[Dịch] Tinh Ngự

Chương 181 : Bí mật về Phù Thánh.




Từ lúc nghe được thông tin từ cứ điểm Áo La đế quốc, Giản Bác Dương mừng phát điên, vội vàng an bài bố trí chặt chẽ, cố bố trí một nghi trận hòng mang chiếc hộp về Dạ Lạc Thành. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Lăng Phong, bảo hạp thay chủ, kinh hỉ thành hụt hẫng. Giản Bác Dương như bị đẩy ngã từ trên trời xuống, thất vọng ảo não không kể sao cho hết. Sau đó mới xảy ra chuyện Băng gia bị thế lực Giản gia điên cuồng tiến kích.

Phân tích hết những thông tin này, Lăng Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn: Bây giờ thì hắn cũng biết thứ đựng trong chiếc hộp không phải tu luyện tâm đức của Phù Thánh càng không thể là những ghi chép diễm ngộ của ông. Có chỉ là cự linh kiếm thai mà mình sở hữu, ngoài ra còn có linh hồn thể của một Sang Sư.

Sang Sư và Phù Thánh có quan hệ thế nào? Không lẽ kiếm thai chính là Phù Thánh luyện hóa, và Sang Sư chính là…

Đang nghĩ đến đây, thức hải đột nhiên truyền đến giọng nói không mấy vui vẻ của Sang Sư:

- Tiểu tử, đừng suy đoán linh tinh, ta không phải là tên tiểu tử Phỉ Ni Khắc Tư đâu!

- Phỉ Ni Khắc Tư?

- Chính là Phù Thánh mà các ngươi nói!

Sáng sư cảm nhận thấy ngọn lửa tò mò đang bùng lên trong lòng Lăng Phong nên đành phải giải thích một cách bất đắc dĩ:

- Tính một cách nghiêm khắc thì Phỉ Ni Khắc Tư là đệ tử kí danh của lão nhân gia ta. Năm đó người đầu tiên phát hiện ra ta chính là hắn, tên tiểu tử đó mặc dù thiên phú không bằng ngươi, không thể tiếp thu kiếm linh truyền thừa của ta, nhưng chất lượng linh hồn thì rất tốt, miễn cưỡng có thể kế thừa một bộ phận y bát của ta nên ta truyền thụ cho hắn một chút kiến thức luyện chương.

Lời của sáng sư khiến Lăng Phong ngây ra triệt để, đường đường là Phù Thánh, là vị thần linh Phù Thánh mà hậu thế thuật luyện sư sùng bái lại chỉ là đệ tử kí danh của Sang Sư?

Thật quá kinh ngạc, Lăng Phong chưa bao giờ nghi ngờ những gì Sang Sư nói. Hắn hiếu kì hỏi:

- Vậy Phù Thánh sao lại biến mất? Không lẽ bị cao thủ ám sát?

- Xuy

Một tiếng cười lạnh coi thường vang lên, Sang Sư nói:

- Tên tiểu tử đó là một kẻ vô cùng ngu xuẩn! Chưa nắm rõ được thực lực của mình đã đi rêu rao khắp nơi. Cuối cùng còn dựng nên cái gì bảy mươi hai hiền giả vớ vẩn, tự xưng mình là thánh nhân nữa! Kết quả cuối cùng giống như một con gà trống mất đi năng lực bay lượn, bị chính thủ hạ của mình rình mò.

- Những tên “hiền giả” chỉ giỏi nịnh nọt đó nội chiến với nhau, kẻ nào cũng muốn tên tiểu tử Phỉ Ni Khắc Tư luyện chế tinh chương cho mình nhiều hơn. Cuối cùng thì tên tiểu tử đó cũng đi đời nhà ma trong xung đột. Thật đúng là quá ngu xuẩn, bản thân lão nhân gia ta nói ra cũng thấy xấu hổ.

Lăng Phong không ngờ sự thực lịch sử lại là như vậy. Suy nghĩ thêm một lúc hắn mới khẽ thở dài. Thế nhân đều biết Thuật Luyện Sư được người đời tôn kính nhưng nếu như không có đủ sức lực để khiến những kẻ rình mò phải khiếp sợ thì cũng chỉ là một bi kịch mà thôi.

- Ân uy tịnh thi, chỉ có ân tình thôi đương nhiên vẫn chưa đủ.

Sang Sư thản nhiên nói:

- Bởi vậy, trước khi thực lực của ngươi chưa đạt được thì ta tuyệt đối không truyền thụ phương pháp luyện chế chí cấp tinh chương cho ngươi! Tư chất của ngươi hơn tiểu tử đó gấp trăm lần, tuyệt đối không được tự ngộ!

Lăng Phong biết Sang Sư chỉ là muốn bảo vệ cho hắn nên vội vàng cung kính “Vâng” một tiếng.

Có vẻ hài lòng với đứa trẻ dễ bảo này, ngữ khí của Sang Sư nhẹ nhàng đi vài phần.

- Với cường độ niệm thức hiện tại của ngươi, không được tự ý dùng linh hồn uy áp và bát hồn tác phách nếu không sẽ làm tổn thương đến linh hồn hạch tâm, không thể bù đắp nổi.

Lăng Phong rùng mình, nhớ lại trạng thái phi nhân của mình khi đối chiến với Từ Kỳ Phong. Nếu như không phải được Kiều Kiều đánh thức thì rất có thể còn trầm luân hơn nữa. Được Sang Sư nhắc nhở, hắn lập tức ghi nhớ trong lòng.

- Tốt, không còn chuyện gì nữa, lão nhân gia ta ngủ tiếp đây.

Lăng Phong không nói gì, đến bây giờ hắn vẫn hoài nghi không biết lão đầu này ngủ say có phải là cái cớ để rèn luyện mình hay không.

Đột nhiên, hắn vỗ trán nghĩ ra là đã quên hỏi Sang Sư về việc liên quan đến Tinh Kỹ tinh chương, nhưng lại nghĩ đến chuyện Sang Sư ngay cả chế luyện chí cấp tinh chương thế nào cũng không muốn truyền thụ cho mình huống hồ đây lại là Tinh Kỹ tinh chương ở một tầng cao hơn nữa.

Dực Vân Luân!

Lăng Phong cầm tinh chương trong tay, chí cấp tinh chương quả không giống với tinh chương bình thường. Đầu tiên có thể phân biệt ngay từ ngoại quan ban đầu. “Dực Vân Luân” giống như một quang mang hình trụ lớn độ ngón tay cái, có thê thấy linh hồn vật tính của nó được lấy từ ma thú Dực Vân Báo. Báo ảnh bên trong sinh động hoạt bát. Dường như có thể nhìn rõ từng sợi lông mềm mại trên người, linh động tựa hồ như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Nắm trong tay, Lăng Phong cảm nhận được một luồng linh hồn ba động cường liệt đang truyền đến, như muốn hám động kiếm khí của mình. Hắn thầm kinh thán, linh kỹ ẩn hàm trong tấm tinh chương này không phải chuyện nhỏ, giá trị chân chính của nó còn nằm ở “thành thánh”!

Đối với phần lớn cửu tinh đỉnh phong cường giả mà nói nguyên tố quan trọng nhất ngăn chặn họ trở thành thánh vực là “ Thánh Vực bình chướng”. Thánh Vực bình chướng nói thì huyền ảo nhưng trên thực tế chỉ là dung hòa cự linh và linh hồn hạch tâm làm một. Mặc dù chỉ dựa vào nỗ lực bản thân muốn kích phá bình chướng này vô cùng khó khắn nhưng nếu sử dụng chí cấp tinh chương thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Giản Bác Dương chỉ là bát tinh đỉnh phong cường giả, căn bản không thể phát huy được một phần mười hiệu dụng của tinh chương. Nếu không phải như vậy thì hắn đã không lạc bại dưới tay Lăng Phong.

Suy nghĩ thêm một chút, Lăng Phong thu Dực Vân Luân vào trong tiết văn, việc mượn dùng chí cấp tinh chương để trở thành Thánh Vực không có lợi cho tu vi hiện tại. Hơn nữa bản thể hắn còn có khí linh, Thánh Vực bình chướng đối với hắn mà nói không hề tồn tại. Khó khăn lớn nhất bây giờ của Lăng Phong là chân lực tích lũy không đủ, không thể thỏa mãn yêu cầu của “thành thánh”.

Bây giờ Lăng Phong đã biết đến sự tồn tại của Linh Cấp cường giả. Nhớ lại một kích có uy lực sơn phong bính liệt của Thang Thần, chắc hắn sớm đã không dừng lại ở Thánh Vực nữa rồi! Kiểm tra lại một loạt những người xung quanh mình, Lăng Phong thấy chẳng có ai phù hợp sử dụng Dực Vân Luân nên tạm thời không suy nghĩ thêm nữa, thân hình vi động, bay thẳng về Cung Phụng Các.

Lúc này Cung Phụng Các đã hoàn toàn im lặng, trận huyết chiến sớm đã kết thúc. Cao thủ của Giản Hạ hai nhà hoặc là đã mất khả năng chiến đấu, hoặc là đã trực tiếp bị giết chết, rơi rụng lả tả. Những kẻ còn sót lại mục quang ngốc trệ. Thế nào cũng không nghĩ ra đám sát nhân chết tiệt này có lai lịch thế nào?

Huyết Sát Vệ sau khi thu thập chiến trường lặng lẽ xúm lại một góc, không hàn huyên với những người xung quanh mà hàn khí lẫm liệt phát ra từ họ cũng khiến những người xung quanh không dám lại gần.

Thụy Tùng hung hăng nhổ một bãi nước bọt, ghé sát vào Băng Thần Tử kinh hãi hỏi:

- Đại trưởng lão, đây đều là người mà vị đó đưa đến sao?

- Ừm!

Băng Thần Tử nhẹ nhàng gật đầu.

- Sao hắn có thể rèn luyện ra một đám người như thế này.

Thụy Tùng mặt đầy vẻ khiếp sợ. Băng gia tích lũy mấy trăm năm nay cũng không luyện ra một đội ngũ đáng sợ đến vậy, Lăng Phong mới bao nhiêu tuổi?

Với nhãn quang của mình, hắn đương nhiên có thể nhìn ra vẻ tôn kính phát ra từ tận nội tâm của Huyết Sát Vệ dành cho Lăng Phong, đây là sự tôn kính mà chỉ cùng nhau đồng sinh đồng tử mới có được! Hắn làm được bằng cách nào? Nghĩ đến chuyện bản thân mình trước đây còn định chờ mọi chuyện kết thúc tính sổ với Lăng Phong, Thụy Tùng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Đột nhiên, một tiếng hô chỉnh tề vang lên làm Thụy Tùng bừng tỉnh:

- Giáo quan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.