Định thần thấy xuất hiện trong chiếc hộp quái lạ, Thích Thiên Ách liền thất thanh kinh hô. Kiến thức của hắn đương nhiên cao nhất, đơn giản liền phát hiện được chỗ chính mình đang đứng là một tiểu thế giới, hơn nữa lại là cực phẩm trong các tiểu thế giới! Hắn hỗn loạn vài phần nghi hoặc và chấn động, nói:
- Ngươi muốn dùng tiểu thế giới này thu xếp người của Bối Diệp Tông? Không gian coi như đủ sử dụng, nhưng là nó có thể chống đỡ được công kích cực mạnh? Hơn nữa thu xếp toàn bộ vào trong đó có thể duy trì trong thời gian bao lâu dây, uy hiếp không hủy diệt triệt để, chung quy không phải là kế lâu dài!
- Lực phòng ngự ta đã do lường tính toán qua, ứng phó với Linh Sĩ Cấp không thành vấn đề! Về phần uy hiếp từ Tà Quân Tông, đúng thực là vấn đề lớn nhất!
Lăng Phong theo tay áo vung lên, di dời tất cả mọi người trong tiểu thế giới, mở miệng nói tiếp:
- Ta nghĩ bị động không bằng chủ động, chờ phiền phức tìm tới cửa không bằng bản thân chủ động tìm phiền phức!
- Lăng huynh đệ, ý ngươi là?
Thích Thiên Ách cả kinh.
Giữa trán Lăng Phong phát ra chiến ý cường liệt, trên người tràn ngập khí tức u ám thâm lam. Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt hắn mơ hồ có kiếm quang long lanh, sát ý vô tận bùng phát:
- Phỏng chừng cách thời điểm Tà Quân Tông biết được tin tức rồi giết tới còn một đoạn thời gian, ta cần phải bế quan suy nghĩ hai ngày!
Tuy rằng vẫn như cũ không rõ ràng lắm Lăng Phong có chủ ý gì, thế nhưng vô hình chung mọi người đã có thói quen hành động phát triển theo ý chí của hắn, đồng thời vì thói quen thậm chí hình thành một loại lòng tin tuyệt đối.
Đợi đến khi mọi người rời khỏi, Lăng Phong rơi vào trong trầm tư.
Đơn giản đánh giá một chút, thân hình hắn ngồi ngay ngắn bình tĩnh không gì sánh được, nhưng trên thực tế sâu trong ý thức hải đang tiến hành thôi diễn phi thường phức tạp. Tổ hợp một trăm lẻ tám đạo kiếm quang hình thành Thiên Địa Lao luân chuyển không ngớt, Thiên Nguyên Cấm, Vạn Vật Sát không ngừng biến đổi.
Cùng lúc đó, hai vai, hai tay, hai chân, mi tâm Lăng Phong đều có một chấm nhỏ ẩn hiện. Quang mang lập lòe, tại bầu trời mênh mông mơ hồ có bảy chấm nhỏ bành trướng, một đạo tinh quang vượt qua hư vô không gian bắn xuống tạo thành quang trụ bao phủ toàn bộ thân thể hắn bên trong, làm hắn nhìn qua giống như thần nhân nắm trong tay ảo diệu tinh vũ.
Thần Đấu Tinh Vũ Trảm.
May là tấn chức thành Linh Giả, Lăng Phong mới thành công thi triển được một chiêu này, thế nhưng nắm chặt thành công lại không phải là rất lớn. Kiếm Điển do Sang Sư truyền thụ quả thực kỳ diệu không gì sánh được, đối với Linh Giả bình thường mà nói, quyết định tới sức chiến đấu chỉ có hai nhân tố Linh Vực và Tinh Kỹ!
Sự mạnh yếu của hai yếu tố này trực tiếp quan hệ tới sức chiến đấu, còn lại bất luận chiêu thức nào khác trong chiến đấu Linh cấp đều không phát huy tác dụng.
Nhưng là Kiếm Điển lại hoàn toàn không giống, nó dường như đã tự tách mình ra khỏi quy tắc này, vô luận là chiêu thức nào, nếu như dùng trong chiến đấu giữa Linh Cấp đều có thể phát huy sức chiến đấu rất lớn, cũng coi như là thứ đặc biệt duy nhất, Lăng Phong biết, không cần bàn cãi, đây chính là con bài chưa lật lớn nhất của hắn.
Thế nhưng vẻn vẹn chỉ bằng thứ này muốn đối phó với cao thủ cấp Linh Sĩ vẫn còn kém quá xa. Đau khổ nhíu mày suy tư, Lăng Phong bỗng dưng mở bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc mệnh bài thần bí! Bên trong mệnh bài này ẩn chứa Tinh kỹ Sát Lục Chi Nhận, còn có thể thi triển một lần nữa.
Vô luận là Sát Lục Chi Nhận hay là Thiên Địa Lao bản thân tìm hiểu được, thi triển riêng lẻ cho dù là vô địch trong đồng cấp, nhưng tuyệt đối không thể vượt cấp giết địch! Trong Linh Cấp, mỗi một cấp phân chia đều là sai biệt cực lớn, không phải có thể dựa vào một nhân tố đơn giản nào đó là có thể san bằng được.
Bất quá hai đại Tinh kỹ này lại có điểm khác biệt, chúng phân biệt thuộc về hai Tinh kỹ hệ bất đồng, một về hệ linh hồn, một là hệ hỏa!
Tinh kỹ hệ bất đồng nếu như kết hợp chồng điệp sẽ sản sinh ra loại hiệu quả như thế nào? Lăng Phong không biết, bởi vì hắn hoàn toàn không có tiền lệ nhưng có thể suy đoán. Từ năm đó nhìn thấy huynh đệ Lệnh Hồ thi triển Hổ Vũ Phệ có thể nhìn ra một ít đầu mối, hai đại linh kỹ dung hợp với nhau sản sinh ra lực phá hoại cường đại như vậy, nếu đổi thành Tinh kỹ thì sao đây?
Đột nhiên, một luồng tinh quang hiện lên trong đôi mắt Lăng Phong, hắn siết chặt hai nắm tay, có thể đây sẽ là cơ hội duy nhất của hắn.
Nếu như thực sự có thể thành công mà nói, Lăng Phong cảm giác chính mình đã biết được nguyên nhân vì sao Thiên Hành Giả song sinh cự linh lại bị người khác đố kỵ đến vậy. Trước kia chỉ cho rằng chẳng qua Linh giả song sinh cự linh có thể trở thành người nắm giữ hai đại chức nghiệp, do đó bị người thèm muốn, nhưng hiện tại xem ra thực sự không phải đơn giản như vậy.
Hiện tại Lăng Phong đã thành công tìm hiểu Thiên Địa Lao thuộc về Tinh kỹ hệ hỏa, đồng thời đối với Sát Lục Chi Nhận hệ linh hồn cũng có lý giải nhất định. Nếu như có thể chân chính tu luyện ra Sát Lục Chi Nhận, vậy chẳng phải chính là tùy thời tiến hành dung hợp hai loại Tinh kỹ hệ bất đồng này sao?
Như vậy sẽ là tràng cảnh kinh người như thế nào? Sợ là khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là chuyện mơ mộng!
Thôi diễn, tiếp tục thôi diễn không ngừng.
Lăng Phong biết không quản tương lai quá khứ tuyệt vời như thế nào, nắm chắc thời gian tu luyện mới là vấn đề then chốt, lúc này không được phép xuất hiện sai lầm, bản thân phải vững vàng nắm bắt cơ hội khó có được này mới là chính đạo.
Hắn nỗ lực triệu tập toàn bộ niệm thức truyền vào trong mệnh bài, cuồn cuộn không ngừng, Lăng Phong cảm giác như trong thân thể chính mình có thứ gì đó bị hút ra, nhất thời chia làm hai phần, thân thể ngồi ngay ngắn trong phòng, một phần khác phiêu phù giữa không trung, nhìn bốn phương tám hướng.
Niệm thức giống như vô số xúc tu tỏa rộng, Lăng Phong “nhìn” thấy Hải Tư Lam đang lúc tìm hiểu, thấy Thích Thiên Ách, Hằng Trùng đang có chút phát sầu, thấy các đệ tử tông môn dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hắc rất nhanh tụ tập lại, lại thấy các nơi khắp ngọn núi đã khôi phục lại yên tĩnh.
Bỗng nhiên, Lăng Phong mở hai mắt, nhếch miệng thì thào tự nói:
“Là bọn họ? Sao bọn họ lại xuất hiện tại nơi này?”
Hơi suy nghĩ một chút, Lăng Phong phất tay chém nhẹ, mười viên thủy cầu xoay tròn bất định, thân thể trực tiếp xé rách hư không thuấn di lao đi.
Phía trước xuất hiện một thân ảnh di chuyển cực nhanh, xung quanh thân thể hắn bao phủ một tầng thủy quang mông lung bất định, trong đêm tối không phải rất rõ ràng, trong lúc ẩn hiện, mỗi một bước đi đều vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, hiển hiện tốc độ cường hãn không gì sánh được, thậm chí so với Lăng Phong thi triển Thác Bộ toàn lực tăng thêm Tiễn Tật còn nhanh hơn!
Trong lúc bất chợt, mặt đất ầm ầm nổ tung, trong sóng khí lan tràn có một đạo thủy trụ giống như mũi khoan xé rách không gian xuyên thấu trời cao, tốc độ cực nhanh, ầm ầm ầm ầm, mặt đấy theo hình vòng tròn xuất hiện vô số thủy trụ khác nhau, mật độ dày đặc, cuối cùng bao phủ thân ảnh bên trong.
- Ha ha ha, Tào Kế Suất, ngươi cho rằng có thể thoát được ta? Ngươi đã định trước không thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta!
Tiếng cười ngạo nghễ vang lên, từ trong bóng tối nhảy a một thân ảnh, thân ảnh dưới ánh trăng đặc biệt bắt mắt, chính là Bùi Khôn!
Không cần phải bàn cãi, người chạy trốn phía trước chính là Tào Kế Suất.
So sánh với thời điểm cuộc đấu giá hội thần bí, hiện tại hắn không có nửa phần che lấp, bộ ra toàn bộ hình dáng. Nhìn qua là dáng dấp của một bị nam tử trung niên, nếu chỉ xét ngũ quan hình thể đơn thuần coi như đẹp trai, mũi cao trán cao, giữa trán phảng phất như một pho tượng thượng đẳng, tràn ngập vẻ mỹ cảm. Truyện "Tinh Ngự "
Nhưng bởi vì nguyên nhân mấy ngày vừa qua liều mạng chạy trốn, thần tình hắn thoạt nhìn tiều tụy không gì sánh được, sắc mặt u ám, quần áo toàn thân vô cùng rách nát. Hiện tại nghe được tiếng cười cuồng ngạo của Bùi Không, hắn coi thường xuy một tiếng:
- Rơi vào tay ngươi? Lão tử nhổ vào mặt! Nếu lão tử không phải thụ thương, chỉ bằng loại gia nô như ngươi cũng xứng để ta xuất thủ?
Bùi Khôn biến sắc, huynh đệ hai người bọn họ dựa vào Huyền Nguyên gắng sức tài bồi mới có được tu vi Linh Giả, vì vậy thường ngày vẫn coi chính mình có địa vị như nô bộc của Huyền Nguyên, có thể trở thành nô bộc của đường đường Tông chủ Huyền Nguyên chính là vinh quang sâu sắc trong cảm nhận của bọn họ, thế nhưng đó chỉ là thừa nhận trong lòng bọn họ, nếu như có người khác làm trò mắng trước mặt bọn họ một câu “gia nô”, vậy quả thực là nhục nhã to lớn!
Vì vậy, Bùi Không lập tức xấu hổ phẫn nộ quát:
- Chết đến nơi ngươi còn dám mạnh miệng! Tốt nhất nên ngoan ngoãn theo ta trở về, có thể tông chủ đại nhân sẽ đại phát thiện tâm tha cho ngươi một mạng!
Tào Kế Suất cười ha ha nói:
- Tha ta? Lẽ nào hắn còn ngại không mang đủ nón xanh hay sao?
Không đợi Bùi Khôn mở miệng đáp lại, hắn liền quát lạnh nói:
- Nếu như hai huynh đệ các ngươi đồng thời tới đây còn có nửa phần hi vọng lưu lão tử ta lại, hiện tại thứ cho ta không phụng bồi!
Thủy quang quanh thân thể hắn mở rộng cường liệt, giống như vô số mặt gương lấp loáng xoay tròn, thủy quang tỏa ra ẩn chứa cả thiên địa không gian, nếu người bình thường chỉ liếc mắt nhìn liền có thể bị mê loạn bất tỉnh!
- Linh Sĩ Vực?
Bùi Khôn biết sắc, hắn cảm giác được quanh thân chính mình cứng đờ, linh hồn và nguyên lực giống như đọng lại, không thể hành động.
- Không cần đưa tiễn!
Một khi thi triển Linh Sĩ Vực, sắc mặt Tào Kế Suất không khỏi càng thêm tái nhợt, khó khọc ho khan, phun ra một ngụm máu tươi, hắn cố gắng đè cảm giác này xuống, liều mạng muốn chạy thật nhanh.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền tới thanh âm.
- Tào huynh hà tất phải đi vội vàng như vậy, hãy lưu lại chốc lát đi!
Một vòng hỏa diễm thiêu đốt, sáng lạn giống như hằng tinh rực rỡ, hỏa diễm kéo dài tạo thành một vòng tròn, từ trên bầu trời chụp xuống Tào Kế Suất.
- Thiên Hỏa Liên Hoàn?
Tào Kế Suất rốt cuộc kinh hô lên tiếng, lúc này thân thể bị tầng tầng lớp lớp áp bách, ầm ầm một tiếng hung hăng hạ xuống dưới mặt đất, hắn không nhịn được giận dữ hét:
- Huynh đệ Mộ thị, hạ thủ đối với khách hàng của các ngươi chính là phong cách hành sự của Ngọc Lan Tông hay sao?