Đánh giá: 3/10 từ 282 lượt
Tất cả đều chết để hướng tới sự siêu thoát, tư tưởng diệt dục rất hay, không có sự sống, không có dục vọng, không có nhu cầu, không có chúng sinh, không có gì cả, chả cần phải lo nghĩ gì thế là siêu thoát.
Khi loài người bắt đầu đặt chân vào thời đại Tinh Hà, cũng là lúc chuyện đi tu ngày xưa xuất hiện khái niệm lực mới mang tên Sinh Mệnh. Đi tu, thời nào cũng vậy, nó vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời. Tâm có thần thông quảng đại, cho nên Tôn Ngộ Không còn có tên khác là Tố Tâm Viên. Tâm linh mỗi người là một Tôn Ngộ Không, phải bắt tâm giống như khỉ này đầu hàng mới có thể trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Khi đột phá tới cực hạn, nhân vật chính nhận ra thiên địa này chính là nhà tù, còn thân thể là lồng giam, muốn giải thoát đương nhiên phải phá hủy tất cả, tự hủy diệt chính bản thân mình. Đây là sự giác ngộ, hy sinh vì nghĩa. Lòng người không đủ như rắn nuốt voi, ai cũng ham sống, cầu sinh tồn.
Bình luận truyện