Bên trong ký túc xá, Mông Điềm lẳng lặng đọc sách, An Mỹ thì bận dưỡng da, Đỗ Thanh Thanh đang phác hoạ, ba vị mỹ nữ ở trong ký túc xá đều rất nhàn rỗi, trang phục của Mông Điềm còn tốt một chút, An Mỹ thì trực tiếp mặc một cái quần lót nhỏ phi thường khêu gợi, đung đưa hai chân, đang đấu tranh cùng bộ lông mi của nàng, Đỗ Thanh Thanh cũng chỉ bận một cáo áo thun ngắn đơn bạc, lộ ra chiếc eo thon nhỏ, lúc này nàng đang đắm chìm ở trong thế giới của mình.
- Diệp mỹ nữ phòng chúng ta đã trở lại!
Ba người lập tức bỏ hết mọi thứ rồi xông ra.
- Lâm Hồi Âm người thật xinh đẹp không?
- Có lấy được chữ ký hay không?
- Suốt một ngày nay các ngươi làm cái gì?
... ...
An Mỹ mấy cô gái lòng bát quái hừng hực thiêu cháy, rất nhanh lễ vật bị chia cắt không còn, vài phòng chung quanh nghe tin tức như vậy cũng đều vây quanh lại đây, trong ký túc xá truyền đến từng trận tiếng cười, làm cho nam đồng bào đi ngang qua nhịn không được mà nghỉ chân ngắm nhìn.
Mà bên Vương Tranh cũng vậy, vừa vào cửa, Trương Sơn liền đem bạn học Vương cùng lễ vật tách ra, Trần Tú cùng Diêu Ngả Luân cũng đồng loạt xông lên, bắt đầu phân phối chiến lợi phẩm, hoàn toàn không có phần của bạn học Vương.
- Khụ khụ, lấy ít thôi, còn để cho Nghiêm Tiểu Tô nữa
- Ngươi cứ yên tâm, sẽ để phần cho hắn.
- Thế còn phần của ta?
- Ngươi lại không mê ca nhạc, lấy mấy thứ này để làm gì, để bọn ta tiêu giùm cho.
". . . . . . . . . . "
- Bộ dạng của Hồi Âm có thật sự xinh đẹp không, là người thật đẹp hơn hay là trên vũ đài đẹp hơn?
Vương Tranh bất đắc dĩ nhún nhún vai
- Đậu xanh, người ta mang theo mũ, hơn nữa còn có một mắt kính thật lớn, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng mà hẳn là một Loli rất đáng yêu.
- Cầm thú nha!
- Cầm thú cũng không bằng.
Vương Tranh hết chỗ nói rồi, biết thế hắn còn nói làm cái gì.
- Ngày mai còn có hoạt động nữa, dẫn nàng đến trường học của chúng ta!"
- Đúng vậy, ba người chúng ta phải tạo ra một kế hoạch!
Ba người thần bí hề hề nói, Vương Tranh trực tiếp nhảy lên giường:
- Đừng có mơ mộng hảo huyền, hôm nay chúng ta đã kết thúc, hoàn toàn thoát khỏi.
Ba người Diêu Ngả Luân cảm thấy thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị lễ vật hấp dẫn, Diêu Ngả Luân cùng Trần Tú liền chạy vào trong quân đoàn Khô Lâu để khoe ra, đưa đến một mảnh âm thanh hâm mộ.
Vương Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ về thời gian sau này, hắn phải tham gia nhiều một chút về kế hoạch nghiên cứu của Tiếu Phỉ, trước khi vốn đầu tư vào tay, thật không thể sơ ý. Vương Tranh không phải kẻ ngu ngốc, lấy những gì hắn có trong tay thêm vào đó là Tiếu Phỉ và những đồng sự của Tiếu Phí, phối hợp thêm nhân sĩ chuyên nghiệp, có khả năng nắm chắc, muốn hoàn thành giai đoạn đầu thì vieejcv tích lũy vốn là khó khăn nhất, lần này là một cơ hội tốt.
Hiện tại liền xem Nghiêm Tiểu Tô có biện pháp nào để thuyết phục cha của hắn hay không.
Vốn tưởng rằng chuyện hầu hạ đại tiểu thư đã chấm dứt, ai ngờ đến ban ngày khi lên lớp, lại nhận thêm nhiệm vụ.
Lâm Hồi Âm muốn để Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô dẫn nàng đi xem film, vị ngôi sao lớn này đến đây chỉ là muốn đi chơi thôi hay sao?
Vương Tranh không nói gì, nhưng cái này lại là nhiệm vụ chính trị của trường học nên không thể cự tuyệt, huống chi lỡ ăn của người ta giờ rất khó mở miệng, ngày hôm qua ăn rất ngon, mà Diệp Tử Tô cũng rất vui vẻ. Lâm Hồi Âm vừa đáng yêu lại hiền hoà, không có tính tình của ngôi sao lớn, cũng không có người thái độ cao cao tại thượng kiêu ngạo của người Aslan, huống chi nàng lại còn có thể cùng Vương Tranh đi xem film.
Ba người ăn đồ ăn vặt, uống trà chanh rất vui vẻ, Lâm Hồi Âm chọn bộ film nổi tiếng gần đây “101 Cách Tán Zai”, do đạo diễn rất có tài Ngô Tiểu Bựa làm đạo diễn. Nội dung của bộ phim là câu chuyện tình yêu theo đuổi tự do cá nhân, hưởng thụ thanh xuân, vô luận đúng sai đều không hối hận.
Diệp Tử Tô nhìn xem rất chăm chú, khi film vào đoạn cao trào còn nhịn không được mà kích động lên. Bạn học Vương lại ngủ gật.
Một bên Lâm Hồi Âm dùng khóe mắt hơi nhìn lướt qua Vương Tranh, có chút bất đắc dĩ, tại sao người này lại ngốc như vậy a!
Xem xong film, Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô cũng không nói gì nhiều, thật ra Lâm Hồi Âm cùng Diệp Tử Tô trở nên thân thiết hơn, mà hứng thú duy nhất của Vương Tranh cũng chỉ có chơi đùa trong CT.
Vốn Diệp Tử Tô muốn mang Lâm Hồi Âm đi thăm OMG một chút, cùng lúc chuẩn bị cho MV mới Lâm Hồi Âm, bởi vì Lâm Hồi Âm rất có hứng thú đối với robot, về phương diện khác cũng có thể tuyên truyền sản nghiệp gia tộc của mình. Nhưng Diệp Tử Tô đột nhiên nhận được điện thoại, Diệp lão gia tử đột nhiên nằm viện, phải chạy trở về, chỉ có thể để cho Vương Tranh ở lại bồi tiếp Lâm Hồi Âm.
- Khụ khụ. Lâm tiểu thư, ta biết ngươi bận nhiều việc, nếu như ngươi muốn trở về thì ta tiễn ngươi.
Bạn học Vương vô cùng nhiệt tình nói.
Lâm Hồi Âm đứng nửa ngày còn chưa kịp phản ứng lại.
Đây là muốn đuổi nàng đi sao???
Lớn đến như vậy, còn không có người không thích nàng, vô số người hao hết tâm tư đều muốn ở cạnh nàng, cũng là thân công chúa, Ina gánh vác rất nhiều, cho nên cũng không có hưởng thụ qua sự cưng chiều, nhưng Hồi Âm lại bất đồng, một thân nàng là nơi tụ tập ngàn vạn sủng ái.
Hồi Âm từ trong mắt Vương Tranh thấy đượccái gì đó mà trước kia chưa bao giờ cảm nhân qua— Không kiên nhẫn.
- Mời ta uống chút đồ uống đi.
Lâm Hồi Âm nói.
Vương Tranh là người rất thành thật, ngay tại quán cốc bán đồ uống bên cạnh rạp chiếu phim mua một ly nước trái cây, Lâm Hồi Âm hết chỗ nói rồi.
Người này... . chị mình yêu hắn ở điểm nào cơ chứ?
Bởi vì chơi trò chơi giỏi? Thân thủ tốt?
Thần Linh ơi, người như thế ở Aslan ném một tảng đá có thể nện trúng vài ngàn người.
- Chúng ta tìm một chỗ ngồi chút đi, có chút việc muốn tâm sự cùng ngươi.
Lần này đến đây Lâm Hồi Âm cũng mang theo nhiệm vụ.
Vương Tranh sửng sốt, không biết hắn cùng Lâm Hồi Âm có cái gì tốt để thảo luận, nhưng trách nhiệm của hắn là chiêu đãi Lâm Hồi Âm, có yêu cầu tự nhiên là phải thỏa mãn.
Vương Tranh tất nhiên là không thể mang theo Lâm Hồi Âm đi học viện Chiến Thần, rất chói mắt, nếu như bị đám chó sói kia nhìn thấy, Lâm Hồi Âm có trở về được hay không cũng là một vấn đề.
Cho nên Vương Tranh lại mang theo Lâm Hồi Âm đi Đại Học Thượng Kinh, Đại Học Thượng Kinh địa phương tao nhã như vậy tự nhiên không thiếu các quán cà phê trữ tình, tìm một quán thoạt nhìn có cấp bậc khá cao, ngồi xuống ở một chỗ dựa vào cửa sổ trong quán.
- Vương Tranh, ta muốn hỏi một vấn đề, ngươi biết rõ không có khả năng nhưng lại có người không ngừng kiên trì, là thông minh hay là ngốc nghếch đây?
- Ngốc!"
Vương Tranh vừa uống vừa quyết đoán nói, cô gái nhỏ này làm sao vậy, chẳng lẽ muốn cùng tham thảo lý tưởng cuộc sống với mình sao.
- Đúng vậy, tuổi thanh xuân là có hạn, hẳn là quý trọng người ở bên cạnh, ngươi nói có phải không?"
Lâm Hồi Âm mỉm cười nói.