Nghe cô nói vậy, Thạch Ánh Chiếu cũng cảm thấy có lý, biểu tình nhất thời dịu lại. Hắn đường đường là linh tôn, góc độ xem xét vấn đề đương nhiên phải khác. Lăng Phong mặc dù nói không truy cứu nhưng sao có thể bỏ qua dễ dàng đến vậy?
Nếu như cả hai bên ngay từ ban đầu đều ở trong trạng thái xé bỏ mặt nạ thì còn dễ nói chuyện. Đằng này bây giờ Lăng Phong đã mời hắn vào phòng, khách khí thương thảo, hắn đâu có thể nói linh tinh cho qua chuyện được, như vậy thật không có khí độ.
Thấy sư tôn không nói gì, Vũ Văn Dạ biết hắn đã đồng ý, quay sang Lăng Phong nói:
- Vậy được, ta nói cho ngươi biết, thứ mà người đó đưa ra là một miếng tinh chương, dẫn linh tinh chương.
Lúc nghe đối phương nói đến tinh chương, trong lòng Lăng Phong đã thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc Vũ Văn Dạ thốt ra mấy chữ "dẫn linh tinh chương", Lăng Phong suýt nữa thất thái ngã khuỵu xuống!
Sở dĩ hắn có thể thở phào nhẹ nhõm vì chỉ cần liên quan đến tinh chương, Lăng Phong tự cảm thấy mình không thua kém ai hết.
"Kết hợp với nhau vì lợi nhuận thì cũng sớm chia rẽ vì lợi nhuận thôi." Huyền Nguyên Tông có thể dùng tinh chương thỉnh động được họ ra tay ám sát thì Lăng Phong cũng có thể dùng tinh chương kéo lại! Đó không phải là phản sách mà là khiến họ không nghiêng về phía Huyền Nguyên Tông.
Từ vụ ám sát đêm nay, Lăng Phong có thể khẳng định mâu thuẫn giữa mình và Huyền Nguyên Tông không thể giải quyết một cách ổn thỏa được. Nếu đã như vậy, cứ làm theo thói quen của Lăng Phong, là kẻ địch nhất định phải sát tuyệt, không để lại lấy một tia sinh cơ!
Nhưng lúc nghe thấy dẫn linh tinhc hương, Lăng Phong gần như thất thái, không phải vì cái giá quá cao, mà vì quá thấp! Khoảng khắc này Lăng Phong cảm thấy thật ấm ức, hắn đường đường là một linh tôn, không lẽ chỉ đáng giá một miếng dẫn linh tinh chương?
Lăng Phong khổ tiếu, muốn kiềm chế mà không sao kiềm chế được. Sự thất vọng quá lớn khiến hắn không khỏi hỏi lại:
- Quý tông vì một miếng dẫn linh tinh chương đến đây ám sát ta sao?
- Ê, thái độ của ngươi như vậy là có ý gì?
Vũ Văn Dạ cảm nhận được tâm tình của Lăng Phong, vội vàng vênh mặt:
- Ngươi nghĩ chỉ vì một miếng dẫn linh tinh chương có thể thỉnh động được
Thương Linh Tông ta sao? Nói cho ngươi biết, miếng dẫn linh tinh chương đó gần như có thể đảm bảo tỷ lệ dị biến cự linh thành công là một trăm phần trăm!
Biểu tình của Lăng Phong vẫn giữ nguyên nét cổ quái ban đầu, hắn thậm chí còn đang than thầm trong bụng: một miếng dẫn linh tinh chương gần như đảm bảo thành công thì đã làm sao?
- Được rồi, những gì Mộc tông chủ muốn biết chúng ta cũng đã nói rồi, chuyện hôm nay có thể bỏ qua được rồi chứ?
Thạch Ánh Chiếu phẩy tay, đứng lên nói:
- Đa tạ trà của Mộc tông chủ, nếu không còn chuyện gì nữa chúng ta xin được cáo từ.
- Thạch tông chủ gượm đã.
- Con người này, không lẽ ngươi định nuốt lời sao?
Không đợi Lăng Phong nói hết, Vũ Văn Dạ đã khó chịu quát lên một tiếng.
Lăng Phong chỉ trợn mắt, chẳng thèm đôi co với cô ta. Hắn quay sang nói với Thạch Ánh Chiếu:
- Ta muốn hỏi thêm một câu nữa, quý tông cần dẫn linh tinh chương để làm gì?
Trầm mặc một lúc, biểu tình Thạch Ánh Chiếu lộ ra vài phần hụt hẫng:
- Cái này không phải bí mật gì, nói với Mộc tông chủ cũng không sao. Tiểu như năm nay đã mười sáu tuổi, thức tỉnh cự linh đã mấy năm nay nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể dị biến.
- Nếu như lần này vẫn không thể lấy được đầu Mộc mỗ, không phải quý công tử đã mất cơ hội sao?
Lăng Phong trực tiếp hỏi.
Nghe nói vậy, Thạch Ánh Chiếu không khỏi hừ một tiếng, chế giễu:
- Vậy Mộc tông chủ muốn tự nguyện cống hiến sao?
- Ha ha, đầu người chỉ có một, Mộc mỗ giữ lại vẫn hơn.
Lăng Phong mỉm cười lắc đầu, búng ngón tay:
- Nhưng dẫn linh tinh chương, bổn tông có không ít.
Nhìn thấy miếng tinh chương đang bay về phía mình, Thạch Ánh Chiếu ngây người. Hắn vẫn chưa hiểu Lăng Phong định giở trò gì, đón lấy, thuận miệng nói:
- Phổ thông dẫn linh chương bổn tông cũng có không ít, khuyển tử bất tài, đến bây giờ đã dùng không ít dẫn linh chương...
Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt dán chặt vào miếng tinh chương trong tay, ngón tay không khỏi run rẩy, rồi sau đó cả cánh tay, cả cơ thể cùng run rẩy không ngừng.
Thạch Ánh Chiếu kích động nâng miếng dẫn linh chương bằng cả hai tay, bộ dạng trân trọng như đang ôm một món bảo vật quý giá. Trên thực tế, dẫn linh chương đối với hắn mà nói đúng là một thứ bảo bối vô cùng quan trọng.
So với các thế lực tông phái khác, vì kiến lập căn cơ trên việc sát lục nên muốn giành được ngôi vị tông chủ Thương Linh Tông, kinh nghiệm đòi hỏi là rất lớn, sự canh tranh giữa những người trong tông với nhau cũng vô cùng tàn khốc.
Tâm trí Thạch Ánh Chiều từ nhỏ đã đặt vào việc tu luyện, trước khi trở thành linh tôn hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề truyền thừa huyết mạch, cho đến khi ngồi vững trên ngôi vị tông chủ hắn mới có thời gian suy nghĩ vấn đề đó.
Nhưng đến lúc đó lại có một vấn đề khác xảy ra, không biết vì lý do gì, cả ba bà vợ của hắn đều không sinh nổi được một mụn con, điều này càng khiến hắn lo lắng như ngồi trên lửa đốt.
May mà ông trời không phụ người có tâm, mười sáu năm trước, cuối cùng thì hắn cũng có được một cậu con trai bảo bối! Vì một cuộc chiến đấu trường kì, Thạch Ánh Chiếu đương càng thêm yêu thương con trai, ngậm trong miệng sợ tan, đội trên đầu sợ ngã, dồn hết tâm trí chăm sóc che chở.
Dưới sự chăm sóc tận tình đó, một ngày Thạch Ánh Chiếu phát hiện ra, huyết mạch duy nhất của mình không thể tiến hành cự linh dị biến!
Sự đả kích quá lớn này khiến hắn ngơ ngẩn mất mấy ngày, nghĩ trước đây Thạch Ánh Chiếu chỉ dựa vào mấy miếng nguyên tố ma hạch mà có thể dị biến thành công, vậy mà đến đời tiếp theo, dù có đổ bao nhiêu ma hạch cũng vô dụng, một chút dấu hiệu dị biến cũng không có.
Ban đầu Thạch Ánh Chiếu mặc dù thất vọng nhưng không lo lắng, với những người ở tầng lớp hắn đương nhiên biết được sự tồn tại của dẫn linh chương. Nhưng, theo quy luật thông thường mà nói, nếu như thiên hành giả có thể tự mình tiến hành dị biến thì tiền đồ tu luyện sau này sẽ tốt hơn rất nhiều, tốt hơn những nguyên tố thiên hành giả trước thì phải dựa vào nguyên tố ma hạch, sau là phải dựa vào luyện hóa dẫn linh chương mới có thể tấn thân!
Thạch Ánh Chiếu cao ngạo đương nhiên không tin huyết mạch của mình lại kém đến vậy, nhưng chuyện đã bày ra trước mắt, hắn không thể không tự hoài nghi được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn lại một sự lựa chọn cuối cùng.
Nhưng đả kích lớn hơn lúc này mới xảy ra ~ dẫn linh chương cũng không thể giúp con trai yêu quý của hắn dị biến!
Phát hiện vấn đề này, Thạch Ánh Chiếu lo lắng đến phát điên, hắn không thể đón nhận sự thực này. Như vậy khác gì nói con trai của Thương Linh Tông tông chủ, linh tôn cấp cường giả ngay cả linh giả cũng không đạt tới?
Hắn đương nhiên không dám kì vọng con trai của mình có thể trở thành một trong những nguyên tố thiên hành giả linh hồn hệ hiếm có, theo kế hoạch ban đầu, dưới sự dẫn dắt của hắn, con trai sẽ thuận lợi tấn thăng chí cấp linh tôn cấp và tiếp nhận đại vị tông chủ. Nhưng bây giờ mỗng tưởng đã bị phá nát, Thạch Ánh Chiếu đương nhiên không cam tâm, vô cùng không cam tâm!
Lúc đó, hắn nghĩ đến Huyền Nguyên Tông.
Cả thiên hạ này chỉ có linh tôn cấp thuật luyện sư của Huyền Nguyên Tông mới có thể giúp được hắn. Nếu như ngay cả người đó cũng bó tay thì Thạch Ánh Chiếu thực sự không dám tưởng tượng còn ai có thể giải quyết được vấn đề này.
Vì vậy, Thương Linh Tông - kẻ vẫn quen ngồi đợi người ta đến ủy thác nhiệm vụ chủ động liên lạc với Huyền Nguyên Tông, còn Huyền Nguyên Tông thì đang đau đầu không biết Lăng Phong nông sâu thế nào, muốn cử người đi thăm dò một chuyến. Tiếp sau đó mới có vụ ám sát này.
Thạch Ánh Chiếu không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên đã từng nghe qua thanh danh Lăng Phong nên mới giao cho Vũ Văn Dạ đến thăm dò một chuyến trước. Nếu như không thể, hắn sẽ tự mình ra tay, đến lúc đó là công hay thủ đều có thể thực hiện một cách thuận lợi.
Ai ngờ vừa mới vào được trong thương hộ, hành tung của hắn đã bị Lăng Phong nhìn ra! Tiếp sau đó những gì Lăng Phong nói càng khiến Thạch Ánh Chiếu thêm loạn.
Lúc thấy thực lực Lăng Phong đáng sợ như vậy, Thạch Ánh Chiếu đã hoàn toàn mất hi vọng vào nhiệm vụ ủy thác lần này, trong lòng đang thầm nhẩm tính sau này phải ăn nói sao với Huyền Nguyên, nhờ hắn ra tay giúp con trai mình luyện chế dẫn linh chương. Ai ngờ mọi chuyện lại rẽ sang một bước ngoặt mới, Lăng Phong vừa ném cho hắn một miếng dẫn linh chương.
Miếng dẫn linh chương nàu mặc dù không phải thuật luyện sư nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra hiệu quả tuyệt vời của nó!
- Đây đương nhiên là dẫn linh chương.
Lăng Phong nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Thạch Ánh Chiếu, thầm đắc ý trong lòng, chầm chậm nói:
- Lúc nãy Thạch tông chủ nói lần này đến ám sát Mộc mỗ chủ vì một miếng dẫn linh chương mà tỷ lệ thành công là gần một trăm phần trăm
Những lời này khiến Thạch Ánh Chiếu gần như hóa đá, hắn ôm chặt miếng dẫn linh chương vào lòng một cách vô thức như sợ nó sẽ bay đi mất.
Lăng Phong vờ như không biết, Thạch Ánh Chiếu quan tâm dẫn linh chương đến vậy chắc chắn tiếp theo quyền chủ động sẽ lại nằm trong tay hắn.
- Ta có thể khẳng định với Thạch tông chủ, tỷ lệ thành công của miếng dẫn linh chương này không phải "gần" mà là chắc chắn một trăm phần trăm!
Hai mắt Lăng Phong sáng quắc, ngữ khí không kịch liệt, nhẹ như mây như gió nhưng vẫn tràn ngập tự tin:
- Chỉ cần luyện hóa là có thể lập tức dị biến thành công!
- Cái gì?
Thạch Ánh Chiếu thoáng giật mình, mặt không khỏi lộ ra một tia hoài nghi, hắn có thể cảm nhận được linh hồn vật tính cường đại tỏa ra từ trong miếng tinh chương, chỉ có những miếng tinh chương cực tốt mới có được thứ đó.
Nhưng... một trăm phần trăm?
Nghĩa là còn nhiều hơn cả tỷ lệ thành công của Huyền Nguyên!
Nhưng nụ cười mỉm của Lăng Phong cũng như khí thế toát ra từ cơ thể hắn không khỏi khiến Thạch Ánh Chiếu cảm thấy hoài nghi.
- Thạch tông chủ nếu như còn nghi ngờ, có thể mang về thử nghiệm.
Lăng Phong khẽ phẩy tay, nói:
- Đến lúc đó những lời Mộc mỗ nói là thật hay giả, đương nhiên có thể thấy rõ.
Nghe những lời này, những lo lắng sốt sắng trong lòng thiêu đốt Thạch Ánh Chiếu bấy lâu nay đột nhiên bị một trận chấn động dữ dội làm cho tan biến hết.
Không hổ danh là nhất tông chi chủ đã trải qua vô số sóng to gió lớn, Thạch Ánh Chiếu nhanh chóng nắm được mấu chốt vấn đề, mặt thoáng run run, giọng nói có chút trầm lắng và thăm dò:
- Mộc tông chủ chắn chắn không định tặng không Thạch mộc miếng tinh chương này chứ? Nếu như muốn có được nó, không biết bổn tông phải trả với cái giá thế nào?
- Thạch tông chủ đúng là người thông minh, nếu như ta nói không cần gì, e rằng Thạch tông chủ sẽ mắng ta dối trá.
Lăng Phong cũng không có ý định che giấu, trực tiếp nói thẳng ra tâm tư của đối phương.
Ngay cả giao dịch giữa các thương nhân bình thường có lẽ cũng không được trực tiếp như vậy. Nhưng Lăng Phong muốn làm thế, mà hiệu quả xem ra cũng không tệ, chí ít cũng khiến biểu tình của Thạch Ánh Chiếu dịu lại.
Vũ Văn Dạ đứng bên cạnh, mặc dù được nãi sư thương yêu nhưng cô hiểu lúc nào có thể lên tiếng, lúc nào nên im lặng. Lúc này, thấy Lăng Phong nói chuyện thẳng thắn đến vậy, hơn nữa hiệu quả dẫn linh chương của hắn cũng rất hiếm thấy, cô không khỏi lộ ra một tia hiếu kì, cảm giác khó chịu với Lăng Phong nhạt đi không ít.
- Không giấu Thạch tông chủ, Mộc mỗ đúng là có yêu cầu.
Lăng Phong gõ gõ ngón tay lên bàn, tạo nên những tiếng "cóc cóc" đều đặn. Trong căn phòng trống trải, những tiếng cóc cóc ấy dần dần hình thành một khúc nhạc cổ quái, dẫn dắt tâm thần người ta.
- Sáng Tông ta muốn ký kết hiệp ước đồng minh với quý tông!
Câu nói này của Lăng Phong chẳng khác gì ném một tảng đá khổng lồ xuống mặt hồ đang yên ả, tạo nên một sự chấn động dữ dội.
Biểu tình của Thạch Ánh Chiếu vẫn rất bình thản nhưng trong lòng hắn sớm đã xuất hiện những con sóng lớn cao hơn ngàn trượng. Mặc dù đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng Lăng Phong có thể đưa ra nhưng Thạch Ánh Chiếu không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu kí kết liên minh!
Đã gọi là liên minh là phải cùng công cùng thủ, hậu thuẫn cho nhau như huynh đệ, buộc chặt tương lai hai tông phái với nhau, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Trước khi kết giao liên minh, nhất định phải khải sát tình hình tài nguyên, kẻ thù, cao thủ cường giả của tông môn đối phương. Nếu không cẩn thận, chẳng khác gì tự rước một mối họa lớn vào nhà.
Ở Vô Tẫn Hoang Nguyên này, chỉ có một kiểu quan hệ cộng sinh cộng tử duy nhất giữa hai tông môn, đó là bên này phụ thuộc vào bên kia. Ví dụ như Long Thú gia tộc và Long tộc có khả năng kết giao đồng mình với nhau, ngoài ra thì hầu như tuyệt đối không thể.
Vì một miếng tinh chương mà muốn kết giao liên mình với Thương Linh Tông ta? Thật quá nực cười!
Thạch Ánh Chiếu đảo mắt, có vẻ nuối tiếc, định ném trả lại miếng tinh chương, cự tuyệt Lăng Phong. Đột nhiên, giọng nói ấm áp của Lăng Phong vang lên văng vẳng bên tai hắn:
- Hai nhà chúng ta kết giao liên minh, ước định sau này tuyệt đối không xâm phạm nhau, thế nào?
- Ừm?
Thạch Ánh Chiếu hừ một tiếng ra mũi, biểu tình đầy vẻ rất kì lạ. Một lúc sau mới thấy hắn cất giọng hoài nghi:
- Yêu cầu liên minh của ngài chỉ có vậy?
- Đương nhiên.
Bây giờ thì chuyển sang Lăng Phong ngạc nhiên, nhìn Thạch Ánh Chiếu hỏi:
- Không lẽ Thạch tông chủ còn muốn bổ sung gì?
Phù, Thạch Ánh Chiếu thở phào nhẹ nhõm, loại bỏ sạch mọi đè nén trong lòng, hắn còn đang nghĩ không biết có phải Lăng Phong giả vờ không biết hay không? Sao hàm ý liên minh của hắn với của Vô Tẫn Hoang Nguyên lại khác nhau đến vậy?
Thạch Ánh Chiếu không biết, Lăng Phong vốn không phải người của Vô Tẫn Hoang Nguyên nên cách dùng từ này hoàn toàn do thói quen từ xứ đến nay.
Lăng Phong không biết hai chữ "liên minh" của mình lại khiến Thạch Ánh Chiếu hiểu lầm đến vậy, suýt chút nữa đã làm hỏng cơ hội đàm phán giữa hai bên.
May mà thấy biểu tình của Thạch Ánh Chiếu có vẻ không đúng nên mới vội bổ sung thêm một câu cứu vát cục diện.
- Cũng có nghĩa sau này chỉ cần hai nhà chúng ta không xâm phạm nhau, miếng dẫn linh chương này sẽ thuộc về ta?
Thạch Ánh Chiếu vẫn chưa dám tin, hỏi thêm câu nữa.
- Vô cùng chính xác.
Lăng Phong không hiểu hắn đa nghi như vậy làm gì, nhưng với những người chưa biết là bạn hay thù tốt nhất vẫn nên kết giao bằng hữu, tăng cường một chút thực lực cho bản thân. Hắn cười nói:
- Ta không dám cuồng vọng Thạch tông chủ giúp đỡ bổn tông đối phó đại địch, những chuyện lợi dụng người khác Mộc mỗ ta tuyệt đối không làm.
Những lời này ngầm ám chỉ đến hành động tự tư tự lợi của Huyền Nguyên, Thạch Ánh Chiếu nghe mà cũng phải vội nuốt nước bọt, Lăng Phong mặc dù đang nói Huyền Nguyên Tông những không biết có phải là hắn đang nhắc nhở mình không?
Chỉ vì một miếng dẫn linh chương, hắn lựa chọn đến đây ám sát Lăng Phong, vậy đâu có khác gì một kẻ lợi dụng mà Lăng Phong vừa nhắc đến!
- Thạch tông chủ cảm thấy miếng dẫn linh chương này không đủ để đổi lấy lời hứa liên minh của quý tông sao?
Trước câu hỏi của Lăng Phong, khóe miệng Thạch Ánh Chiếu đành phải hé ra một tia khổ tiếu, chắp chắp tay nói:
- Mộc tông chủ khí lượng phi phàm, Thạch mỗ bội phục, đồng ý ký ước định liên minh!
- Ha ha, tốt!
Lăng Phong cũng đứng dậy, lớn tiếng cười nói:
- Thạch tông chủ nhất định sẽ không hối hận về ước định hôm nay đâu, hi vọng sau này mối quan hệ giữa hai tông chúng ta sẽ ngày càng tiến triển!
- Nhất định, nhất định.
Lăng Phong nhận ra Thạch Ánh Chiếu chỉ trả lời lấy lệ, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, mọi chuyện đã xong, hắn khách khí tiễn hai người Thạch Ánh Chiếu ra về.
Thấy hai người Thạch Ánh Chiếu đã đi xa, Thích Thiên Ách mới lại gần nói:
- Tông chủ, việc bàn đến đâu rồi?
- Coi như thuận lợi.
Lăng Phong mỉm cười, lắc đầu nói:
- Vị Thạch tông chủ này đúng là người cẩn thận.
Đoạn kể lại chuyện kí kết liên minh cho Thích Thiên Ách nghe.
Nghe Lăng Phong nói, Thích Thiên Ách ngây người, lập tức lộ ra biểu tình kì quái:
- Có lẽ ta hiểu tại sao vị Thạch tông chủ đó lại có phản ứng như vậy.
Nói đoán, hắn phân tích cho Lăng Phong hiểu định nghĩa liên minh của Vô Tẫn Hoang Nguyên.
Lăng Phong nghe xong cũng ngạc nhiên không kém, cuối cùng không biết nên khóc hay nên cười, nói:
- Thì ra là vậy, bảo sao biểu hiện của ông ta lại kì lạ đến vậy.
Tào Kế Suất ghé đến, phẫn nộ nói:
- Nửa đêm đột nhập ám sát, chúng ra đã không tìm đến làm phiền họ thì thôi họ có quyền gì mà dám chê này chê nọ?
- Được rồi, ngươi đừng gây rối thêm nữa.
Lăng Phong cười cười, thoáng trầm ngâm, cuối cùng bổ sung thêm:
- Vậy là lần này có thể giải quyết hết những rắc rối với Thương Linh Tông rồi, nếu không họ cứ đứng trong bóng tối phóng tên, ta với Thích đại ca không sao, chỉ sợ các ngươi khó lòng tránh được.
Những lời này của Lăng Phong khiến cho biểu tình của Tào Kế Suất cũng nhất thời trở nên nghiêm nghị. Hắn đã được tận mắt nhìn thấy Vũ Văn Dạ thi triển thủ đoạn ám sát, nếu như đổi thành người bị ám sát là hắn, e rằng khó có thể chạy thoát.
- Mặc dù không có được thành tích quá lớn nhưng cũng đã có cơ sở giao lưu, sau này cũng dễ ăn nói.
Lăng Phong lộ ra thần sắc tính toán, biểu tình quyết tâm phù hiện trên mặt hắn:
- Ta không tin sau này không hạ được họ!
Hắn nói câu này với một thái độ vô cùng tự tin, lúc nãy chỉ vì một miếng dẫn linhc hương mà đã có thê khiến Thạch Ánh Chiếu thất thái đến vậy. Có được kho tri thức của sáng sư cộng với tác dụng phân tích của kiếm linh, sau này lo gì không khai thác được thêm nhiều tác dụng then chốt trên phương diện tinh chương?
Lúc này, trời đã mờ mờ sáng, bình minh nhẹ nhàng phủ một tầng áo mỏng lên khắp khu sân viện. Hít căng lồng ngực luồng không khí trong lành, Lăng Phong cảm thấy phế phổi mình như được cung cấp thêm dưỡng chất, sảng khoái vô cùng.
- Oáp.
Vừa che miệng ngáp, Kiều Kiều bất mãn nói:
- Nửa đêm còn ồn ào như vậy, thật không để người khác nghỉ ngơi gì cả.
Lăng Phong nhìn cô cười, đến linh cấp rồi mà còn ham ngủ, chắc chỉ có một mình Kiều Kiều, hắn cười nói:
- Còn sớm mà, cô đi ngủ một giấc đi
- Ừm.
Kiều Kiều nghe hắn nói vậy, mơ mơ hồ hồ bước về phòng.
- Được rồi, mọi người giải tán, không còn việc gì nữa.
Lăng Phong vẫy tay, đám đông nhất loạt ứng thanh, lục đục rời đi, lúc này mới thấy vị Trương chấp sự đi đến, cung kính nói:
- Mộc tông chủ, nếu như không còn việc gì thủ hạ xin được đi chuẩn bị.
- Ồ?
Lăng Phong có chút ngạc nhiên:
- Chuẩn bị, chuẩn bị gì?
- Tông chủ có dặn dò thủ hạ, Mộc tông chủ muốn bán một ít tinh chương ở đây. Chỗ này hơi vắng vẻ, xung quanh quầy hàng đặc sản nào cũng có, không có không khí giao dịch tinh chương.
Trương chấp sự nói ra những thông tin mà mình biết, cuối cùng tổng kết:
- Nên thuộc hạ lo dù tinh chương của Mộc tông chủ có tốt đến mấy e rằng nhất thời chưa thể thu hút được nhiều người. Tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, các thương hộ khác chưa mở cửa, thuộc hạ đi bày hàng trước, có lẽ sẽ mời chào được vài người.
- Ồ, vậy cũng được.
Lăng Phong chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, Trương chấp sự nói cũng có lý, hắn gật đầu nói:
- Vậy phiền Trương chấp sự, có thời gian rảnh, ta sẽ năng nhắc đến ngài trước mặt Yên tông chủ.
- Đa tạ Mộc tông chủ!
Trương chấp sự nghe vậy mừng ra mặt, với những nhân vật nhỏ như ông mà nói, được một nhân vật lớn khen ngợi là cuộc sống có thể cải biến một bước lớn!
Thấy Trương chấp sự vui như vậy, Lăng Phong chỉ khẽ thở dài, tiếng thở dài ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
Vị Trương chấp sự này cũng là cửu tinh đỉnh phong cường giả. Nếu ở trong Áo La Đế Quốc đã là cường giả nhất phương rồi. Nếu đặt trong Băng Thủy Thành có lẽ sớm đã thay thế vị trí của Băng Thần Tử! Có thể tự quyết định chuyện sinh tử của mình! Nhưng giờ phút này, chỉ một câu nói qua loa của hắn có thể quyết định vận mệnh tiền đồ của "tiểu nhân vật", thế sự biến huyễn kì lạ, thật khiến người ta không khỏi cảm thán.
Lăng Phong biết những biến hóa này đều do việc cải biến tu vi mang lại, động lực trong lòng càng trở nên to lớn: để những thứ này không biến mất, chỉ có một cách duy nhất đó là nỗ lực!
Người chưa từng có được sẽ không biết mùi vị của hạnh phúc như thế nào, chỉ có người đã từng nếm qua sự mỹ diệu của hạnh phúc mới cảm thấy lo sợ, sợ một ngày mất đi nó, như vậy mới có thể sinh ra động lực!
Khóe miệng hé ra một nụ cười, Lăng Phong khẽ búng ngón tay, xòe một tiếng, một khối cầu lửa nho nhỏ lại phiêu phù trong không trung.
Hắn cố gắng bắt tâm linh mình bình tĩnh, hồi tưởng lại cảm giác vô lo vô nghĩ như lúc còn nhỏ trước khi bị Văn Vũ Dạ cắt đứt.
Yên ắng, tự tại, không có tổn thương.
Hoàn mỹ như mộng.
Dần dần, hỏa cầu mơ hồ hình thành, bên trong mỗi một khối hỏa cầu đều có những dải bí văn phù hiện. Bí văn bên trong mười mấy khối hỏa cầu hô ứng với nhau, hình thành nên một tòa nguyên trận kì diệu.
Quang mang của nguyên trận nhìn có vẻ hơi nhạt, như phủ lên một tầng sương mờ, mơ mơ ảo ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ. Bề mặt mặc dù hỏa mang lấp lánh nhưng lại có vẻ như không hề có lực sát thương. Giống như pháo hoa trong tay con trẻ, dù thế nào cũng chỉ là một thứ đồ chơi.
Lúc sáng lúc tối, như bao phủ hết vạn vật trong thiên địa.
Khoảng khắc này, nguyên trận vẫn mở rộng một cách vô hạn, mở rộng cho đến khi không còn biên giới, không còn điểm kết thúc...
Như một giấc đồng mộng.
Thân là một trong thất đại tông phái, Huyền Nguyên Tông đương nhiên đã cắm rễ trong Ly Hỏa Thành này rất nhiều năm, nhân mạch tài nguyên tích lũy trong suốt quá trình kinh doanh không hề nhỏ. Cộng thêm thân là linh tôn thuật luyện sư, Huyền Nguyên càng được trọng thị, nên dù phong cách hành sự của hắn có khiến người ta khó chịu thế nào cũng không ai dám đắc tội với hắn.
Trong đình viện, một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, mặt ngọc râu dài đang chậm rãi tản bộ. Bộ trường bào hợp thân càng tô điểm thêm cho thân thể như dao khắc thêm hoàn mỹ, nhất cử nhất động của hắn đều rất có uy lực, hắn chính là Huyền Nguyên!
Huyền Nguyên vuốt vuốt râu, mặt hiện lên vào phần tự đắc, quay đầu nói:
- Đây chính là số đơn đặt hàng mấy ngày gần đây?
- Bẩm tông chủ, đến hôm qua trước khi đóng cửa, tất cả mọi ghi chép đều ở đây, không có bất cứ sai sót nào.
Sau lưng hắn, một nam tử có bộ dạng giống như một quản sự đang nhanh nhẹn lật cuốn sổ ghi chép trong tay, cẩn thận kiểm tra một lượt, mừng rỡ nói:
- Tông chủ, xét theo tình hình mấy hôm nay thì có vẻ như tâm trạng quan ngại của các tông phái lớn nhỏ trong Ly Hỏa Thành đã bị đánh tan, sắp tới họ sẽ phải xếp hàng mua tăng nguyên chương của chúng ta thôi.