Từ trước đến nay, trong lịch sử nhân loại không thiếu những nhà khoa học vĩ đại, bọn họ đã làm thay đổi thế giới, Newton tìm ra định luật hấp dẫn, tên lửa thúc đẩy phản vật chất - Mark Hughes, Higgs - hạt toàn năng, Lauren - lý thuyết khúc xạ. Nhân loại khát vọng bước vào một thế giới mới, chính thức tiến vào các hành tinh và hàng hải, mục tiêu thám hiểm các hành tinh và thuộc địa mới đã trở thành dục vọng lớn nhất của nhân loại.
Trong ba trăm năm, từ thời kỳ chiến tranh loạn lạc đến hòa bình lại tiếp tục xảy ra chiến loạn, cuối cùng thì Liên Minh Ngân Hà cũng được thành lập, nhân loại bước vào một trật tự mới.
Galileo - Trạm nghiên cứu khoa học không gian, đây chính là trạm nghiên cứu cấp S trong Liên Minh Ngân Hà, cũng là trạm nghiên cứu có khoảng cách gần nhất với Ngân Hà ở thời điểm hiện nay, đang nghiên cứu cách kết nối với không gian song song.
- Tiến sĩ, hội nghị đã bác bỏ đề nghị tiếp thêm kinh phí cho chúng ta, muốn chúng ta dừng nghiên cứu Ma Phương (Khối vuông thần bí) lại.
Bên trong trạm nghiên cứu, các nhà khoa học đang vây quanh một ông lão râu tóc bạc trắng. Tuy rằng tuổi tác của ông rất lớn nhưng mà tinh thần thì lại rất minh mẫn, ngay cả đầu tóc trắng cũng lóe lên ánh sáng rực rỡ. Vừa nghe vậy thì ông cụ lập tức chửi ầm lên:
- Đúng là một đám heo mà, chỉ biết đến tiền tiền tiền. Khoa học chính là thượng đế, là cái vô cùng lớn lao vĩ đại, là thứ vạn năng. Làm sao có thể dùng tiền để đong đếm được chứ!
Các nhà khoa học đang đứng xung quanh lão, người nhỏ nhất cũng năm sáu chục tuổi, cũng dở khóc dở cười, bọn họ cũng cảm thấy không biết làm thế nào. Dù sao thì công trình nghiên cứu này đã thực hiện hơn hai mươi năm nhưng lại không có chút tiến triển nào, bị dừng lại là chuyện đương nhiên. Nhưng hai mươi năm trước, một nhà không gian vật lý học không có tiếng tăm gì tên là Ellen đã công bố một luận văn - lý thuyết kết nối không gian song song. Lúc đó, luận văn về không gian này cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người. Tuy rằng khoa học của nhân loại rất phát triển, nhưng mà đối với con người thì không gian vẫn là một thế giới huyền bí như là sự nhận biết của người viễn cổ về mặt trăng vậy. Thế nhưng lại có một tập đoàn tài chính ủng hộ Ellen, vạch ra một kế hoạch nghiên cứu, thành lập một đội thám hiểm tên là Galileo, bắt đầu nghiên cứu về ma phương thần bí.
Tin tức này trong nháy mắt đã kinh động toàn bộ Liên Minh Ngân Hà, Ellen cũng được vinh danh là người thứ năm sở hữu công trình nghiên cứu có thể thay đổi tiến trình phát triển của nhân loại, được toàn bộ Liên Minh Ngân Hà ca ngợi. Thế nhưng hao phí hơn hai mươi năm cũng không có nghiên cứu ra được gì. Tuy rằng thứ gọi là Ma Phương đó vô cùng kiên cố nhưng lại không có chỗ nào đặc biệt cả, cũng không cung cấp được gì cho việc nghiên cứu. Tin nhảm xuất hiện bốn phía, có người nói công trình nghiên cứu của Ellen nổi danh là do một tổ chức thương hội lăng xê, mục tiêu là cả hai cùng có lợi. Trạm nghiên cứu sẽ bị đóng cửa, tất cả những tài liệu cũng sẽ bị niêm phong cất vào kho. Các nhà khoa học sẽ bị giải tán, mà Ellen cũng sẽ tiếp nhận một cuộc điều tra của liên minh.
Ellen bình tĩnh nhìn hành động ngang tàng bạo ngược của quân đội, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nghiên cứu khoa học, nhất là công trình nghiên cứu vĩ đại thế này thì hai mươi năm có tính là gì chứ.
- Tiến sĩ, ngài không được phép đi lung tung!
Một người lính ngăn cản Ellen.
Lông mày của cụ nhướng lên, không tức giận mà thể thiện uy nghiêm.
- Lão tử muốn đi nhà cầu, thế nào, chẳng lẽ ta còn có thể mọc cánh bay mất được sao?
Quân lính cũng bị khí thế của cụ bức đến không thở được, vì dù sao thì hai mươi năm trước, lão đầu này cũng là nhân vật nổi tiếng nhất ở Liên Minh Ngân Hà.
Vài phút sau đó, trạm không gian vang lên tiếng còi báo động, một chiếc tàu vũ trụ bay ra ngoài không gian, một đám binh lính bắt đầu hành động nhưng lại bị một đám nhà khoa học ngăn cản. Bọn binh lính cũng sợ ném chuột vỡ bình, đám người này đều là nhân vật tinh anh trong Liên Minh, nếu lỡ tay làm bị thương ai thì bọn họ đều không gánh nổi trách nhiệm. Cứ kéo dài thời gian như vậy sẽ làm lỡ việc, thân chiếc tàu vũ trụ loại nhỏ thoáng cái đã tiến vào không gian thứ hai.
- Một đám nhóc con lông tóc còn chưa mọc đủ mà muốn bắt lão tử sao!
Ellen - Đồ Khoa nhấn vào một cái nút, mười giây sau tiến vào khúc độ phi hành...
Toàn bộ trạm không gian đều rối loạn, từng chiếc, từng chiếc chiến hạm bay ra ngoài không gian, tựa như những con ruồi không đầu bay loạn xạ, bọn chúng khinh thường đám nhà khoa học điên cuồng này.
....
Liên Minh tìm kiếm mười năm cũng không có tìm được hành tung của Ellen - Đồ Khoa, bởi vì tinh vực bão từ Galileo hoành hành nên khả năng phi thuyền cỡ nhỏ có thể rời đi là rất thấp. Liên Minh cũng lập tức bỏ qua việc hao phí thời gian vào chuyện tìm kiếm, bởi vì bản thân việc này cũng không có vinh quang gì, dần dần các chuyên gia cũng quên đi.
Hệ Thái Dương xa xôi, loài người bắt nguồn từ trái đất, di dân đến hành tinh tốt hơn, mục đích chính là khiến cho môi trường ở trái đất có thể được cải thiện. Tuy rằng trái đất đã không còn là nơi phát triển nhất trong Liên Minh Ngân Hà, nhưng vẫn duy trì tiêu chuẩn khá cao như cũ.
Hai thiếu niên đang nằm trên một bãi cỏ cạnh một hồ nước nhân tạo đẹp đẽ, trên tay cầm một lon bia, trên mặt đất vươn vãi một đống lon bia. Một người trong đó có dáng dấp rất chắc nịch, khuôn mặt vuông vức, hai lỗ tai to, trên cổ đeo một sợi dây chuyền Ngân Hà hiệu Rose số lượng có hạn, mà giá trị của nó đủ có một gia đình bình thường ăn nữa năm. Thiếu niên còn lại có khuôn mặt rất bình thường, nhưng mà khóe miệng mỉm cười như có như không kia đập vào mắt người khác lại hấp dẫn khó quên, có loại cảm giác không nói nên lời.
- Lão đại, con đường nào cũng dẫn đến La Mã, anh hùng nào cũng đều phát triển từ con số không. Học viện quân sự thì nhằm nhò gì chứ, chỉ cần một câu nói của anh thì hai anh em ta lập tức xông xáo Ngân Hà, xưng bá thiên hạ!
Người thiếu niên thấp lùn chắc nịt nhảy lên một cái, lon bia trong tay đã trở thành micro, có một loại ý vị muốn xưng bá giang sơn.
Vương Tranh đang nằm một bên bỗng nhấc chân đạp một cái, nói:
- Xưng bá cái rắm ấy, chỉ một chút đả kích nho nhỏ thế này mà ta đã chịu không nổi rồi, không cần ngươi phải an ủi ta!
Chiến thần học viện quân sự khu vực Á Châu là một trong ba học viện quân sự lớn nhất, đồng thời cũng là ác chủ bài quan chỉ huy và cũng là cái nôi của phi công. Nhưng mà trước đây không lâu, hai người vừa nhận được kết quả khảo nghiệm của người máy.
Nghiêm Tiểu Tô sáu mươi tám điểm, Vương Tranh hai mươi tám điểm. Kết quả xác định và đánh giá của người máy luôn chính xác, có tác dụng rất lớn trong việc chọn lựa nhân tài. Tám mươi điểm trở lên được liệt vào nhân loại tinh anh, tương lai đều sẽ trở thành người xuất sắc nhất. Sáu mươi điểm là đã đạt tiêu chuẩn, muốn vào trong bộ phận nòng cốt phải từ bảy mươi điểm trở lên, những bộ phận chuyên nghiệp khác cũng phải sáu mươi điểm trở lên mới vào được. Mục đích là để đảm bảo sử dụng Liên Bang Tài nguyên có hiệu quả. Thi bộ phận nòng cốt của học viện Chiến Thần phải vượt qua ba cửa: người máy kiểm tra, tranh luận đánh giá, phỏng vấn. Bước đầu tiên là ở phía trước Quang Minh, Vương Tranh đã trực tiếp ngã xuống một cách oanh oanh liệt liệt.
Nghiêm Tiểu Tô cũng hết ý kiến luôn rồi, Vương Tranh vậy mà chỉ có hai mươi tám điểm, biết bao nhiêu năm rồi, chưa nghe nói có người nào thấp hơn bốn mươi điểm cả, trình độ này so với động vật cũng không có khác biệt lắm.
- Lão đại, nhất định là máy móc xảy ra vấn đề, hay là anh cứ đi kiểm tra lại một lần nữa đi.
Nghiêm Tiểu Tô nói.
- Không sao, học viện quân đội cũng không phải là lựa chọn duy nhất!
Vương Tranh cười tự giễu, bởi vì trùng hợp là ở nơi đó chỉ có một mình hắn phạm sai lầm.
Nhớ lại khi còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo trưng binh cơ giáp của Liên Bang, Vương Tranh đã bị uy vũ thể hiện trên biển quảng cáo kia hấp dẫn, hắn cũng xem đây là mục tiêu phải đạt được, nhưng mà kết quả thực tế lại không cho hắn cơ hội để thử nghiệm. Nghiêm Tiểu Tô cũng không thể nào tin nổi, kết quả kiểm tra của người máy lại là hai mươi tám điểm, đừng nói là quân giáo, cho dù là đăng ký tham gia bộ đội phục vụ cũng chưa chắc đạt tiêu chuẩn, đây chính là trời cao đã bóp chết giấc mộng của Vương Tranh, nhưng mà về chuyện này thì không có ai có thể giúp đỡ hắn cả.
- Được rồi, em có chuyện này muốn nhờ anh!
Nghiêm Tiểu Tô chợt ngồi thẳng lưng, vẻ mặt rất chăm chú:
- Nói đi, đừng có làm bộ nghiêm túc.
Nghiêm Tiểu Tô móc từ trong ngực ra một phong thư in chữ vàng thơm ngào ngạt.
- Lão đại à! Em ngưỡng mộ Diệp Tử Tô từ lâu rồi, mà chúng ta cũng sắp tốt nghiệp nên em quyết định sẽ tỏ tình với cô ấy.
Vương Tranh ngồi dậy, nói:
- Tốt, ta ủng hộ ngươi, đi đi, là đàn ông chân chính phải chinh phục cho bằng được.
- Lão đại, cái này... Anh cũng biết là trước giờ em rất nhát gan, em muốn nhờ anh đưa thư dùm em, chúng ta cả đời này đều là huynh đệ, nửa đời sau của em sẽ giao cho anh!
Nghiêm Tiểu Tô nắm thật chặt hai tay của Vương Tranh, giương đôi mắt to ngập nước, ánh mắt rất chân thành nhìn Vương Tranh.
Vương Tranh vội vàng phủi tay.
- Được rồi, đừng có dùng ánh mắt buồn nôn đó nhìn ta, lần nào cũng dùng chiêu này!
Chẳng phải chỉ đưa một bức thư tình thôi sao, ngược lại Vương Tranh cũng không sao cả, hắn cũng biết Nghiêm Tiểu Tô cố ý đổi chủ đề.
- Đến đây, uống nào, chúc em sớm ôm mỹ nhân về nhà!
Nghiêm Tiểu Tô gào lên, hai người cùng nhau uống điên cuồng, quét sạch toàn bộ số bia còn lại.
Nghiêm Tiểu Tô nhìn bóng lưng Vương Tranh, lắc lắc đầu. Thực ra hắn đã tra xét lại tình huống kiểm trắc của Vương Tranh một lần nữa, nhưng quả thực không phát hiện vấn đề gì cả, hắn xoa xoa đầu một chút, thầm mắng đây là cái quái gì vậy chứ!
Khi trở lại ký túc xá, Vương Tranh ngồi xếp bằng, bắt đầu điều chỉnh tiết tấu hô hấp của cơ thể. Đây chính là tuyệt học gia truyền, được xưng là báu vật của nền văn minh nhân loại, nhỡ đâu một mai hắn thất nghiệp còn có thể dựa vào kỹ thuật gia truyền này để kiếm cơm.
Từ nhỏ Vương Tranh đã luyện phương pháp hô hấp thuộc cấp tám này, lâu ngày đã tập thành thói quen. Nó cũng không có tác dụng gì khác, nhưng lại có hiệu quả ổn định tâm tình rất tốt. Trên tường có dán một tấm áp phích cơ giáp sáng rực rỡ, dù nằm mộng thì Vương Tranh cũng muốn điều khiển nó một lần, cách đó không xa chính là giấy thông báo kết quả người máy kiểm tra cực kỳ ngứa mắt.
Ban đêm, bạn học Nghiêm không có về nhà, nhất định là đang quyết chiến Chiến Thần Minh Ước, đây là một trò chơi cơ giáp đối chiến, rất khó chơi. Vương Tranh cũng không biết làm thế nào để công phá cả, cũng không có hứng thú, cái hắn muốn không phải là tưởng tượng hư cấu ra hưởng thụ về mặt tinh thần, mà là cảm xúc thực sự. Chân chính đạp động cơ khởi động nổ vang khắp đại địa, một khắc đó, hắn sẽ giống như là một vị thần vậy!
Nhưng mà sau này, chỉ có thể thấy cảnh tượng đó ở trong mộng thôi, Vương Tranh kéo bốn năm tấm áp phích treo trên tường xuống, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Bỗng nhiên hắn xoay người lại, nhặt mấy tấm áp phích lên, dán trở lại, đây chính là mục tiêu duy nhất mà hắn đã theo đuổi từ nhỏ đến lớn, nếu như mất đi mục tiêu đó thì hắn có thể làm gì chứ?
Trường cao đẳng trung học Thự Quang chính là một trong những trường trung học trọng điểm của Châu Á. Sân trường lúc sáng sớm vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sinh lực cùng với hơi thở của màu xuân. Vương Tranh vẫn cứ dậy sớm để huấn luyện, ngủ sớm dậy sớm có thể làm cho việc huấn luyện đạt hiệu quả cao hơn, đồng thời còn có thể tích lũy sự tự tin. Mặc dù bây giờ đã không còn tác dụng nữa rồi nhưng đây đã là thói quen được hình thành từ nhiều năm nên không có biện pháp nào để thay đổi cả.
Đương nhiên hôm nay còn có một sự kiện quan trọng, nên vừa kết thúc huấn luyện thì Vương Tranh đã chạy thẳng đến trường học.
Xa xa, hai cô gái đang đi tới, một người mặc một cái áo liền quần có đai đeo màu vàng, tai đeo một chiếc khuyên tai đính kim cương rất tinh xảo, máy tóc dài uốn cong màu vàng kim, cả người xinh đẹp như một nàng công chúa. Cô gái đi bên cạnh cũng mặc toàn hàng hiệu. Tuy rằng Vương Tranh xem không hiểu nhưng tốt xấu gì thì Nghiêm Tiểu Tô cũng là một kẻ yêu thích hàng hiệu, chỉ nhìn logo cũng biết đó đều là hàng có giá trị cực kỳ xa xỉ. Hai cô gái hơi ngẩng đầu lên, nắm tay... Đi bộ ở giữa đường, hai cặp đùi thon dài, thẳng tắp nhẹ bước theo tiết tấu, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nhạc Tinh và Diệp Tử Tô là hai đại mỹ nhân của trường trung học Thự Quang. Một người có cha là nghị viên Châu Á, một người là con trong một gia đình cực kỳ giàu có. Mặc dù còn là học sinh nhưng thường xuyên xuất hiện trên bản tin, trong mắt những học sinh khác thì hai người chính là minh tinh nổi tiếng.
Thẳng thắng mà nói, tuy hai người đẹp thì có đẹp nhưng không biết vì sao mà Vương Tranh lại không bao giờ có cảm giác với những cô gái như vậy. Theo như lời của Nghiêm Tiểu Tô nói thì Vương Tranh chính là kiểu người lãnh đạm, hoặc có thể là chưa có trổ mã đầy đủ. Phải biết rằng Nghiêm Tiểu Tô đã tiến hành nghiên cứu đầy đủ về lý luận và thực tiễn rồi.
Hiện tại, hai cô gái đã xem đường xá như là một khán đài chữ T, vô cùng hưởng thụ ánh mắt ánh hâm mộ của mọi người xung quanh.
Vương Tranh đi thẳng đến chỗ hai cô gái, hai cô gái dường như cũng nhìn thấy Vương Tranh nên cố tình đi chậm lại.