Trên Thiên Cung lúc này không khí dường như có chút khẩn trương.
“Bệ hạ, Ma tộc đã rục rịch, có ý muốn động rồi!”
“Chuyện này…các khanh nghĩ thế nào?”
Chúng tiên lớn nhỏ nhìn nhau thảo luận mãi cũng không biết phải làm sao cho thoả. Bàn luận một hồi vẫn là Thái Ất Chân Nhân thông tình đạt lý đứng ra tấu trình.
“Bệ hạ, thiên đình và ma tộc trước nay vẫn ở thế giằng co. Bây giờ nếu ma tộc có ý đối đầu chứng minh chúng đã có chuẩn bị. Thần khẩn xin bệ hạ mau chóng hạ chỉ cho các thiên tộc, nhược bằng không chúng ta có thể sẽ rơi vào tình thế bất lợi.”
“Chuyện này là đương nhiên, các khanh mau mau đi triệu tập thiên binh thiên tướng lại.” Đế Quân vội vã muốn sai người đi.
“Chuyện này…” Thái Bạch Kim Tinh do dự nhíu mày.
“Còn chuyện gì sao?”
Thái Ất Chân Nhân cùng Thái Bạch Kim Tinh nhìn nhau, khẽ gật đầu một chút hiểu ý mới nói ra suy nghĩ của mình.
“Bệ hạ, từ chuyện lúc trước với công chúa, phân nửa tiên tộc đã không chịu sự quản chế của thiên đình nữa, lần này đến phát lệnh chỉ e…”
Giữa đại điện ngay lúc này lâm vào trầm mặc, ai cũng biết công chúa mà Thái Bạch Kim Tinh nhắc đến là ai.
“Làm càn! Thân là dân chúng tiên tộc đương nhiên phải hợp sức chống lại ma tộc.” Đế Quân giận tái mặt. Dù là lão cũng e ngại Bạch Y Vân nhưng nếu những tiên tộc kia không nghe lệnh lão thì tôn nghiêm của lão biết vứt đi đâu?
“Nhưng đừng cho việc làm của chúng tôi như lẽ đương nhiên!” Một tiếng nói trầm thấp lãnh liệt vang lên. Chúng tiên đều quay đầu chú mục về phía người vừa lên tiếng.
“Phượng đại nhân!”
“Phượng tộc trưởng!”
“Phượng tiên!”
Phượng Tử Mặc chẳng mảy may quan tâm đến những ánh mắt mừng rỡ, hắn lạnh lùng bước đến trên đại điện nhìn thẳng Đế Quân.
“Các tiên tộc đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ tiên giới, nhưng là do chúng tôi tình nguyện bảo vệ lãnh thổ của mình, đừng cứ xảy ra chuyện thì đem các tiên tộc ra làm lá chắn bảo vệ như lẽ đương nhiên như vậy.”
“Phượng Tử Mặc, trẫm niệm tình phượng tộc năm xưa có công lớn phù trợ tiên giới, nhưng không có nghĩa ngươi có thể nói gì thì nói…”
“Vậy Đế Quân cũng nhớ lý do tại sao năm đó phượng tộc chúng tôi lại rời đến Ly Ưu Đảo mà không tiếp tục ở lại tiên giới nữa chứ?” Phượng Tử Mặc trầm giọng ngắt lời Đế Quân.
Đế Quân trợn trừng mắt, gương mặt già nua méo mó lúc trắng lúc đỏ. Phượng Tử Mặc cũng chẳng nhìn thêm, hắn quay đầu liếc qua một lượt các chúng tiên có mặt rồi bước đến gần Thái Bạch Kim Tinh cất giọng lạnh nhạt.
“Phiền tinh quân làm trung gian vậy.” Dứt lời hắn liền bước đi, không muốn ở lại thiên cung dù chỉ một giây.
Không khí trong đại điện vừa ngột ngạt lại khó xử, chúng tiên quay sang nhìn nhau trao đổi ý nghĩ nhưng cũng không một ai dám nhìn đến Đế Quân ở trên cao.
“Bãi triều!”
Những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên, chúng tiên như được ban lệnh đặc xá, vội vàng cúi đầu thi lễ rồi lui ra ngoài mới lặng lẽ bàn tán.
“Như vậy là Phượng tộc đồng ý ra mặt rồi đúng không?”
“Phượng tộc đồng ý vậy những tiên tộc khác cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Lần này Long tộc và Phượng tộc lại cùng liên thủ nhất định sẽ khiến ma tộc bại trận như mấy vạn năm trước.”
“Không biết Cổ Ân thượng thần có ra trận không?”
“Ta đoán chắc là có, dù sao ngài ấy cũng là thượng thần từ thuở sơ khai, tiên tộc gặp nạn sẽ liên lụy tam giới, ngài ấy nhất định sẽ can thiệp.”
“Như vậy những vị thượng thần quy ẩn lúc trước có hay không cũng sẽ xuất hiện?”
“Cái này cũng không chắc được, các vị thượng thần từ lần trấn áp ma tộc khi xưa cũng phong ấn luôn Linh Kiếm. Một vài vị cũng đi về cõi hỗn độn từ lâu, muốn gỡ bỏ phong ấn của Linh Kiếm cũng không phải dễ.”
“Dù sao lần này chúng ta nhất định phải khiến Ma tộc thua tâm phục khẩu phục, để chúng chỉ biết đến vùng đất tối tăm mà không dám nhiễu loạn tiên giới nữa.”
—–
“Công chúa!”
“Ừ.” Bạch Y Vân hừ nhẹ trả lời, hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn tập trung đan những chiếc áo nhỏ xinh. Khi sống quá lâu con người ta có rất nhiều thời gian để học được mọi thứ, với nàng thì càng không có gì là khó cả.
“Lần này người sẽ chiến đấu với chúng tôi chứ?” Tộc trưởng Phi Điểu tộc bước lên một bước lên tiếng. Hàng nghìn năm trước khi cuộc chiến tiên – ma diễn ra Bạch Y Vân bị phong ấn ở Bạch Liên Hồ, nàng chỉ có thể nghe những tiếng than khóc không ngừng của sinh linh nhưng lại không thể làm gì khác.
“Các tộc trưởng, ta sẽ giữ lời hứa của mình.” Nàng không nóng không lạnh trả lời. Các tộc trưởng nhìn nhau rồi gật đầu, họ đã hiểu ý của nàng.
Mấy trăm năm trước, khi Bạch Y Vân xuất thế, ngày mà mọi tiên tộc đều bị tiên khí cường đại của nàng thu hút trở về Bạch Liên Hồ, nàng đã hạ một lời chú cấm.
“Bạch Y Vân ta xin thề với trời đất, cho đến ngày ta đi về cõi hỗn độn, ta sẽ bảo vệ tất cả tiên tộc đang ở đây.”
Nàng vẫn tuân thủ lời thề của mình cho tới ngày hôm nay, nhưng lời chú ấy cũng rất rõ ràng. Thiên tộc – không liên quan đến nàng! Bạch Y Vân nàng sẽ bảo vệ các tiên tộc, nhưng sẽ không quản việc của thiên cung.
Mấy ngày sau đó Bạch Y Vân chỉ định Tiểu Bạch đứng bên ngoài Bạch Liên Hồ, phàm là người của thiên cung, bất kể là ai cũng không cho vào. Tiểu Bạch còn tưởng nàng nghĩ xa, thiên cung cũng không rảnh mà tới tìm mất mặt. Ngờ đâu một ngày hắn phải năm lần bảy lượt đuổi người về, đúng là đối với mạng sống, sĩ diện chỉ là đồ bỏ.
“Nguyệt lão, ta đã nói với lão bao nhiêu lần rồi là Bạch tỷ tỷ sẽ không gặp mấy người trên thiên cung đâu.”
“Tiểu hồ ly, ngươi cũng phải nghĩ đến ta đi, ta đã già lắm rồi, một ngày hai lượt từ thiên cung đến đây cũng đâu dễ dàng gì, ngươi mau cho ta vào đi.”
“Hừ, đâu phải mình ông, tên Thiên Lý Nhãn không phải cũng một ngày hai lượt bị ta đuổi về đó sao?”
Nguyệt lão mặt nhăn thành một đoàn, đúng thế a, lão cũng không phải người duy nhất được phái xuống. Thế nhưng lão cũng chung kết quả với những người khác mà thôi, một bước cũng không thể tiến vào, nói chi là nhìn thấy Bạch Y Vân.
“Làm càn!” Đế Quân tức giận vỗ án thư, chòm râu run run. Lão đã nhún nhường sai hai ba người đến mời Bạch Y Vân như vậy, nàng còn dám kiêu ngạo không nhìn tới?
“Bệ hạ, xin người bớt giận, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa. Nếu làm quá chỉ sợ công chúa ác cảm, sẽ cự tuyệt lui tới thiên cung.”
“Ngươi còn biết gọi nàng ta là công chúa? Thân là công chúa tam giới, trẫm hạ lệnh cho nàng ta dẹp loạn ma tộc, nàng ta lại dám không tiếp chỉ?”
“Chuyện này…” Nguyệt lão á khẩu, miệng mấp máy muốn nói gì đó lại thôi. Thái Bạch Kim Tinh thấy vậy liền bước ra hòa hoãn.
“Bệ hạ, dù sao đối với chuyện phàm nhân cùng công chúa lúc trước khó tránh khỏi khiến công chúa vẫn có hận thù với thiên đình. Thần nghĩ trước hết nên an ủi công chúa, rồi sau hãy nói đến chuyện dẹp loạn.”
“Hoang đường! Tiên và nhân vốn là chuyện nghịch thiên, trẫm không truy cứu đến cùng nàng ta lại còn dám phản lại?”
Đế Quân giận đến mặt mày tái mét, lão đi qua đi lại suy tính. Bạch Y Vân lần này quả thật làm mất hết thiên uy của lão, chuyện này lão nhất định sẽ không bỏ qua.
—-
Tại Ma giới
“Bẩm Vương, quân lính đã ổn định cả rồi, tất cả đều đang rất phấn khích.”
“Ờ.” Ma vương tùy ý hừm một tiếng. Trên khuôn mặt tuyệt mĩ đôi mắt sắc bén không có ý hưng phấn, càng là khiến đôi mày kiếm nhíu lại thành một đoàn.
Thiên Bạch cùng Thiên Nhẫn nhìn nhau khó hiểu, từ lúc vương tỉnh lại tới giờ cũng hay thất thần như vậy, này là có chuyện gì xảy ra?
“Hay là vương không hài lòng tiến độ?” Thiên Nhãn nhăn mày, hắn quả thật đã gắng hết sức.
“Không đúng, nếu thật vậy thì ta với ngươi đã không đứng đây.”
“Hừm…hay là…” Thiên Nhãn gãi gãi đầu ấp úng.
“Hay là gì?”
“Hay là…cái kia…ngươi biết đấy, vương cũng là nam nhân mà.”
Thiên Bạch vừa nghe xong liếc mắt nhìn, trên mặt rõ ràng là vẻ ‘ngươi làm như ai cũng giống ngươi không bằng’ khiến Thiên Nhãn chột dạ.
Ma vương làm như không nhìn thấy hai thủ hạ đắc lực đang núp vào một góc chụm đầu nói về hắn. Bởi lẽ chính hắn mấy ngày rồi cũng cảm thấy tâm thần không yên, lẽ nào…thật sự là nhịn lâu quá? Nhưng trước giờ cũng chưa làm bao giờ, làm sao bây giờ? Hắn càng nghĩ thì mặt lại càng nhăn lợi hại, khí tức hắc ám cũng lan rộng toàn bộ vương cung khiến chúng thủ hạ rùng mình không thôi.
“Thiên Nhãn!” Ma vương trầm giọng lên tiếng. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để Thiên Nhãn hiểu ý của hắn.
——
“Bạch tỷ tỷ, thiên thần công tử đã phi thăng rồi a.” Tiểu Linh hưng phấn nhào vào lòng Bạch Y Vân, thế nhưng chưa đến nơi thì phía sau áo đã bị người túm lại.
“Ngươi, cái nha đầu ngu ngốc này, ngươi không thấy tỷ ấy đang ôm “quả bóng” to bự sao?” Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, tay vẫn là dùng lực túm chặt lấy cái tiểu ngu ngốc của hắn kia.
“Ách…thật xin lỗi tỷ, muội quên mất.”
“Không có gì, muội nói Bạch Vũ phi thăng rồi?” Bạch Y Vân một tay vuốt bụng, cười nói.
“Phải a, huynh ấy mới phi thăng rồi, bây giờ đang đợi lĩnh phong vị.”
“Ừm. Hắn cũng chăm chỉ, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Mấy trăm năm gần đây nhân loại tuy không còn thuần phác như xưa, thế nhưng những người thật lòng tu tiên cũng vẫn là có. Bạch Y Vân tuy hiện nay đi lại không tiện nhưng cũng là rảnh rỗi nên chỉ điểm vãi người vẫn là được.
“Thịch” Bạch Y Vân hoảng hốt ôm lấy ngực trái. Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên nàng cảm thấy lồng ngực như tắc nghẹn, đau đớn vô cùng.
“Tỷ làm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì, tỷ chỉ…” Bạch Y Vân sắc mặt nhợt nhạt cười nhẹ, chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu đen.
“Bạch tỷ tỷ!” Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch đồng thanh hét lên. Ngay sau đó một đứa thì ôm lấy Bạch Y Vân, một đứa ngay lập tức đi tìm Phượng Tử Mặc.
—–
“Ổn không?” Thiên Bạch nhăn mày nhìn thân thể nữ nhân uốn éo cách một bức bình phong.
“Tuyệt đối đảm bảo! Ngươi không biết hồ ly là mị nhân nhất hay sao?”
“Hừ, mị nhân nhất hình như là Hồ tiên tộc?”
“Ách, thì không tính đến hồ tiên, hắc hồ ly cũng là mỹ nhân người gặp người mê. Vương là lần đầu tiên “khai trai”, ta đương nhiên phải tìm người đủ kỹ xảo?”
“Đủ kỹ xảo? Ngươi không sợ vương chê nàng bẩn?”
“Không, không. Ngươi lại hiểu lầm rồi, kỹ xảo của hồ ly chính là bẩm sinh, nàng kia tuyệt đối là cừu non.”
“Ờ, dù sao cũng là ngươi lo liệu. Có chuyện vương cũng sẽ tìm ngươi.”
Thiên Bạch vừa nói xong đã thấy Ma vương xuất hiện ở cửa.
“Tham kiến Vương!” Hai người đồng thời cúi đầu.
“Ừm.”
“Vương, đã chuẩn bị xong!”
Ma vương nhíu nhíu mi, phất tay để hai người lui trước rồi mới phân vân đứng trước cửa phòng.
Vào? Vẫn là không vào? Không vào thì lý do hắn không yên cả ngày là gì? Mà vào thì rõ ràng hắn chán ghét nữ nhân, lại ẩn ẩn mang theo cảm giác tội lỗi. Khoan đã…cảm giác tội lỗi? Hắn nghệch mặt ra không hiểu, sau lại nhăn nhó mở cửa bước vào.
“Vương a…” Nữ tử nằm trên giường đường cong lả lướt, khóe mắt khép hờ rung động, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, cả người tản mác ra hơi thở dụ hoặc.
Ma vương cau mày, Thiên Nhãn ở đâu tìm ra cho hắn một con xà tinh thế nào?
Bàn tay nhỏ nhắn không xương bò lên y phục hắn, khi sắp chạm đến bàn tay hắn thì ma vương trừng lớn mắt. Hắn đúng là đã sai, nữ tử này căn bản không phải là xà tinh, chắc chắn là đỉa tinh mới đúng. Xà còn có xương, nữ tử này căn bản là không có xương!
Vèo!
Thiên Bạch và Thiên Nhãn đang ở một nơi nào đó bí mật quan sát tẩm cung. Bỗng nhiên hai người cùng thấy vương bước vào chưa bao lâu đã có một vật thể đen không xác định bay ra từ cửa sổ.
Hai người cùng liếc nhau một cái sau đó bay về hướng của vật thể lạ kia.
“Này…” Thiên Nhãn khóc không ra nước mắt. Vật thể lạ đó rõ ràng là nữ hồ ly mà hắn chuẩn bị cho ma vương. Chỉ là bị vương tiện tay ném ra ngoài mà bây giờ sợ là phải tu luyện lại từ đầu.
Thiên Bạch liếc mắt nhìn hắc hồ ly đang chật vật, thân hình nhỏ bé run run. Bị vương ném cũng không phải chuyện đùa a.
Đến khi hai người trở lại trước mặt ma vương đã thấy mọi thứ trong tẩm cung đều được đổi mới.
“Hừ, Thiên Nhãn phạt một trăm năm không lương bổng!” Ma vương vừa vứt chiếc khăn thứ mười hắn dùng lau tay vừa lạnh lùng ra lệnh.
Thiên nhãn cũng không dám rên một tiếng, chỉ ủ rũ cúi đầu. Thiên Bạch thì nhịn cười đến mức khổ sở.