Gương mặt Vi Xuân Thu lộ ra thần tình hèn mọn, chẳng đáng nói: "Ngươi thật đúng là dám nghĩ, nếu như ta tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh có liên hệ tới Vạn Yêu Chi Tổ, ta làm sao có thể rơi vào hạ tràng như vậy?"
Lời tuy nói có đạo lý, nhưng Dược Thiên Sầu đâu phải người dễ qua mặt như vậy, trước đó hắn rõ ràng nghe được Vi Xuân Thu đã kêu gào qua, không nên bế quan tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, vậy nói rõ đối phương trước khi bế quan vẫn chưa từng tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh. Huống chi ở nơi tĩnh tu của Vạn Yêu Chi Tồ tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh lại là sự trùng hợp thì làm sao giải thích?
"Ha hả, Vi bức vương nói có đạo lý." Dược Thiên Sầu nghiêm trang gật đầu cảm thán nói: "Bằng danh khí của ngươi tại Tiên giới, nói vậy ngươi tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh cũng từng uy hiếp qua không ít người, có cơ hội phải nên hỏi thăm một chút, ta cũng tốt chiêm ngưỡng chiêm ngưỡng phong thái ngày xưa của Vạn Yêu Tâm Kinh."
Lời này vừa nói ra, Vi Xuân Thu cũng không giả vờ được nữa, sắc mặt đại biến. Người khác không biết, trong lòng hắn lại biết rõ ràng, Vạn Yêu Tâm Kinh đích thật là bảo điển di lưu tại đây của Thái Thúc Chính, ngẫu nhiên bị hắn thu hoạch được. Lúc này mới có chuyện hắn bế quan vạn năm không ra, chỉ là bởi vì Vạn Yêu Tâm Kinh thích hợp cho yêu tu tu luyện, mà bản thân hắn lại thuộc di tộc của hoang cổ hung thú, hôm nay còn đứng trong hàng tiên thú, tuy rằng là họ hàng gần của yêu tộc, thế nhưng lại có khác nhau với yêu tộc, tu vi mới chậm chạp không tiến triển.
Thật vất vả trải qua gần vạn năm thời gian, mới lục lọi ra biện pháp trăm sông đổ về một biển, bắt đầu ngưng kết ra yêu đan. Mắt thấy ngày tháng có thể tu thành Vạn Yêu Tâm Kinh không còn xa, ai biết lúc này lại đụng phải tai tinh như Dược Thiên Sầu, không ngờ lại đoạt đi nội đan do hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết luyện chế, thật sự là muốn chết.
Ý tứ trong lời nói của Dược Thiên Sầu rất rõ ràng, phân minh là muốn uy hiếp chính mình. Nếu hắn đem bí mật minh tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh lộ đi ra, hay là đại đa số người không biết Vạn Yêu Tâm Kinh là gì, thế nhưng một ít lão gia hỏa trong Tiên giới không có khả năng chưa từng nghe nói qua, nhất là Tiên Đế Kim Thái.
Phải biết Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính tu luyện công pháp tuyệt đối so sánh được với tuyệt thế tu hành công pháp, bằng tính cách Tiên Đế Kim Thái, khẳng định không thể dễ dàng tha thứ một người có thể khiêu chiến được quyền uy của hắn. Nếu bí mật của Vạn Yêu Tâm Kinh bị tiết lộ ra ngoài, Tiên Đế Kim Thái tuyệt đối sẽ không bỏ qua chính mình, đến lúc đó chính là ngày chết của minh.
Ngay trong nháy mắt, hai mắt Vi Xuân Thu đột nhiên co rút, trong lòng nổi lên một cỗ sát ý cường liệt. Nhưng suy nghĩ lại nội đan đã bị Dược Thiên Sầu khống chế, trước đó đã thử qua, dù giết được Dược Thiên Sầu cũng không thể tìm được nội đan của mình...Mất đi nội đan hậu quả rất nghiêm trọng, nếu như thực sự đúng như lời Dược Thiên Sầu, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức sẽ có người hủy diệt nội đan, như vậy minh sẽ lưu lạc trở thành mãnh thú ngây thơ vô tri linh trí chưa mở, mạo hiểm này minh không thể chịu đựng nổi.
"Dược Thiên Sầu, rốt cục ngươi muốn thế nào?" Vi Xuân Thu nghiêm nghị đứng thẳng, sắc mặt âm trầm cắn răng nói: "Ta đáp ứng phục vụ cho ngươi một trăm năm đã xem như ép buộc, ngươi không nên lòng tham không đủ mà còn quá đáng."
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười cười, chậm rãi đi lên hướng đài cao, đi tới bên giường ngọc ngồi xuống, vuốt chiếc giường ngọc bên dưới nói: "Xem ra ta không có đoán sai, Vạn Yêu Tâm Kinh quả nhiên có quan hệ tới Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính."
Vi Xuân Thu nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ lóe ra vẻ tối tăm: "Đúng thì thế nào? Lẽ nào ngươi muốn đánh chủ ý với Vạn Yêu Tâm Kinh? Đây là chuyện không có khả năng. Ta nói cho ngươi, cái gì ta cũng có thể bỏ qua, thế nhưng Vạn Yêu Tâm Kinh là của ta, quyển kinh này là mộng tưởng suốt đời ta, cho dù ta chết cũng sẽ không
Giao cho những người khác, ngươi hay nhất nên chết tâm này đi. Huống chi cho dù đưa Vạn Yêu Tâm Kinh cho ngươi, nhưng cũng không hề có chút tác dụng, nhân loại căn bản không thể tu luyện được Vạn Yêu Tâm Kinh."
Dược Thiên Sầu nghe vậy lâm vào trầm mặc, đúng như lời Vi Xuân Thu, hắn xác thực đánh chủ ý với Vạn Yêu Tâm Kinh, công pháp tu luyện của một vị tuyệt thế cao thủ có tư cách thành thần, với hắn mà nói có lực hấp dẫn lớn lao. Nhưng thái độ của Vi Xuân Thu quyết tuyệt như vậy, nghiễm nhiên đã chuần bị thà chết chứ không chịu khuất phục, dùng uy hiếp khẳng định là không được. Còn nữa, nếu như đúng như lời Vi Xuân Thu, chính mình căn bản không thể tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, dù có hao hết tâm tư lấy được tới tay, chỉ sợ trả giá cũng không nhỏ, chính minh rất có khả năng mất đi sự trợ giúp của Vi Xuân Thu mà minh đang có nhu cầu cấp bách.
"Vi bức vương, ngươi suy nghĩ nhiều." Dược Thiên Sầu chậm rãi trầm ngâm nói: "Sở dĩ ta quan tâm chuyện của Vạn Yêu Tâm Kinh, cũng không phải muốn giành của ngươi, điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Ta chỉ muốn ngươi giúp ta một chuyện."
Vi Xuân Thu có điều hoài nghi hỏi: "Giúp chuyện gì?"
Ánh mắt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt sáng quắc lên, trầm giọng nói: "Có cơ hội ta sẽ giới thiệu một đệ tử cho ngươi, mời truyền thụ Vạn Yêu Tâm Kinh cho người đó, về phần tiến độ truyền thụ do ngươi tranh thủ, ta tuyệt đối sẽ không đi miễn cưỡng. Thế nhưng có một chút ngươi phải đáp ứng ta, trong trăm năm, chí ít phải cho người đó đạt tới tu vi mà khi đụng tới cao thủ dưới Tiên Đế kỳ cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình. Đây là yêu cầu duy nhất của ta, cũng là yêu cầu mà ngươi phải đáp ứng, bằng không ta mặc kệ ngươi muốn chết hay muốn sống, ta bảo chứng ngươi không sống qua ngày hôm nay. Vi bức vương, có thể đập ứng ta sao?"
"Việc này...Vi Xuân Thu có chút hơi chần chờ, thoáng chốc thật khó làm ra quyết định.
Thấy hắn có điều do dự, ánh mắt Dược Thiên Sầu lóe ra tiếp tục nói: "Tuy rằng ta không biết ngươi vì sao bế quan tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh đã có vạn năm nhưng không có nhiều tiến triển, nhưng ta nghĩ Vạn Yêu Tâm Kinh của Thái Thúc Chính tuyệt đối sẽ không giản đơn, tạo nên một cao thủ hẳn sẽ không khó. Chỉ sợ ngươi gặp phải ứắc trở gì đó khó có thể vượt qua, ngươi yên tâm, nếu như trong quá trình ngươi truyền thụ gặp phải dạng gì trắc trở liên quan tới ngoại vật, ngươi có thể nói cho ta biết, tất cả bao trên người ta, có thể giải quyết ta tận lực giải quyết, giải quyết không được ta cũng sẽ nghĩ biện pháp. Ngươi chỉ cần thành tâm truyền thụ Vạn Yêu Tâm Kinh cho người đó là được, tất cả phiền phức giao cho ta ứng phó."
Tay áo rộng thùng thình không gì sánh được chợt phiêu đãng, Vi Xuân Thu vuốt chòm râu chuột, nhìn Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới nói: "Tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh quá trình xác thực gặp phải phiền phức khiến người đau đầu, bằng tu vi của ngươi, ngươi xác nhận có biện pháp giải quyết?"
"Ta nghĩ tốc độ truyền thụ và tốc độ giải quyết phiền phức có quan hệ trực tiếp, nếu như là bởi vì ta không giải quyết được phiền phức ngoại vật mang đến mà ảnh hưởng đến sự truyền thụ của ngươi, chỉ có thể trách ta, không trách lên đầu ngươi được, ngươi không cần lo lắng." Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi trên giường ngọc nhàn nhạt nói.
Vi Xuân Thu nghe được liền suy tư, ngẫm lại phát hiện yêu cầu này của Dược Thiên Sầu kỳ thực cũng không quá phận. Vạn Yêu Tâm Kinh bát đại tinh thâm, chính mình truyền thụ ra một bộ phận ảnh hưởng cũng không lớn, dù sao Dược Thiên Sầu cũng không yêu cầU Minh dốc túi truyền thụ, chỉ cần trong vòng trăm năm đạt tới tầng thứ cần thiết là được rồi. Trọng yếu nhất là, tu vi người này tuy rằng không cao, thế nhưng thủ đoạn làm người ta không rõ gốc gác, làm không chuẩn thật đúng là có thế giải quyết được phiền phức trong quá trình tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, điều này đối với mình cũng có chỗ tốt.
Tự suy nghĩ thật lâu, Vi Xuân Thu trầm ngâm nói: "Đáp ứng thì thật ra có thể đáp
Ứng ngươi, nhưng nếu sau này ngươi không trả lại nội đan cho ta, hoặc ngươi đem bí mật ta có Vạn Yêu Tâm Kinh để lộ ra thì làm sao bây giờ? Ngươi cầm nhược điểm của ta, mà ta lại không có biện pháp làm gì được ngươi, nói miệng không bằng chứng, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi."
"Điều này dễ làm, ta sẽ đưa một nhược điểm vào tay ngươi, cho ngươi an tâm." Dược Thiên Sầu vừa nói xong, lắc mình đóng lên, trong hai tròng mắt đang nhìn kỹ Vi Xuân Thu bỗng nhiên toát ra hai đóa hư ảnh Từ sắc hỏa diễm.
Ngay trong nháy mắt, toàn thân Dược Thiên Sầu bộc phát ra một đoàn tử sắc hỏa diễm, một cỗ năng lượng cường hãn vô cùng bàng bạc kịch liệt bộc phát ra, đốt lên nhiệt độ cao thật kinh khủng tới mức kinh thiên động địa tán phát đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Từ diễm hừng hực chấn động nhân tâm, tử sắc minh hoa rộng rãi tráng lệ.
Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng trên giường ngọc, toàn thân bao bọc trong tử sắc hỏa diễm, giống như tà thần lạnh lùng nhìn chăm chú Vi Xuân Thu. Hắn cần thận khống chế uy lực bàng bạc của Tử hỏa, bằng không một lúc vô ý, Ngọc Khuyết cung sẽ trong nháy mắt biến thành một tòa phế tích ngầm. Thế nhưng cũng phải cho Vi Xuân Thu nếm thử một chút tư vị, bằng không làm sao cho hắn tín phục.
Vi Xuân Thu lập tức bị nhiệt độ cao như vậy làm hoảng sợ, khởi điểm còn phải dựa vào tu vi cao thâm miễn cưỡng kháng cự một chút, đợi khi nhiệt độ cao chân chính hướng hắn tạo áp lực, hắn "a" một tiếng kêu sợ hãi, lắc minh rời xa, trợn tròn mắt há hốc chỉ vào Dược Thiên Sầu lắp bắp nói: "Đây.., đây.., đây.., chẳng lẽ là Tử hỏa?"
Khi Dược Thiên Sầu khống chế nội đan trên tay phát tử quang, hắn vẫn chưa nhận ra là gì, nhưng tử diễm kinh khủng vô cùng uy lực vừa hiện hình, hắn lập tức nhận thức ra. Tử sắc hỏa diễm kinh khủng như thế, trong sự nhận thức của Vi Xuân Thu, ngoại trừ Tử hỏa căn bản không còn thứ gì khác có thể giả mạo.
Toàn bộ Ngọc Khuyết cung bị ánh tử quang chiếu xuống dần dần lờ mờ, tử diễm hừng hực chậm rãi bị Dược Thiên Sầu thu vào trong cơ thể. Dược Thiên Sầu chặp tay đứng trên giường, đạm nhiên nói: "Ánh mắt Vi bức vương quả nhiên không tầm thường, không ngờ có thể nhận ra, không sai, chính là Tử hỏa."
Được xác nhận, đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu trợn trừng, còn cách Dược Thiên Sầu một khoảng cách kinh hô: "Thế nào khả năng? Ngươi làm sao có thể đem Tử hỏa giấu trong thân thể?"
"Ha hả, điều này không nhọc Vi bức vương quan tâm." Dược Thiên Sầu thuấn di xuất hiện ngay trước mặt Vi Xuân Thu, mặt đối mặt cười hỏi: "Bí mật trong thân thể ta giấu Tử hỏa hôm nay ngoại trừ ta, cũng chỉ có ngươi biết. Tin tức này nếu truyền ra, nói vậy Tiên Đế Kim Thái cũng sẽ không buông tha ta, một nhược điểm lớn như vậy đã đưa cho Vi bức vương, nói vậy hiện tại Vi bức vương đã có cảm giác an toàn rồi phải không, chẳng hay còn có gì nghi ngờ?"
Vi Xuân Thu hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu nói: "Thật khó thể tin, thật sự là khó thể tin, ta chỉ nghe nói qua người ta có thể dùng bảo vật thần kỳ chứa Tử hỏạ, nhưng chưa từng nghe nói qua ai có thế giấu Tử hỏa trong thân thể. Quả nhiên thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, rốt cục ta đã kiến thức, ngày hôm nay thua trong tay của ngươi cũng không tính oan uổng...Ngươi đã có thành ý như vậy, ta còn có gì để nói. Được, ta đáp ứng ngươi."
"Ha hả, Bức vương sảng khoái, đây mới là thái độ hợp tác nên có giữa đôi bên." Dược Thiên Sầu vui vẻ cười nói.
Lúc này Vi Xuân Thu trợn mắt, chúng ta rốt cục xem là hợp tác sao? Rõ ràng ngươi đang áp chế ta làm việc giúp ngươi. Khóe miệng hắn co quặp, bỗng nhiên lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn giới thiệu đệ tử cho ta rốt cục là ai, không ngờ đáng giá cho ngươi chịu tiết lộ bí mật trọng đại như vậy sẽ gây nguy hiểm sự an toàn bản thân ngươi?"