[Dịch]Tình Như Điệp Vũ

Chương 15 : Nhiễu loạn địa phủ




“Tử Luân, chàng tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ!” Bạch Y Vân bật khóc nức nở không ngừng lay động Thần Thiên Tử Luân nhưng hắn chẳng hề có phản ứng gì. Nàng run rẩy đặt tay lên ngực hắn không ngừng truyền tiên khí, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Tử Luân, chàng không thể bỏ lại ta được…Không thể nào, chàng nhất định sẽ không có việc gì!”

Phượng Tử Mặc không đành lòng nhìn nàng tự dối mình rồi lại truyền tiên khí cho một cỗ thi thể như vậy. Hắn trầm lặng một lúc mới nhắc nhở nàng.

“Công chúa, Tử Luân hắn…đã chết rồi, người đừng phí sức nữa.” Hắn vừa nói dứt câu đã trừng mắt nhanh nhẹn né tránh một mũi tên bằng băng lao đến.

“Chàng không chết !” Bạch Y Vân đôi mắt bỗng trở nên sắc lạnh.

“Công chúa! Hắn…”

“Câm miệng!” Hàng loạt những ám khí bằng băng lao đến như cơn mưa mang theo oán hận của Bạch Y Vân khiến Phượng Tử Mặc kinh hoảng.

“Ta sẽ không để chàng chết!”

Bạch Y Vân bắt quyết mang theo xác của Thần Thiên Tử Luân biến mất. Phượng Tử Mặc cau mày, hắn không đuổi theo nhưng lại hướng về phía tây của Ly Ưu Đảo mà đi.

“Tử Luân, ta nhất định không để chàng chết, đợi ta được không?” Bạch Y Vân tựa đầu vào cánh tay hắn nói nhẹ. Nàng mang hắn đến Bạch Liên Hồ, dùng tiên khí bao quanh thân thể hắn rồi để bên dưới mặt nước. Ở đây bạch liên tiên khí thanh khiết nhất định có thể bảo toàn thi thể của hắn. Nàng chăm chú nhìn hắn thêm một chút rồi tháo tung dải lụa trên mái tóc. Tóc đen xõa tung đổ xuống như dòng thác, vết bớt hình hoa sen càng đậm màu hơn bao giờ hết, ánh mắt nàng hằn lên vẻ cuồng ngạo.

“Tử Luân, dù phải chịu vạn kiếp bất phục ta cũng không quản, chỉ cần chàng có thể quay lại.”

Dứt lời nàng quay người bước đi, Băng Ly kiếm nắm trong tay hướng về địa phủ mà tới.

“Bẩm báo, Diêm Vương gia, không xong rồi!”

Quỷ sai canh cửa địa ngục vừa chạy vừa la hét, thở không ra hơi.

“Chuyện gì mà ngươi vội vàng như vậy?” Diêm vương nhăn mặt, trợn trừng đôi mắt dữ

tợn.

“Bẩm, là…” Quỷ sai chưa kịp nói hết câu thì cửa trước điện địa phủ đã bị một cỗ kình lực đánh thành những mảnh vụn, một bóng dáng thanh mảnh thị huyết xuất hiện.

“Aaa, cô cô xin nương tay!”

Chúng quỷ sai bị đánh la khóc thảm khốc, trong phút chốc địa phủ trở nên tang thương hơn sự vốn có của nó.

“Này, chuyện…chuyện gì thành ra thế này?” Phán Quan đứng bên cạnh Diêm vương không ngừng lau mồ hôi, chân tay run rẩy, nói chuyện cũng có vẻ không dễ dàng cho

lắm.

“Công…công chúa, hôm…hôm nay có chuyện…chuyện gì mà người…lại đích thân xuống đây?” Diêm vương tuy rằng cũng sợ hãi nhưng cũng không dám bỏ chạy. Đây là nơi ở duy nhất của ông ta, biết chạy đi đâu bây giờ?

“Hồn phách của Thần Thiên Tử Luân, thái tử Thần Quốc, hai canh giờ trước là người nào bắt đi?” Bạch Y Vân không trả lời lão, nàng lạnh lùng hỏi thẳng.

“Này…này…Phán Quan, ngươi còn không mau trả lời công chúa!”

“Chuyện này…chuyện này thần chưa nghe bẩm báo.”

“Nói!” Bạch Y Vân lãnh lệ quát lên, đường kiếm của nàng cũng càng không nương tình mà quét thêm một đường vào giữa đại điện.

“Dạ, dạ, công chúa xin bớt giận, thần sẽ cho gọi Hắc Bạch, Vô Thường đến ngay!” Phán Quan vội vã chạy đi, trong lúc chạy còn té trái té phải một đoạn mới có thể ra khỏi điện. Bên trong chỉ còn lại Diêm Vương không ngừng đổ mồ hôi. Lão chỉ thầm mong chuyện này không liên quan đến địa phủ của lão! Chỉ vì một hồn phách của nam tử kia mà công chúa tức giận đến mức này, nếu quả thật là lão bắt nhầm thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp rồi.

“Tham kiến công chúa, tham kiến Diêm Vương gia!”

“Không cần hành lễ, mau nói cho công chúa biết hồn phách của thái tử Thần Quốc có phải các ngươi bắt hay không?” Diêm Vương xua tay liên tục, đùa gì chứ, Bạch Y Vân sát khí ngùn ngụt thế kia mà hai tên này còn lễ lạy gì nữa, muốn lão bị băm vằm thành mảnh nhỏ sao?

“Hồn phách của thái tử Thần Quốc không phải do chúng thuộc hạ bắt đi.”

Bạch Y Vân không nói gì, chỉ lạnh lùng bắn một mũi tên về phía người vừa lên tiếng.

“Công chúa xin nương tay, quả thật không phải chúng thần bắt hồn phách của hắn!” Vô Thường thoảng thốt kêu lên.

“A!” Hắn vừa nói dứt câu là đi một mũi tên băng đâm xuyên qua.

Huyết khí trên người Bạch Y Vân vốn cuồng huyết lúc này lại càng mãnh liệt hơn nữa, đôi mắt nàng đỏ lên ánh sáng ma quái. Những mũi tên băng từ bốn phía xuất hiện không ngừng công kích những người đang đứng ở đại điện. Từng tiếng kêu thét vang lên khiến Diêm Vương càng thêm run sợ, cuối cùng cũng không gượng nổi mà ngã quỵ xuống cầu xin.

“Công…chúa…nếu Hắc Bạch, Vô Thường đã nói vậy…quả thật thần không biết đã gạch tên của thái tử Thần Quốc khỏi sổ sinh tử khi nào nên làm sao có chuyện…”

Rầm!

Diêm Vương còn chưa nói hết câu thì cái thư án phía sau của ông ta đã bị đánh nát. Bạch Y Vân không nói một lời một đường đánh tan mười tám tầng địa ngục, xông vào lục đạo luân hồi. Chỉ cần là một tấc đất thuộc địa phủ cũng bị nàng xới lên tìm kiếm.

“Đại …nhân, này…này…” Phán Quan muốn khóc thét lên nhưng vẫn đang có kìm nén, níu áo Diêm Vương vẻ mặt cũng vặn vẹo, tái nhợt đến độ có thể nhận thấy rõ ràng dù khuôn mặt lão vốn đen kịt.

Bạch Y Vân tìm kiếm đỏ mắt cũng không thấy hồn của Thần Thiên Tử Luân, suy nghĩ chuyển một chút liền rời khỏi địa phủ, bắt quyết biến mất. Địa phủ vì bị Bạch Y Vân đánh loạn, nhiều hồn phách ác nhân cơ hội trốn ra, người chưa được đầu thai thì đầu thai, người được đầu thai lại bị rớt vào mười tám tầng địa ngục, hỗn loạn thành một đoàn.

“Mau, mau bắt bọn chúng lại !” Diêm Vương hoảng hồn quát lên. Bỏ đi bỏ đi, chuyện tu sửa lại tính sau, quan trọng là phải bắt hết những hồn phách trốn ra trở lại. Nếu lão không nhanh xử lý thì chuyện sinh tử trên nhân gian sẽ loạn hết mất.

Thiên Lý Nhãn đang đứng buồn ngủ lại thấy Bạch Y Vân đang từ xa bay tới liền vội vàng nói Thuận Phong Nhĩ chạy vào bẩm báo.

“Công chúa!”

“Tránh ra.”

“Công chúa, Thuận Phong Nhĩ đã đi thông báo, người nên đợi một lát.”

“Ta nói tránh ra!”

Thiên Lý Nhãn rõ ràng cảm nhận được một luồng tiên khí kinh hồn đang đè ép xung quanh hắn.

“Công…” Hắn còn chưa kịp nói tiếp đã kinh hoảng ngồi xuống tránh đường kiếm của

Bạch Y Vân.

Thiên Nam Môn mới tu sửa không bao lâu lại lần nữa bị phá hủy, lần này lại càng thêm tan nát.

Đế Quân vừa nghe thông báo Bạch Y Vân tới, nhớ đến lần trước vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp nghĩ phải làm sao đã nghe đến tiếng động lớn ở phía ngoài.

“Có chuyện gì?”

“Bẩm, công chúa đã phá Nam Thiên Môn rồi, đang xông vào đây!” Thuận Phong Nhĩ đã nghe được đoạn đối thoại của hai người kia.

“Cái gì!” Đế Quân cũng có chút kinh sợ. Lão còn đang không biết Bạch Y Vân lên đây có ý tốt hay xấu thì nàng đã lại phá hủy cung điện của lão nữa rồi.

“Mau, mau ra ngăn cản nàng ta lại!”

“Bệ hạ!” Thái Bạch Kim Tinh đứng ra cản lại.

“Chuyện gì?”

“Bệ hạ, lần này công chúa đánh thẳng lên đây xem ra là có chuyện quan trọng nào đó. Hơn nữa lần trước bệ hạ cũng thấy rồi, tu vi của công chúa quá cường hãn. Thần nghĩ chi bằng bệ hạ đừng đối đầu ngay lập tức, nên hỏi xem công chúa có việc gì?”

Đế Quân ngẫm thấy cũng đúng. Nếu đánh với Bạch Y Vân thì quả thật khó lòng thắng nổi, lại thêm lưỡng bại câu thương. Đây chẳng phải tạo cơ hội cho ma tộc sao? Hơn nữa, thiên cung sau lần bị Bạch Y Vân phá hủy đến nay cũng chưa hoàn toàn trùng tu lại xong. Lão vừa cân nhắc nặng nhẹ hai bên xong thì Bạch Y Vân cũng đã xông tới đại điện. Tất cả chúng tiên vừa thấy nàng liền không tránh khỏi bị giật mình. Nhất là Vương mẫu cùng bảy vị công chúa vừa tới vì nghe tin Bạch Y Vân tới. Trước giờ họ vẫn thấy một Bạch Y Vân thanh khiết, lạnh nhạt, cao ngạo, vô tình với mọi thứ, nhưng nay người đứng trước mặt họ lại hoàn toàn là một người khác. Vẫn là sự cao ngạo ấy, vẫn tính cách lạnh lùng ấy, chỉ duy một thứ khác duy nhất nhưng khiến họ hoảng hồn là sự lạnh nhạt của nàng đã không còn nữa! Thần nữ của thiên giới, người luôn được biết đến là lạnh nhạt với mọi thứ lúc này vẻ mặt lại thị huyết hơn ai hết. Đôi mắt đỏ như bị tâm ma hoàn toàn khống chế, hoa sen giữa trán rực rỡ chói lòa, hàn khí cùng huyết khí vây quanh người.

Nàng lúc này…còn đáng sợ hơn khi Thần Thiên Tử Luân vì cứu nàng mà xông lên thiên cung.

“Bạch…Y Vân…ngươi…” Đế Quân trợn trừng đôi mắt, hoảng hốt không nói nên lời.

“Chàng đâu?”

“Ngươi…hắn ở đâu thì ngươi phải biết rõ chứ, xông lên đây làm gì?” Đế Quân còn đang chưa biết nói gì thì Hoa Thiên Ái tức giận lên tiếng, đáy mắt còn hằn lên sự thù ghét. Nàng ta chẳng sợ Bạch Y Vân, hừ, nàng ta là công chúa thiên cung, Bạch Y Vân có thể làm gì nào?

Bạch Y Vân cười lạnh, xem ra nàng bị xem thường. Nàng, một thượng thần viễn cổ, một thần nữ thiên giới, công chúa tam giới lại bị một đứa nhóc coi thường.

“Á!”

“Ái nhi!”

“Thiên Ái!”

“Công chúa!”

Chúng tiên sững sờ vì cảnh vừa chứng kiến. Họ thấy rất rõ ràng, phải, rất rõ ràng. Chính Bạch Y Vân đã bắn mũi tên băng về phía Hoa Thiên Ái. Tại sao họ biết ư? Bỏ qua sự thật rằng mũi tên ấy chính là từ bên người Bạch Y Vân bắn ra thì còn một lý do khác nữa.

Chính là nhìn khắp tam giới, người sử dụng mũi tên băng chỉ có một mình Bạch Y Vân. Vì rằng mũi tên này không phải một mũi tên băng bình thường có thể biến hóa ra. Nó chính là từ chính ý muốn tấn công của Bạch Y Vân mà hình thành. Bạch Y Vân được coi như tiên khí tinh hoa của Bạch Liên Hồ, ngoài mùi hương bạch liên vốn có thì mũi tên của nàng chính là hình thành từ nước của Bạch Liên Hồ. Mũi tên khi xuyên qua cơ thể sẽ tan biến ngay lập tức.

“Bạch Y Vân, ngươi!” Đế Quân run run tay chỉ thẳng Bạch Y Vân.

Hoa Thiên Ái sắc mặt trắng bệch sợ hãi. Nàng ta thật đau quá, mũi tên của Bạch Y Vân không đơn giản chỉ xuyên qua nàng ta mà thôi, nó dương như còn tổn hại đến tu vi của nàng ta nữa. Làm sao có thể, Bạch Y Vân làm sao lại dám tổn thương nàng ta

chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.