[Dịch]Tình Như Điệp Vũ

Chương 12 : Giải cứu ái thê




Thần Thiên Tử Luân ngày càng rối rắm trong lòng nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, hắn thật hận bản thân không thể lập tức tới cứu ái thê của mình.

“Tử Luân thái tử, ngươi đừng phiền lòng quá. Bạch phu nhân đã đi bái phỏng các tiên tộc rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.”

Bạch Lão hắng giọng an ủi. Hắn cũng không phải tốt bụng thật sự, thật ra trong đó còn chút xíu tư tâm của hắn. Hắn là sợ Thần Thiên Tử Luân buồn bực trong lòng rồi đem hắn ra trút giận thôi.

“Bạch Lão, Tử Luân thái tử, hai người mau ra đại sảnh đi, mẫu thân của ta đã trở về rồi.”

Bạch Lão vừa nói xong đã thấy Tiểu Bạch hớt hải chạy tới báo tin. Chẳng là mấy ngày qua Bạch phu nhân đi đến các tiên tộc bái phỏng, muốn có thêm binh lực chống lại thiên đình cứu Bạch Y Vân. Ai cũng nhìn ra được nếu chỉ dựa vào hồ tiên tộc thì khả năng cứu được Bạch Y Vân là gần như không thể.

“Bạch phu nhân, thế nào rồi?”

“Bạch Lão cũng biết cô cô rất quan trọng đối với các tiên tộc, ngài chắc cũng đoán được kết quả rồi chứ?” Bạch phu nhân cười.

“Haha, tại hạ đương nhiên biết. Cô cô 400 năm qua kể từ lúc xuất thế tuy không rời Tuyệt cốc nửa bước nhưng vẫn bảo hộ các tiên tộc khỏi ma trảo của ma tộc, nay cô cô gặp nạn chắc chắn họ sẽ đến.”

“Thần tiên trên trời đối cô cô đề phòng nhưng các tiên tộc luôn tin cô cô là người không màng quyền đứng đầu thiên giới. Ngài có biết lần này thu hoạch lớn nhất của ta là gì không?”

“Chẳng lẽ có người nào lợi hại cũng đứng về phe chúng ta?”

“Không phải một người, mà là một gia tộc. Phượng tộc cũng đồng ý đề nghị của ta.”

“Phu nhân nói sao?” Bạch Lão ngạc nhiên kêu lên.

Phải nói rằng Phượng tộc là tiên tộc đứng đầu, ngang hàng với Long tộc. Tuy nhiên cả vạn năm nay họ không tham gia vào bất cứ chuyện gì của thiên cung. Lần cuối cùng Phượng tộc xuất hiện chính là do tiên khí cường lực của Bạch Y Vân lúc hiện nguyên thân thu hút. Như vậy Long tộc đứng về phía thiên cung thì phe họ sẽ có Phượng tộc ủng hộ, vậy việc cứu Bạch Y Vân cũng không phải là quá xa vời.

“Ta đã bàn tính kĩ với các tộc trưởng nhưng vẫn cần thêm một chút thời gian. Đối đầu với thiên giới là hết sức nguy hiểm, nếu không có kế sách chu toàn để giảm sát thương đến mức tối đa ta sợ rằng cũng không thể thuận lợi cứu được cô cô.” Bạch phu nhân trầm ngâm.

“Vậy…Cái này…” Bạch Lão nhíu mày, cái việc bày binh bố trận hắn cũng không phải rành lắm. Nhưng ít nhất thì tộc trưởng các tiên tộc không phải là mấy nghìn năm trước từng giao chiến với ma tộc sao, hẳn là sẽ có cách chứ hả, phải không?

“A…đúng rồi. Tử Luân thái tử, dụng binh không phải là nghề của ngươi sao. Mau mau lại nghĩ cách đi, đây là để cứu nương tử ngươi đó.” Bạch Lão nhớ ra vội la lên, hớn hở quay lại nhìn Thần Thiên Tử Luân. Hắn chỉ trừng mắt nhìn Bạch Lão một cái rồi đi tới chỗ Bạch phu nhân.

“Chúng ta có bao nhiêu người?”

“Gồm có hồ tiên tộc, phượng tộc, hùng tộc, sư tộc và xà tộc. Còn có phi điểu tộc ở phía nam cũng tham gia.”

Thần Thiên Tử Luân nhếch khoé môi. Nương tử của hắn quả thật chỉ tỏ ra hờ hững vậy thôi, thật ra lại rất quan tâm đến người khác. Nhìn xem có bao nhiêu người vì nàng không màng đến tính mạng. Ngay sau đó Thần Thiên Tử Luân phân công Bạch Lão vẽ cho hắn bản đồ thiên cung, còn Bạch phu nhân gửi bái thiếp triệu tập tất cả các tộc trưởng tham gia đến Hồ Tiên cốc.

“Tử Luân, ta thấy sắc mặt ngươi hình như không được tốt.” Bạch Lão đang vừa đi vừa huýt sáo hí hửng trở về phòng thì thoáng thấy bóng dáng của Thần Thiên Tử Luân.

Hắn nhíu mày ôm lấy ngực trái nóng ran đau nhức, chợt nghe đến tiếng Bạch Lão gọi thì vội lau vết máu trên khoé môi.

“Ta không sao.”

“Ngươi…thật là không sao chứ?” Bạch Lão hoài nghi đi vòng quanh hắn, nhìn từ trên xuống dưới xác thực hắn ngoại trừ vẻ mặt có chút trắng bệch khác thường thì cũng không có tổn hại gì. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vỗ vai Thần Thiên Tử Luân.

“Ngươi không có sao là tốt, nếu không ta cũng khó sống a. Thôi được rồi, ngươi đi nghỉ sớm một chút, ta đi trước.”

Thần Thiên Tử Luân trầm mặc.

“Vân nhi, chỉ cần để nàng quay trở lại ta chịu một chút đau đớn có là gì. Không có nàng, ta không biết tinh thần và thể xác này rồi sẽ ra sao.”

Không ai hay biết hắn từ lúc đến hồ tiên cốc thật ra chẳng thể ăn uống được bao nhiêu, hầu như đều nôn ra hết, lại thêm bị ma kiếm hút sinh lực. Hắn vốn chẳng còn bao nhiêu sức lực, thế nhưng lại chẳng hề gục ngã, có lẽ tâm ý muốn cứu Bạch Y Vân đã giúp hắn trụ vững đến tận lúc này.

“Như vậy Sư tộc tốc độ nhanh sẽ đảm nhiệm việc tấn công trực diện. Xà tộc sẽ lợi dụng thời cơ đột nhập vào trong làm náo loạn. Phượng tộc sẽ yểm trợ Sư tộc công kích, Hùng tộc chia làm hai cánh. Một phần lợi dụng sơ hở đi theo Xà tộc, số còn lại sẽ kìm giữ Nam Thiên Môn.” Thần Thiên Tử Luân nói lại một lần kế hoạch cho các tộc trưởng tiên tộc.

“Vậy nhiệm vụ của Hồ tiên tộc thì sao?” Bạch phu nhân thắc mắc hỏi, từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy Thần Thiên Tử Luân nói đến họ.

“Hồ tiên tộc sẽ lẻn vào điện của Đế Quân, ta tin nhất định nàng bị nhốt ở đó.” Thần Thiên Tử Luân câu lên một nụ cười thị huyết. Con người của Đế Quân hắn đã hiểu được phần nào. Lão ta tính đa nghi như vậy chắc chắn sẽ để chiếc tháp nhốt Bạch Y Vân ở gần mình.

“Được, tối nay chúng ta sẽ hành động.” Các tộc trưởng đồng loạt tán thành đề nghị của Thần Thiên Tử Luân.

Trên thiên cung….

“Bạch Y Vân, ngươi có nghe thấy trẫm không. Lần này trẫm nể tình ngươi là nữ nhi của phụ mẫu thần nên không đánh ngươi xuống lục đạo luân hồi làm phàm nhân, nhưng sẽ phong ấn ngươi trở lại Bạch Liên Hồ.”

“Công chúa, hi vọng người sẽ tịnh tâm hơn.” Thái Bạch Kim Tinh thở dài lắc đầu nói.

“Bạch Y Vân, còn không mau tạ ơn Đế Quân đã lưu tình?” Lý Thiên Vương lại phát ra giọng nói trầm vang có lực.

“Phong ấn ta? Các ngươi có khả năng đó sao?” Giọng nói thanh lãnh không chút để ý của nàng vọng ra khiến sắc mặt Đế Quân cùng vài vị thần tiên xanh tím lại.

“Ngươi đã hết khả năng để ngông cuồng rồi.” Hoả thần tức giận.

“Bệ hạ, mau giam giữ thần nữ phản nghịch này lại.”

“Phải đó bệ hạ, hãy mau phong ấn nàng ta lại.”

Từng tiếng ồn ào náo động lên, đều là tiếng nói muốn Đế Quân mau chóng đem Bạch Y Vân phong ấn lại.

“Phụ hoàng, nàng ta chính là mầm tai hoạ của tam giới, người mau chóng phong ấn nàng ta lại đi.” Thất công chúa cũng đắc ý lên tiếng. Từ nay danh xưng “Mỹ nhân tam giới” lại thuộc về nàng ta rồi.

“Trẫm tuyên bố, Bạch Y Vân từ nay không còn là công chúa tam giới, đày xuống Bạch Liên hồ một vạn năm để tịnh tâm sám hối.”

Tiếng truyền lệnh của Đế Quân vừa dứt đã thấy Thiên Lý Nhãn hoảng hồn chạy vào cấp báo.

“Khởi bẩm bệ hạ, có Sư tộc đang làm loạn ở Nam Thiên Môn.”

“Cái gì?” Đế Quân kinh ngạc. Các thần tiên khác cũng cảm thấy khó hiểu.

“Làm sao có thể, Sư tộc tuy nổi danh thiện chiến háo thắng nhưng xưa nay luôn giữ chừng mực, hôm nay tại sao lại tiến đánh thiên cung.”

“Hừ, chỉ là một đám hữu dũng vô mưu, các ngươi mau theo ta dẹp loạn.” Lôi thần hừ lạnh bước ra trước, dẫn theo một đám thiên binh.

“Báo, bẩm bệ hạ, Xà tộc đang tiến đánh Cảnh Liên điện.”

“Mau phái người sang đó chống đỡ.” Hoả Thần cũng rời đi sau đó.

Đế Quân vẻ mặt tức giận bừng bừng, đám tiên tộc này hôm nay ăn gan trời hay sao mà dám chống đối với thiên đình.

“Bệ hạ, không xong rồi, còn có Hùng tộc nữa, bên ta chết không ít.”

“Mau phái người lệnh cho Nam Hải Thuỷ Quân cùng Long Diệc dẫn binh đến dẹp loạn.”

Chẳng mấy chốc mà trên thiên cung trong ngoài loạn thành một đoàn, Thần Thiên Tử Luân nhân lúc này cùng hồ tiên tộc lẻn vào trong, né tránh tai mắt thiên binh tìm đến điện của Đế Quân.

“Kẻ nào chống đối, giết không tha.” Lý Thiên Vương ra lệnh chỉ huy các thiên binh chống lại tiên tộc.

Long Diệc vừa lên, nhìn đến cảnh hỗn loạn trước mắt liền cao giọng ngăn cản.

“Các vị hãy bình tĩnh, mau ngừng chiến, chúng ta gây chiến nội bộ chẳng phải để cho Ma tộc đắc ý hay sao?”

“Long Diệc, ngươi đừng nói với bọn chúng, chỉ là một đám phản loạn thôi.” Phong Thần vừa đánh vừa nói vọng lại.

“Các vị tộc trưởng tiên tộc, tại sao hôm nay lại cùng nhau đến gây chiến như vậy.”

“Trả lại cho chúng ta công chúa tam giới.” Một giọng nói lạnh tanh vang lên, kèm theo đó là một đạo lửa quang phóng đến. Long Diệc nhanh nhẹn né tránh rồi nhìn người vừa tấn công hắn.

“Ngươi là…”

“Phượng Tử Mặc, tộc trưởng phượng tộc đương nhiệm.” Nam tử vẻ mặt lạnh nhạt trả lời, thân thủ cũng không ngừng công kích Long Diệc.

Đế Quân ở bên trong nghe báo cáo tình huống bên ngoài mà mặt mày tái mét. Hay cho Bạch Y Vân, lại có thể ảnh hưởng đến nhiều tiên tộc như vậy, đến cả Phượng tộc ẩn cư nhiều năm cũng đến, đáng chết. Lão vội vàng cầm lấy chiếc tháp giam giữ Bạch Y Vân mang trở lại điện Trùng Thiên. Nào ngờ vừa đặt chiếc tháp xuống bàn lưu ly, cửa điện lại bị người mở ra.

“Quả nhiên là ở đây.” Thần Thiên Tử Luân ánh mắt loé sáng sát khí, nói vậy người đang đứng trước mặt hắn chính là Đế Quân. Vừa nghĩ đến lão chính là người khiến thê tử hắn chịu khổ liền chĩa kiếm về phía lão phi thân đến.

Đế Quân hoảng hồn vung ra một đạo ánh sáng cản lại đường kiếm của hắn.

“Ngươi là phàm nhân?” Đế Quân kinh ngạc, phàm nhân làm sao lại lên được thiên cung. “Người đâu!”

Chẳng mấy chốc thiên binh đông nghịt vây quanh điện Trùng Thiên, Thần Thiên Tử Luân mày cũng không nhíu chém giết từng người một. Hồ tiên tộc cũng đến nơi ngay sau đó cùng xông đến giao chiến.

Đế Quân vội vã ôm lấy chiếc tháp lui về phía sau, Thần Thiên Tử Luân thì nhằm hướng lão mà đánh tới.

“Vân nhi, nàng có nghe thấy ta không?”

Bạch Y Vân nghe đến giọng nói quen thuộc vọng vào tai thì kinh hoảng.

“Là chàng!” Nàng không biết tại sao hắn lên được đây nhưng nơi này đối với hắn rất nguy hiểm.

Thần Thiên Tử Luân thân thủ linh hoạt không thua kém gì thần tiên, bóng dáng hắn thoắt ẩn thoắt hiện giết hết thiên binh cản đường, chẳng mấy chốc đã gần tới trước mặt Đế Quân.

Đế Quân rõ ràng cảm nhận được chiếc tháp càng ngày càng trở nên nóng hơn, lão vội vã sai người triệu Lý Thiên Vương trở lại. Thần Thiên Tử Luân cảm nhận được vị tanh của máu ở cổ họng nhưng hắn ép mình cố gắng chịu đựng, chỉ một chút nữa thôi, hắn đã ở rất gần nàng rồi.

“Lý Thiên Vương, ngươi mau tăng thêm linh lực bảo vệ chiếc tháp, trẫm sợ nàng ta sẽ phá tháp mà ra.”

“Bệ hạ đừng lo, thần sẽ cố gắng.”

Bạch Y Vân nghe tiếng từ bên ngoài liền cười lạnh lớn tiếng nói.

“Nực cười, chiếc tháp này năm xưa không giam giữ được Tề Thiên Đại Thánh lại có thể kìm giữ được bản thượng thần sao?” Nói rồi vận khởi phong chú tập trung tại lòng bàn tay, một chưởng phát động hướng lên đỉnh tháp. Mà Thần Thiên Tử Luân ngay lúc đó thấy Đế Quân muốn đưa tháp cho người khác liền không kịp suy nghĩ phi kiếm về phía đó, chém một đường kiếm lên tay Lý Thiên Vương. Chiếc tháp không đến tay Lý Thiên Vương, nhưng chưa kịp rớt chạm đất thì đã bị nổ tung. Một thân hình nhỏ nhắn bay ra từ đỉnh tháp.

Thần Thiên Tử Luân không còn kiếm không cách nào chống lại thiên binh, chỉ có thể né tránh.

“Tử Luân!” Bạch Y Vân đỏ mắt nhìn bóng hình ngày nhớ đêm mong đang ở giữa vòng vây hỗn loạn. Đường kiếm của nàng quét sạch thiên binh xung quanh hắn.

Thần Thiên Tử Luân ôm chặt lấy nàng, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì phun ra một ngụm máu lớn rồi lâm vào hôn mê.

“Tử Luân, Tử Luân. Chàng đừng làm ta sợ, chàng mau tỉnh lại đi, Tử Luân.” Bạch Y Vân không ngừng gọi hắn, nước mắt như sợi trân châu bị đứt không ngừng rớt xuống.

“Còn không bắt nàng ta lại.”

Đế Quân giận dữ ra lệnh, khó khăn lắm mới có thể bắt được Bạch Y Vân, lần này nếu để nàng ta thoát thì lão làm sao ăn ngon ngủ yên được đây.

Bạch Y Vân vẫn ôm Thần Thiên Tử Luân không ngừng khóc, thế nhưng toàn thân nàng lại dâng lên một cỗ tiên lực cường thịnh. Phượng Tử Mặc lúc này cũng vượt qua khỏi Nam Thiên Môn chạy đến đây, vừa thấy tình huống của Bạch Y Vân liền không tiếng động ra hiệu cho các tiên tộc rút vào một chỗ. Nếu hắn đoán không lầm, chỉ ít phút nữa thôi nơi này sẽ thành bình địa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.