[Dịch]Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 90 : Yêu đương vụng trộm trong ký túc xá (2).




Vương Tranh cười cười:

- Ta cảm thấy học viện Chiến Thần thích hợp với ta nhất, bạn nhảy của ta đến đây, xin thứ lỗi.

Ina đang tiến lại đây, ánh mắt Nhạc Tinh liếc sang, đột nhiên thân thể ngã qua, bộ ngực sữa muốn đụng về phía Vương Tranh.

Một chút kỹ xảo nho nhỏ là có thể làm cho hai người dính chặt vào nhau.

Nhưng mà gần trong gang tấc Vương Tranh lại xoay nhẹ một chút, Nhạc Tinh chụp vào khoảng không, cả người ngã về phía chiếc bánh ngọt lớn ở phía sau, vẻ mặt chật vật đứng lên, trên người dính đầy màu trắng, không phân được đâu là kem của bánh ngọt, đâu là da thịt.

Cô gái đẹp gặp nạn, tự nhiên có người tới cứu, Vương Tranh cùng Ina lại vụng trộm cười rời đi.

Bạn học Vương là người có trí nhớ vô cùng tốt, Nhạc Tinh loại nữ nhân này không có chuyện hiến ân cần không phải là trộm thì là tặc, hắn đã sớm đề phòng rồi.

………..

Dưới ánh trăng, một cặp đôi lén lút chui vào ký túc xá nam sinh, lúc này là khoảng thời gian vui chơi của mọi người cho nên ký túc xá bên này tự nhiên là trống rỗng, ngay cả nhân viên quản lý ký túc xá cũng không biết đã chạy đi đâu.

Ina thật sự lại phá quy củ, từ khi đến Địa Cầu, những chuyện trước kia không hề nghĩ qua thì đều đã làm, hiện tại là ban đêm lại đi vào ký túc xá nam sinh.

Một chân lão luyện đóng cửa lại, Vương Tranh khẽ nâng gương mặt tinh mỹ như tác phẩm của Ina, khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể cảm nhận được tiếng hít thở lẫn nhau.

Đôi môi đỏ mọng của Ina hơi mở ra, trên thế giới này còn có thứ gì dụ hoặc so với cái này?

Truyền thuyết ánh trăng có thể kích thích nội tiết tố, buổi tối hôm nay hai người đều có chút khó kìm lòng nổi, rốt cục Vương Tranh tiến thêm một bước, vuốt ve da thịt hoàn mỹ của Ina, lúc này hắn giống như đã có toàn bộ thế giới.

Bộ lễ phục đã bị bàn tay của Vương Tranh mở ra, hết thảy trước mắt làm cho bạn học Vương hít thở không thông.

Hắn biết từ xinh đẹp. Lại không nghĩ rằng sẽ có hoàn mỹ vậy, đó là mị lực có thể làm cho hô hấp ngừng lại.

Ina nhắm mắt, tùy ý để Vương Tranh làm gì thì làm, bờ môi khẽ cắn lại, kỳ thật hôm nay nàng đã chuẩn bị thật tốt khi đi tới đây,.

Vương Tranh từ từ ôm lấy Ina, bỗng nhiên cả người như là bị điện giật văng ra ngoài.

Điện giật trực tiếp làm bạn học Vương té ngã một cái thật đau.

Điện thoại trên cổ tay Ina tản ra điện trường có cường độ cao, hất bay Vương Tranh, dù đầu óc Vương Tranh đủ cứng rắncũng bị đụng một cái trời đất quay cuồng.

Ina cả kinh, mở to mắt, nhìn thấy người nào đó bị đụng đầu, thè đầu lưỡi cười khẽ, vội vàng mở điện thoại rồi ném sang một bên, đỡ Vương Tranh dậy.

- Không sao chứ, em lỡ quên.

Hệ thống phòng ngự của công chúa, điện trường này đủ đánh xỉu một người, nhưng sức chống cự của bạn học Vương quả thật thực phi phàm như con gián, chỉ là tê dại một vài phút.

- Anh còn tưởng rằng Thượng Đế ghen tị nên trừng phạt anh.

Vương Tranh cười nói.

Thấy Vương Tranh còn có tâm tình để nói giỡn, chỉ biết không có việc gì, Ina cắn cắn môi, càng quyến rũ hơn nói:

- Không biết anh còn có thể không?

Đầu óc Vương Tranh nổ “ Ầm” một tiếng, cho rằng ca là gì đây, cho dù là đầu đạn hạt nhân cũng không hủy diệt được sự cường đại của hắn.

Ôm Ina lên trên giường, thưởng thức người đẹp lại có gan khiêu khích này, rất nhanh Ina đã bại trận.

- Anh, hãy cho em một đêm khó quên đi.

Nói xong nhắm đôi mắt mắt xinh đẹp lại.

Vương Tranh nhẹ nhàng hôn vào hàng lông mi run lên vì khẩn trương, mới vừa rồi là máu dồn lên não đi, bị oanh một chút. Nhưng thật ra đã thanh tỉnh, hắn biết chuyện này có ý nghĩa gì đối với Ina, nàng phải thừa nhận cái gì đó, có thể là bản thân nàng đều không thể đoán trước hậu quả, nàng chỉ là muốn chứng minh tâm ý của mình.

Từ từ hôn từng tấc da thịt của Ina, trong lòng Vương Tranh đã có quyết định, là muốn tranh thủ lưu lại dấu vết của chính mình, mỗi một nụ hôn, thân thể của Ina đều run lên, bờ môi đỏ hồng non mềm phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, như là hưởng thụ lại như là khẩn trương.

Nhưng mà sau khi hoàn thành công trình vĩ đại này, Vương Tranh cũng không biết từ chỗ nào bản thân mình lấy được định lực lớn như vậy để ngừng lại, khốn khiếp, đều do tên Khô Lâu chết tiệt, huấn luyện hắn làm hắn quá lý trí.

Nhẹ nhàng nhìn ngắm Inan, Vương Tranh chỉ là ôm lấy nàng.

Thật lâu sau Ina vụng trộm mở to mắt:

- Anh làm sao vậy?

- Cô nàng ngốc nghếch.

Vương Tranh vuốt ve gương mặt Ina:

- Em phải ích thêm một chút mới tốt.

- Vậy còn anh?

Ina hỏi ngược lại, nàng tin tưởng đây là người duy nhất trên thế giới có thể cự tuyệt nàng.

- Anh đã đóng dấu, sớm muộn gì thì em cũng là của anh!

Vương Tranh nhẹ giọng nói.

Đây là một buổi tối ấm áp, Vương Tranh cảm giác bản thân mình sắp biến thành thánh nhân, Liễu Hạ Huệ mấy tên cùi bắp này làm gì có tuổi mà so với ca.

Ina ngủ rất thoải mái rất an tường, tư thế ngủ của công chúa nhỏ cũng tao nhã như vậy.

Bạn học Vương ngủ không được, có lẽ suy nghĩ kỹ lại một chút, vương hầu tướng lĩnh cũng không phải là không có thể, lấy thực lực của hắn, không phải không có hi vọng, hắn muốn đường đường chính chính, mà không phải để cho Ina mang những thứ áp lực trên lưng mà nàng không đáng phải thừa nhận.

Mơ mơ màng màng Vương Tranh cũng ngủ mất, hơn nữa lại là một đêm không mộng mị, Khô Lâu đáng giận cũng không đi vào giấc mộng của hắn.

“…”

- Tại sao mở không ra, tiểu Tú, không phải ngươi lấy sai cái chìa khóa chứ?

- Không phải a, đây là phòng 007 của chúng ta, chẳng lẽ là uống quá nhiều?

Trần Tú lại mở cửa, hai người lảo đảo, xem ra uống không ít.

Vương Tranh mở mắt, cánh tay có chút tê, mà dường như Ina cũng tỉnh.

Hai người hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên mở to hai mắt lại nhìn nhau, xong cmnr!

Lần này có chuyện lớn!

- Sơn ca, ngươi cũng đến, cửa này hỏng rồi, làm thế nào cũng không mở ra được.

- Có phải khóa trái rồi hay không?

Trương Sơn coi như là thanh tỉnh.

- Không thể nào, không có người nha.

- Các ngươi tránh ra đi, để cho ta đá văng!

Trương Sơn xắn tay áo lên.

Diêu Ngả Luân lắc đầu:

- Ngươi càng ngày càng không giống khoa Vật Lý, khà khà, tìm nhân viên quản lý không phải xong rồi sao?

- Giờ này đi đâu mà tìm, ca muốn đi WC, không nín được!

Trương Sơn trừng mắt nhìn Diêu Ngả Luân.

Ở trong phòng một trận luống cuống tay chân, lễ phục dạ hội khẳng định không có cách nào mặc kịp, Vương Tranh vội vàng tìm một bộ đồng phục vận động của mình đưa cho Ina.

- Ồn ào cái rắm, mới vừa thiu thiu, mấy giờ rồi?

Vương Tranh rống cổ họng hô lên.

- Nhanh lên, ta nín không nổi nữa rồi!

- Đang đến, kêu cái shjt, không cần mặc quần áo chắc.

Vương Tranh mở cửa ra, Trương Sơn nhanh như chớp đi vào phòng vệ sinh, Trần Tú cùng Diêu Ngả Luân ngã vào trên giường.

- Không bao giờ uống rượu nhiều như vậy nữa, trời đất quay cuồng.

Trần Tú phe xoa đầu:

- Ngả Luân ca, ngươi đè ta.

Vương Tranh chắn trước mặt hai người, Ina nhanh như chớp lẻn ra ngoài, hai người quơ tay làm một động tác thành công


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.