“Tài xế, có thể nhanh hơn chút nữa không?” Ngồi trong xe taxi, Cố Khinh Châu không ngừng nhìn đồng hồ.
Tài xế bất đắc dĩ nói: “Thưa anh, tốc độ trong thành phố chỉ giới hạn có 60, nếu nhanh hơn nữa thì tôi sẽ bị phạt mất.”
Trong lòng Cố Khinh Châu lo lắng, cũng không thể ép tài xế phải tăng tốc.
Anh giải quyết xong chuyện thiết bị thì cũng đã tới bảy giờ, từ tòa nhà thí nghiệm đi tới cửa trường học đón xe thì lại tốn thêm mười mấy phút, lần đầu hẹn hò lại tới trễ, anh là người vừa lên chức bạn trai thật sự quá kém cỏi rồi.
Gắng sức phi tới, vậy mà tới tận bảy giờ bốn mươi phút mới tới rạp chiếu phim, Cố Khinh Châu trả tiền rồi xuống xe, liếc mắt liền thấy Lệ Tử Xuyến đang đứng trên bậc thang. Bình thường cô rất chú trọng cách ăn mặc, hôm nay cũng không khác biệt quá lớn, nhưng Cố Khinh Châu vẫn cảm thẩy hẳn là cô đã chăm chút chuẩn bị hồi lâu.
Trong lòng càng cảm thấy có lỗi, bước chân cũng không khỏi tăng tốc.
Nghe được tiếng bước chân, Lệ Tử Xuyến vốn đang nhìn chằm chằm vào tờ poster quảng cáo phim liền chậm rãi quay đầu lại. Phim đã bắt đầu chiếu, cửa rạp chiếu phim cũng đã đóng, trên mặt đất ngoại trừ rải rác mấy tờ quảng cáo phim thì một bóng người cũng không có.
Cô lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên xoay người rời đi. D.Đ.L.Q.Đ
Cố Khinh Châu sững sờ, một lát sau mới nhớ tới việc đuổi theo cô.
Cô tức giận sao? Anh trễ lâu như vậy. Cố Khinh Châu nhíu lông mày lâm vào lo lắng, lần này là anh sai, từ sau khi yêu cô thì phần lớn thời gian đều bận rộn chuyện trường học, cơ hội ở với cô ít càng thêm ít. Cho tới bây giờ Lệ Tử Xuyến cũng không có phàn nàn điều gì, chỉ mới yêu cầu hẹn hò với anh duy nhất một lần, anh lại biểu hiện bết bát như vậy.
Giày cao gót của cô giẫm trên đá cẩm thạch, phát ra âm thanh lanh lảnh, Cố Khinh Châu từng bước từng bước theo sau lưng cô, mấy lần muốn nói lời xin lỗi, nhưng lời đến bên khóe miệng lại không nói nên lời.
Anh thật chán nản, không biết rốt cuộc cô thích anh vì điều gì, miệng thì kém cỏi như vậy, đã không dỗ dành được cô cũng không biết làm cho cô vui vẻ. Thật vất vả mới có thời gian thì lại là cô cùng anh làm tài liệu và báo cáo trong ký túc xá, đơn giản là cực kỳ nhàm chán và buồn tẻ.
Cô càng chạy càng nhanh, mắt thấy chỉ lát nữa là đi đến bến xe bên đường, Cố Khinh Châu hít sâu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt thấy Lệ Tử Xuyến bỗng dưng ngừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào anh, sau nửa giây, cô giang hai tay ra: “Ôm.”
Ánh mắt Cố Khinh Châu mềm nhũn, dường như là tiến lên ôm cô vào trong lòng.
Lúc ôm cô anh mới phát hiện, áo khoác của cô mỏng như vậy, nhiệt độ trên người thấp như vậy, sẽ không phải là...
Vẫn luôn đứng chờ anh ở bên ngoài chứ.
Vừa nghĩ tới việc cô đứng một mình ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn từng đôi yêu nhau đi vào rạp chiếu phim, lòng anh giống như bị một cái gì đó hung hăng quật vào, đau đớn.
Anh ôm chặt cô, thấp giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, phá hư buổi hẹn của chúng ta rồi.”
Cô buồn bực lắc đầu trong ngực anh, hai tay xuyên qua áo khoác ôm lấy anh, cả người hoàn toàn rơi vào lòng anh.
Vị trí lồng ngực của anh như có cái gì đó xao động, xoạt xoạt xoạt. Lệ Tử Xuyến chỉ muốn ôm anh, thế là ôm càng chặt hơn.
Thời gian trôi qua, Cố Khinh Châu muốn nói lại thôi, mấy phút sau, Lệ Tử Xuyến từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.
“Em không muốn xem phim, chúng ta trở về có được không?” Trong mắt cô không có chút oán hận nào, phảng phất chỉ là rất bình tĩnh thương lượng với anh một việc nhỏ không quan trọng.
“Em thật sự không muốn xem?” Anh vẫn do dự.
Lệ Tử Xuyến gật đầu: “Thực ra chỉ là muốn tìm một lý do để ở một mình với anh mà thôi, chẳng qua hôm nay thật quá lạnh, muốn về nhà.”
Nhiệt độ trên người cô hoàn toàn không cao, Cố Khinh Châu chủ động đưa hai tay nhỏ của cô đang quấn quanh hông anh lên, đặt trong lòng bàn tay anh, hà hơi, nói: “Đồng ý với anh một chuyện, anh sẽ đồng ý về nhà.”
“Điều gì?” Cô mờ mịt.
“Về sau nếu anh khiến em không vui, em phải nói cho anh biết, mắng anh cũng được. Nhưng nhất định đừng tự nuốt uất ức vào trong lòng, có được không?”
Anh cần thời gian để dần dần thích ứng với thân phận mới, nhưng anh không hy vọng quá trình này sẽ khiến cô đánh đổi bằng những khổ sở.
Lệ Tử Xuyến phải mất một chút thời gian mới hiểu được ý của anh, nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời cảm động lại chui vào trong lòng anh.
Thực sự là anh rất đần, thân là đàn ông mà lại không biết dỗ ngon dỗ ngọt.
Nhưng vậy thì sao, tình yêu không duy trì nhờ vào cái miệng, chỉ cần anh chịu để cô ở trong lòng, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai người đón xe trở lại ký túc xá, trên đường đi Lệ Tử Xuyến không nói lời nào, rất yên tĩnh, ngược lại có chút không giống cô.
Cố Khinh Châu cảm thấy, cô có tâm sự.
Sau khi đưa cô về ký túc xá, Cố Khinh Châu lăn lộn khó ngủ cả đêm, vừa mới sáng sớm liền thức dậy nấu bữa sáng, xem như đền bù cho buổi hẹn hò tối hôm qua.
Hơn bảy giờ rưỡi, Cố Khinh Châu nhấn chuông ký túc xá của cô.
Sau khi tiếng chuông thứ ba vang lên, bên trong mới truyền đến tiếng động.
Lệ Tử Xuyến mặc một cái áo T-shirt ra mở cửa, dáng vẻ rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi mở cửa, gió trong hành lang thổi tới, cô theo bản năng rùng mình một cái.
Cố Khinh Châu còn chưa kịp nói ý định anh đến đây, sợ cô bị lạnh nên liền vội vàng kéo cô vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lệ Tử Xuyến ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Cố Khinh Châu vừa muốn mở miệng, bỗng dưng ánh mắt trầm xuống.
Cô còn không biết xảy ra chuyện gì, khó hiểu cúi đầu xuống theo ánh mắt của anh, cũng không phát hiện '