[Dịch] Tinh Thần Châu (Tu Chân Giới Bại Loại

Chương 943 : Nam Minh không lời để nói




Nam Minh lão tổ gật đầu nói: "Yêu cầu của Tiên cung là phái ra người nào có tu vi cao nhất ngoại trừ chưởng môn đi tham chiến, yêu cầu này đối với những môn phái khác không có vấn đề gì, thế nhưng đối với Ly Hỏa cung mà nói, vấn đề liền lớn. Bởi vì tình huống của Ly Hỏa cung đặc thù, tính ra hai gã cung chủ cũng chẳng khác gì đều là chưởng môn, từ trước tới nay đều không hề phân biệt cao thấp, vì vậy từng xin chỉ thị của Tiên cung, hỏi có thể cả hai cung chủ đều lưu lại hay không. Nhưng thái độ của Tiên cung rất kiên quyết, chỉ có thể lưu lại một chưởng môn, trừ phi còn có người có tu vi cao hơn bọn họ. Nhưng hai người vốn là người sáng lập Ly Hỏa cung, Ly Hỏa cung căn bản không có ai có tu vi cao hơn họ, cứ như vậy, giữa hai người nhất định phải có một người đi tham chiến."

"Nói như thế, tổ tiên của ngươi chính là một trong hai vị sáng lập Ly Hỏa cung?" Lộng Trúc vuốt cằm ha hả cười nói: "Nam Minh lão nhi, thật đúng là không thấy ra, lai lịch của ngươi không nhỏ!"

Nam Minh lão tổ nhăn mày nói: "Tiên cung thể mạnh, dưới tình huống không có biện pháp, nhị cung chủ Hỏa Quân chủ động yêu cầu đi tham chiến, đại cung chủ Hỏa Liệt rất cảm động, để lão nhị lưu lại, quyết định tự mình đi, dù sao cả hai người đều có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, ai lưu lại ai đi ý nghĩa cũng không lớn. Nhưng cuối cùng lão nhị liệt kê ra đủ loại lý do cố ý muốn đi, lão đại không có biện pháp đáp ứng hắn. Ngoài ý muốn chính là, ngay trước đêm phải xuất phát, lão nhị cùng một người thuộc môn phái Thiên Y môn xảy ra gút mắt, bị người của Thiên Y môn đánh thương, còn muốn đi tham chiến Tiên cung cũng sẽ không đáp ứng, vì vậy lão đại lại lần nữa dứt khoát thay thế lão nhị đi nhân gian tham dự trận đại chiến của Tiên mình hai giới nhắm vào Vạn Kiếm Ma Quân."

"Chậc chậc! Nguyên lai ngươi là hậu duệ của đại cung chủ sáng tạo Ly Hỏa cung a!" Lộng Trúc thổn thức một trận, cảm thán nói: "Thiên Y môn đánh thương lão nhị kia, ta ở tại Mê Huyễn Tiên Thành có nghe người ta nhắc qua, nhưng từ lâu trước đã bị Ly Hỏa cung diệt trừ tận gốc. Trận chiến ấy hình như ở tại Tiên giới nháo ra ảnh hưởng cũng khá lớn, đến nay còn có người đàm luận, thì ra hậu quả hôm nay của Thiên Y môn, nguyên lai là đã sớm kết cừu hận với người của Ly Hỏa cung, trách không được!"

Mà Dược Thiên Sầu đứng một bên lại nhíu mày nói thầm: "Trước đêm xuất phát lại bị người đánh thương, chỉ như thế?" Con người của hắn luôn luôn mang theo lòng nghi ngờ quá nặng, gặp phải loại chuyện không đúng liền nghi ngờ trọng trọng, nói cho cùng thì là mưu tính sâu xa phòng ngừa chu đáo, nói khó nghe là dùng lòng tiểu nhân đọ lòng quân tử.

Lộng Trúc đối mặt với loại chuyện nghiêm túc cũng không phải kẻ hiền lành, bằng không hai đời chưởng hình sử Yêu Quý Vực cũng sẽ không chọn trúng hắn tiếp nhậm, nghe được Dược Thiên Sầu vừa nói như thế, nhất thời lông mày nhảy mạnh, nhìn Nam Minh lão tổ hí mắt nói: "Nam Minh lão nhi, việc này làm không chuẩn còn có ẩn tình khác, thời gian thật sự là quá xảo. Trọng yếu nhất là, ngươi ngẫm lại đó là lúc nào, thế nhưng là thời gian Vạn Kiếm Ma Quân huyên náo cả Tiên mình hai giới không được an bình, phỏng chừng các phái cũng đều phải có sự khắc chế đi! Lúc này phát sinh chuyện như vậy, có điểm không quá thích họp!"

Nam Minh lão tổ nhìn hai người gật đầu nói: "Các ngươi nói không sai, phía sau việc này đúng là có ẩn tình. Lão đại đi tới nhân giant ham dự vài lần cuộc chiến bao vây tiễu trừ Vạn Kiếm Ma Quân may mắn không chết, lại trong một lần chiến đấu kịch liệt cứu một gã cung phụng Thiên Y môn, trên thực tế cũng không phải có ý định muốn cứu hắn, mà là đánh tới mức mọi người đã không còn đường lui, chỉ có thể đoàn kết đứng lên kháng địch, có thể giúp đỡ được cho nhau thì giúp đỡ. Nhưng tên cung phụng kia thực sự bị thương quá nặng, căn bản cứu sống không nổi, trước khi chết xuất phát từ lòng cảm kích lão đại, vì vậy tiết lộ một bí mật, nguyên lai chuyện lão nhị cùng Thiên Y môn xung đột là còn có ẩn tình khác, chính là vì không muốn mạo hiểm tham

Dự cuộc chiến này, vì vậy cùng một số người trong Thiên Y môn cùng nhau họp mưu diễn kịch, cuối cùng gạt lão đại đi tham chiến. Ai! Tên cung phụng Thiên Y môn kia chính là một trong những người tham gia diễn kịch."

Lộng Trúc thổn thức lắc đầu nói: "Ai! Nói vậy sau khi lão đại biết nhất định sẽ thương tâm gần chết a! Bị chính huynh đệ ruột thịt tính toán khẳng định tư vị không dễ chịu. Ta chỉ là nghĩ không ra, nếu lão đại đã nói muốn đi tham chiến, hắn cần gì phải cùng lão đại tranh giành không dứt, đây không phải là làm điều thừa sao?"

"Phải, lão đại rất thương tâm, ban đầu còn chưa tin, nhưng biết người trước khi chết lời nói cũng không dối, vị cung phụng Thiên Y môn trước khi chết cũng không cần phải gạt hắn. Sau đó liên tưởng tới những cử động trước sau của lão nhị, đích xác có chút lỗ thủng, chỉ vì quá tin tưởng huynh đệ của mình, nên không hề hoài nghi mà thôi." Nam Minh lão tổ than thở.

"Tiểu tử ngươi cùng lão nhị thuộc một dạng người, ngươi thấy chuyện này thế nào?" Lộng Trúc hướng Dược Thiên Sầu châm chọc.

"Ngươi mới cùng loại người với lão nhị." Lúc này Dược Thiên Sầu phản bác, nhưng sau đó lại nhíu mày nói: "Lịch sử hẳn là không sai chạy được chỗ nào, thế nhưng chuyện bàng chi cũng không thể tin hết toàn bộ, không thể người ta nói sao nghe vậy, cụ thể là chuyện gì xảy ra chỉ sợ trong lòng đương sự mới rõ ràng nhất."

"Nga!" Ánh mắt Lộng Trúc sáng lên, nói: "Ngươi có phải nhìn ra điều gì? Không ngại nói ra, cho chúng ta được nghe cao kiến của Dược chưởng môn." Nam Minh lão tổ cũng nhìn qua, cũng muốn nghe xem Dược Thiên Sầu có cao kiến gì.

"Chưa nói tới cao kiến gì, chỉ là Nam Minh tiền bối, nói ra ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận, đây chỉ là sự suy đoán của ta mà thôi." Dược Thiên Sầu cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Nam Minh lão tổ cười: "Đều là chuyện của mười vạn năm trước, ta có cần tức giận không? Ngươi có gì cứ nói, ta chăm chú lắng nghe."

Dược Thiên Sầu gật đầu, sắp xếp ý nghĩ nói: "Từ trong miệng người ta nói ra, cũng chưa chắc đều là lời nói thật, tuy rằng lão đại là tổ tiên của ngươi, ta cũng không phải nói tồ tiên ngươi nói dối. Thế nhưng sự tình đã qua đi mười vạn năm, chúng ta không ai có thể xác mình thật giả, trừ phi chưởng môn Ly Hỏa cung có thể thẳng thắn thành khần nói ra sự thật, nhưng đây là chuyện không khả năng. Nhưng ta cũng không cho rằng lão đại Hỏa Liệt lưu lại những lời nói cho hậu nhân đều là sự thật, phỏng chừng không có mấy tổ tiên một nhà sẽ cố ý lưu lại một gương mặt xấu xí của mình cho hậu nhân chiêm ngưỡng đâu!"

"Đạo lý lớn cũng không cần nói." Lộng Trúc giục giã: "Ngươi cứ nói thẳng lão đại Hỏa Liệt có chuyện ở đâu đi!"

Bên trong Trúc Lang Phúc Địa thỉnh thoảng có lá trúc tím bay xuống, hai nữ nhân trong việc nhìn ban am nhân đang cao đàm khoát luận bên kia không chớp mắt. Thần tình ba nam nhân khi thì kịch liệt khắc khẩu, khi thì chau mày, khi thì tươi cười rạng rỡ, tuy rằng hai nữ nhân nghe không được bọn họ nói gì, nhưng nhiều ít cảm giác được khi nam nhân nói chuyện chính sự luôn có một mị lực, dưới loại tình huống này nam nhân thường tương đối dễ hấp dẫn nữ nhân.

Nhưng ánh mắt hai nữ nhân đại thể đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, lúc này vô luận là thân phận hay tu vi Dược Thiên Sầu đều cao hơn hai nàng rất nhiều, trong lời nói cử chỉ không tự giác toát ra khí thể rõ ràng cao hơn hai người một bậc, phải thừa nhận rất dễ hấp dẫn ánh mắt nữ nhân.

"Vấn đề sao! Như ngươi đã nói, nếu lão đại đã nói muốn đi tham chiến, lão nhị cần gì phải giành không thôi, đích thật là làm điều thừa." Ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng

Nhiên trở nên thâm thúy, hí mắt nói: "Nhưng then chốt của vấn đề, nếu như lão đại thật sự thành tâm muốn đi tham chiến, mà lão nhị lại đích thật không muốn đi nhân gian mạo hiểm tham chiến, ta nghĩ không ra lão nhị lại có lý do gì phải thiết kế chuyện bị người đánh thương như vậy. Hắn chỉ cần chối từ một chút là được, nếu như lão đại thật sự vì suy nghĩ cho đệ đệ mà cường liệt đòi đi, lão nhị rất dễ dàng có thể lưu lại, sợ là sợ sự thực chính là lão đại mới là giả vờ giả vịt chối từ."

Lộng Trúc chậm rãi gật đầu nói: "Nói có lý, ta đồng ý với cách nói của ngươi."

Nam Minh lão tổ lâm vào trầm tư, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hai người tiếp tục nói: "Hiểu ra lão nhị và Thiên Y môn cấu kết lừa gạt lão đại, đó là mạo hiểm phiêu lưu rất lớn, nếu như sau đó người của Thiên Y môn dùng việc này đến áp chế lão nhị, hậu quả liền có thể nghĩ. Trên thực tế người của Thiên Y môn cũng không thể làm việc này không công, sau đó khẳng định dùng chuyện này đến uy hiếp Ly Hỏa cung để thu hoạch lợi ích của chính mình, chỉ sợ chuyện Thiên Y môn bị Ly Hỏa cung trăm phương ngàn kế tiêu diệt tới tận gốc, nhất định không thoát được quan hệ tới việc này, bên trong này vô cùng có khả năng lão nhị muốn giết người diệt khẩu."

Cuối cùng Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại: "Các ngươi thử quay đầu ngẫm lại, nếu như lão đại thực sự thành tâm muốn đi tham chiến, vì sao lão nhị phải mạo hiểm phiêu lưu lớn như thế? Như vậy chân tướng thực sự rất có thể là, sau khi Ly Hỏa cung nhận được ý chỉ của Tiên cung, trong hai huynh đệ phải có một người đi tham chiến, mà hai huynh đệ kỳ thực cũng không nguyện ý đi mạo hiểm, bởi vì khi đó danh tiếng của Vạn Kiếm Ma Quân thực sự quá lớn, dùng lực một người độc kháng thế lực to lớn của Tiên mình hai giới, hoàn toàn là hình tượng tam giới vô địch, thử hỏi có mấy ai không sợ?"

Lộng Trúc thừa nhận: "Nói cách khác, kỳ thực hai huynh đệ cũng không muốn đi tham chiến, vì vậy đều giả ý chối tử. Mà lão nhị mưu cao một bậc, tuy là giả ý chối từ, nhưng lại giả vờ rất giống, tranh nhau đòi đi, bởi vì quá quyết tuyệt, ngay cả lão đại cũng không nhìn ra, nhưng đúng là hợp với ý lão đại, lão đại mới làm bộ như đáp ứng. Hắn không biết, lão nhị mưu tính sâu xa, vì giữ mạng, ở thời khắc mấu chốt chơi thủ đoạn, lão đại cứ như vậy hồ đồ bị chơi, chính bản thân mình bị huynh đệ bán đứng cũng không biết, trái lại cảm động vì tình huynh đệ, thành thành thật thật đi tham chiến. Ai biết sau đó tại nhân gian trong lúc vô ý biết được chân tướng, phỏng chừng lúc đó nhanh bị tức điên đi! Không chừng sẽ lưu lại di ngôn cho hậu nhân làm sao đối phó lão nhị."

Phân tích xong, ngược lại hắn quay sang hỏi Nam Minh lão tổ: "Nam Minh lão nhi, lão đại tổ tiên của ngươi có phải để lại di ngôn mắng lão nhị chó lợn không bằng?"

Nam Minh lão tổ không nói gì, tuy rằng không biết hai người này phân tích rốt cục là đúng hay sai, nhưng đúng là rất có khả năng, hơn nữa di ngôn của tổ tiên lưu lại đúng như lời Lộng Trúc, đem vị chưởng môn Ly Hỏa cung Hỏa Quân mắng to là vô sỉ không bằng chó lợn...

Thấy sắc mặt Nam Minh lão tổ nhìn hơi khó xem, Dược Thiên Sầu hảo tâm an ủi: "Nam Minh tiền bối, kỳ thực a! Lời này nói ra khả năng ngươi sẽ mất hứng, thái độ làm người của lão nhị mặc dù không từ thủ đoạn, nhưng rất rõ ràng mưu lược hơn hẳn lão đại. Hôm nay Ly Hỏa cung chưởng môn Hỏa Quân, tu vi đã đạt tới Tiên Đế trung kỳ, chính là cao thủ hàng đầu trong Tiên giới, mà Ly Hỏa cung có khả năng đứng sừng sững không ngẫ trong Tiên giới, kỳ thực lực còn bài danh phía trước, chưởng môn Hỏa Quân cũng thật có công lao. Nói khó nghe một chút, nếu như Ly Hỏa cung do lão đại chấp chưởng, chỉ sợ chưa chắc có được quang cảnh hôm nay, nói không chừng đã sớm suy sụp. Mười vạn năm a! Không phải chỉ là một chút thời gian! Tiên giới có bao nhiêu môn phái suy bại mai một, mà Ly Hỏa cung có khả năng sừng sững trở thành đại phái lớn trong Tiên giới, nguyên nhân trong đó đáng giá suy nghĩ sâu xa! Cho nên nói, tổ tiên của ngươi thua không oan uổng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.