“Vương!”
“Vương!”
Thiên Nhẫn cùng Thiên Bạch bỗng nhiên hốt hoảng hô lên một tiếng. Ma vương cao quý của họ không biết vì sao lúc này lại thổ huyết không ngừng.
“Mau truyền ma y!”
Ma vương giơ tay ý bảo không cần sau đó hắn liền điều tức hơi thở. Khuôn mặt tuấn mĩ hơi tái nhợt, mày kiếm nhăn thành một đoàn. Hắn thật sự không hiểu, ma công của hắn rõ ràng không có vấn đề, tại sao lúc này lại cảm thấy khí huyết trong người cuộn trào. Tim…cũng ẩn ẩn đau nhói? Lẽ nào trong thời gian hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Lại tới nữa! Mỗi lần hắn cố gắng nhớ lại thì đầu lại đau nhức không chịu nổi.
“Vương!”
Ma vương mặc kệ tiếng thuộc hạ kêu gào, thân hình hắn chớp nhoáng biến mất khỏi cung điện. Đến lúc hắn nhận thấy xung quanh không còn ai nữa mới gầm lên giận dữ, nội lực mạnh mẽ phóng xuất khiến phạm vi trăm dặm trở thành bình địa.
Tiếng hét của ma vương khiến tất cả sinh vật, thổ địa, yêu quái đều trốn chạy. Khí tức tà ác hắc ám khiến vạn vật sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy?” Phượng Tử Mặc cau mày. Hắn vừa cảm nhận được sự rung chuyển của thiên địa cùng một luồng nội lực như có như không. Còn chưa kịp định thần nhận rõ chuyện gì đã thấy Bạch Y Vân vốn hôn mê ở trên giường bỗng nhiên tỉnh lại. Nàng không nói hai lời, lập tức phi thân rời đi.
“Công chúa!”
“Bạch tỷ tỷ!”
Bạch Y Vân không quay đầu, chỉ còn vọng lại tiếng nàng từ phía xa : “là ma vương”
Ma vương cảm nhận được tiên khí, đoán chừng người của thiên cung có lẽ đang đuổi tới. Hắn không sợ nhưng lúc này khí huyết còn đang nghịch chuyển, không biết chắc việc gì sẽ xảy ra. Miệng hắn khẽ niệm chú, tức thời mười hai ma nhân hiện ra. Đây là tinh anh trong đội cận vệ của hắn, vài thần tiên tầm thường không phải là đối thủ.
“Biến mất rồi sao.” Bạch Y Vân nhíu mi, sắc mặt nàng hiện rõ sự mệt mỏi.
Khi nãy nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở vương giả cường đại mà hắc ám, ngay lập tức đoán ra ma vương đang ở gần đây. Chính là không hiểu vì điều gì mà đứa bé trong bụng dường như có vẻ hưng phấn.
“Ra đây!” Bạch Y Vân vung tay, chính xác chém một đường kim quang về phía mười hai ma nhân mà ma vương lưu lại.
Mười hai ma nhân, bốn phương tám hướng bao vây nàng, tuyệt không có một khe hở. Không cần nhìn nhau, không cần ngôn ngữ, hết sức ăn ý cùng lúc công kích về phía Bạch Y Vân. Nàng kết xuất một vài ấn ký, những mũi tên lạnh lùng tuyệt đẹp không ngừng phóng tới phía trước. Trong tay nàng Băng Ly kiếm cũng sẵn sàng chiến đấu.
Nếu là khi bình thường tất nhiên những ma nhân này không làm khó được Bạch Y Vân, nhưng nàng lúc này thân thể không tốt, khí huyết tổn thương, hơn nữa còn đang mang thai. Khi đánh đến một nữa đã có cảm giác tiên lực cạn kiệt, mắt thấy mũi thương của ma nhân sẽ lao tới, nàng vội vàng né tránh. Ngay lúc đó một bóng người lao tới che chắn giúp Bạch Y Vân, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là có Phượng Tử Mặc.
“Công chúa, để ta là được rồi, người nên suy nghĩ một chút đến thân thể của mình.” Phượng Tử Mặc vừa chiến đấu vừa nói, thanh âm có vẻ tức giận, lại bất đắc dĩ. Bạch Y Vân nàng dù có tỏ ra lạnh lùng đến mấy thì bản chất cũng là lương thiện. Nàng chỉ vừa mới phát hiện có ma khí đã liền chạy tới, cũng không biết là ai vừa nãy mới thổ huyết lâm vào hôn mê.
Phượng Tử Mặc nói sao cũng là tộc trưởng Phượng tộc, nếu đến hắn còn không đối phó được đám ma nhân kia thì có lẽ cũng chỉ còn các thượng thần thời viễn cổ mà thôi. Thời gian khoảng chừng một nén nhanh trôi qua, mười hai ma nhân cũng không còn sức chống đỡ, đồng loạt biến mất. Phượng Tử Mặc cau mày nhìn sang Bạch Y Vân, nàng chỉ khẽ phất tay một cái rồi xoay người bước đi. Nàng đúng là không biết được ma vương đang âm mưu cái gì.
Ma vương mở mắt ra, ma lực trong người hắn đã ổn định trở lại, bất quá hắn có chút hứng thú, khoé môi khẽ nhếch lên. Mười hai ma nhân của hắn bị đánh bại, không ngờ người tới là Phượng Tử Mặc, nếu lúc đó thân thể không quá tệ, có lẽ đã ở lại chơi đùa với hắn một phen.
—-
Đế Quân đi qua đi lại trong tẩm cung, vẻ mặt âm trầm hung ác. Cuộc chiến tiên – ma còn chưa diễn ra mà thể diện của lão đã bị mất hết, vậy sau này thiên đế như lão liệu còn ai tôn trọng? Cổ Ân, Bạch Y Vân, Phượng Tử Mặc hết lần này đến lần khác chống đối lão, hừ, một đám phản tặc. Đối với Cổ Ân và Phượng Tử Mặc lão không có cách cũng không có lý do, nhưng Bạch Y Vân thì khác, nàng ta không phải đang mang thai sao? Đôi mắt lão loé lên tia hung ác.
Bạch Y Vân mấy ngày liền cảm thấy trong lòng không yên ổn, nàng bấm đốt ngón tay xem thử. Sắc mặt nàng ngay lập tức trầm xuống, đại nạn tới thân, rốt cuộc lại là chuyện gì nữa đây.
“Tiểu Bạch, Tiểu Linh.”
“Bạch tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”
“Tỷ muốn bế quan, trước mắt sẽ bày bố kết giới xung quanh, hai người thay tỷ trông chừng xung quanh.”
Tiểu Bạch thấy vẻ mặt Bạch Y Vân có chút nghiêm trọng, đoán chừng bế quan lần này rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm liền thận trọng gật đầu. Quay người đi tìm Bạch Lão, hai đứa bọn chúng trông chừng ở đây cũng không đảm bảo, tốt nhất tìm Phượng đại nhân tới, nó cũng sẽ thông tri với mẫu thân ngay lập tức. Bạch Y Vân lần này bế quan chính là trải qua bảy ngày bảy đêm.
—-
Vương cung gần đây không khí có chút khẩn trương, không phải là sợ hãi, mà chính là hưng phấn, sĩ khí dâng cao.
“Vương, chúng ta khi nào thì phát động tấn công?”
Ma vương xem thư tín trong tay, lười biếng quét mắt về phía Thiên Nhẫn. Ờ, xem ra tinh thần không sai, nhưng mà còn chưa phải lúc.
“Vương, có phải ngài đang chờ?” Thiên Bạch vẻ mặt nghi hoặc hỏi thử.
Ma vương khoé môi cong lên hài lòng, vẫn là Thiên Bạch hiểu ý hắn.
“Chờ? Vương, không phải binh lực của chúng ta đã đủ rồi sao? Binh sĩ cũng đang hưng phấn, mong chờ cuộc hành quân lật lại thế cờ tam giới này.”
“Vương chắc chắn đang chờ động tĩnh từ thiên tộc!” Thiên Bạch lần này thì chắc chắn lên tiếng. Điều Thiên Nhẫn nói hắn cũng biết rõ, vậy tất nhiên ma vương không phải chờ tin của ma giới, mà là tin từ tiên giới.
“Với sự ngu xuẩn đó, Đế Quân nếu không làm ra điều gì ngu ngốc thì bổn toạ không tin.” Ma vương cười lạnh, trong giọng nói mang theo chút trào phúng cùng khinh thường.
Thiên Bạch cùng Thiên Nhẫn ồ lên, phải a, bọn hắn làm sao lại quên điều này chứ. Không phải trận chiến lịch sử ngàn vạn năm trước đã từng xảy ra điều tương tự và được ghi vào binh thư của ma giới hay sao. Ma vương câu khởi khoé môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chân trời, Đế Quân a Đế Quân, ta tự hỏi lần này ngươi sẽ đem cho ta kinh hỷ gì đây? Hi vọng ngươi không cần làm ta thất vọng.