Trong phòng vang lên tiếng nức nở, Mặc mẫu rưng rưng gật đầu.
Tóc Mặc Ngưng Sơ dài như thác nước phủ ở đầu vai, giống như tơ lụa thượng hạng. Mặc mẫu lại thở dài, cây lược gỗ trượt xuống một bên, trong lời nói không giấu được sầu bi "Sơ Nhi, từ nhỏ con đã ham chơi càn quấy, tài nghệ thi thư cũng không thể so sánh với các nữ tử khác, vì vậy ta rất lo lắng... Ta từng thương nghị qua với phụ thân con, căn bản con không thích hợp với cuộc sống trong cung, nhưng con có lẽ không biết, phụ thân con chính là một ông già cố chấp... Cái gì mà con gái Mặc gia nên phụng dưỡng bên cạnh đế vương..." Bà thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều "Sơ Nhi, vào cung, phải bảo hộ thân mình cho tốt, đừng tranh giành với người khác...Ta không hi vọng gì, chỉ hi vọng con khỏe mạnh..."
Nói qua nói lại, lại nhịn không được rơi lệ.
Mặc Ngưng Sơ gian nan đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, Mặc mẫu cầm tay nhỏ bé của nàng, nhìn nàng tươi cười như nũng nịu, ngược lại bất đắc dĩ dịu dàng nói "Ta biết con không sợ trời không sợ đất, nhưng hoàng cung không phải nhà của mình, giơ tay nhấc chân đều phải chú ý, người ở trong cung.... Học tập nữ công cho thật giỏi, làm nhiều chuyện phụ nữ nên làm, nếu có thể, thừa dịp bệ hạ sủng ái, sinh một đứa con... Mẫu bằng tử quý, Sơ Nhi, dưới gối bệ hạ còn chưa có con nối dõi, cho nên bất kể là công chúa hay hoàng tử, con đều có thể bình an cả đời."
Vì thế, khóe môi Mặc Ngưng Sơ run rẩy.
Nước miếng trong họng nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, làm cho nàng bị sặc đến mức ho khan chết đi sống lại, Mặc mẫu phát hoảng, vội vàng dùng tay vuốt lưng cho nàng, bọn nha hoàn cuống quýt đưa nước đến, nàng ho một trận thật lâu mới bình phục lại.
Mặc Ngưng Sơ vì sặc nên mắt đầy lệ, khiến Mặc mẫu càng thương cảm "Con ta số khổ mà..."
Đích thực là số khổ.
Mặc Ngương Sơ suy nghĩ rối rắm.
Sớm biết nàng là táng thân biển lửa, cũng không cần "mẫu bằng tử quý" để bảo toàn bản thân.
Mặc mẫu một bên đau lòng, đáng ra phải cho Mặc Ngưng Sơ học nhiều thứ để sống yên trong cung, một bên nhắc đi nhắc lại hoàng muội của bệ hạ ái mộ đại ca Mặc Chuẩn Du của nàng, cho nên nếu có chuyện gì có thể tìm nàng ta để xin giúp đỡ.
Trên tóc gắn một cái trang sức bươm bướm xinh đẹp, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tỉ mỉ của Mặc Ngưng Sơ, bà tháo xuống một cây trâm màu đỏ, cắm giữa tóc Mặc Ngưng Sơ "Chuyện xảy ra quá vội vàng, ngay cả giá y cho con cũng khâu thiếu một linh điểu, con cũng không thể mặc lên, chờ ngày hoàng thượng ban thưởng đại hôn cho con, ta lại nhờ người đưa vào trong cung."
Mặc Ngưng Sơ cười hì hì, gật đầu thuận theo.
Ai cũng biết, hoàng thượng phái người đến đón, trực tiếp bỏ qua lễ nghi đại hôn... Như vậy "vinh hạnh đặc biệt" chỉ sợ muốn bổ sung lại quá trình đó, cũng là khó càng thêm khó.
Tuy rằng nàng không mấy quan tâm đến, nhưng lại đau lòng vì mẫu thân may giá y, trong lòng thấy khó chịu, muốn biểu hiện ra dáng vẻ xinh đẹp vui vẻ nhất, chỉ là nhếch khóe môi thôi cũng khiến nàng tốn hao hết sức lực.
Biết rõ rành rành đây là chuyện sớm muộn, thời điểm cũng thật đến, ở một góc nào đó trong lòng vẫn hơi hơi mất mát.
Vì người nào đó đang chiếm giữ một vị trí không hề nhỏ trong trái tim nàng, khiến cho hiện thời trong lòng nàng trống rỗng một mảnh.
.........................
Mà ngoài Mặc phủ.
Ở một góc phố cách đó không xa.
Mọi người xôn xao nghị luận việc Ngự Lâm quân thình lình xuất hiện, bên trong còn truyền ra tin tức phong phi. Mà ở trong một góc khuất không người để ý, có một bóng người đứng đó toàn thân đều cứng ngắc, ngón tay dường như sắp bóp nát một thứ gì đó.
"Du đại ca, huynh không thể qua đó, nơi đó có rất nhiều Ngự Lâm quân. Nếu như bây giờ huynh bị bại lộ, không chỉ có Mặc gia, ngay cả quân đội Hoàng thành cũng sẽ truy nã huynh khắp thiên hạ... Như vậy sẽ không còn cơ hội cho huynh xoay chuyển."
Bên cạnh là một người con gái áo tím nhíu mày đứng trước mặt hắn, ngăn cản không cho hắn tiến lên phía trước.
"Huynh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Nữ tử gằn từng chữ, tiếng nói trầm trọng, vô hình lôi kéo hắn.
Bóng dáng hắn run rẩy buông xuôi.
Mặt của nữ tử kia dịu xuống, vươn tay ôm lấy hắn "Du đại ca, chúng ta đi... đi gặp người kia..."
------------
Cỗ kiệu dừng ở trước cửa phòng Mặc Ngưng Sơ.
Lưu tô kim đỉnh xa hoa, mành kiệu còn thêu những đường vân màu vàng xinh đẹp, đây là tượng trưng cho địa vị hoàng gia cao quý.
Mặc Ngưng Sơ được người dìu đi lên, nói là dìu đi, kỳ thực là bị ôm lên... Căn bản là chân nàng không cử động nổi, may mắn là sức Tiểu Mỹ mạnh, mà nàng vốn gầy yếu vô cùng, nên mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Gió mát lướt qua mặt, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào trên khuôn mặt bạch ngọc của nàng, phát ra mội tia lưu ly.
Mặc mẫu nhắm mắt theo đuôi đoàn người đưa tiễn, nước mắt nhỏ xuống trên đất, màn sa màu đỏ nhẹ bay, trang sức châu ngọc lung linh trên tóc phát ra tiếng leng keng.
"Cầm lấy cái này." Mặc Liên Thành đi đến, yên lặng đưa cho Mặc Ngưng Sơ đồ vật giấu trong áo khoác, nàng cúi đầu nhìn, hiển nhiên là cái hộp ngọc thạch Lân Xuyên đưa cho nàng, trên góc hộp còn dính một ít chu sa.
Nàng hơi có chút ngẩn người, Mặc Liên Thành đã vỗ vỗ bờ vai nàng, dùng thanh âm nghiêm túc hơn mỗi ngày "Tiểu Sơ, chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tin tưởng bất cứ ai."
Công công ở bên cạnh thúc giục "Thỉnh Ngưng phi nương nương lên kiệu"
Mặc Liên Thành lui xuống, Mặc Ngưng Sơ hoàn hồn, quay đầu mờ mịt nhìn hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại một đôi mắt đen nhìn nàng. Nàng nghẹn ngào xúc động, bất chợt có hai tiểu cung nữ xinh đẹp đỡ tay nàng, nàng đành phải nhẹ nhàng khoa tay múa chân với Tiểu Mỹ: nhớ lập gia đình.
Tiểu Mỹ lập tức lắc đầu tràn đầy nước mắt, gắt gao lôi kéo tay Mặc Ngưng Sơ không đồng ý.
Công công nhìn Tiểu Mỹ nửa ngày, đột nhiên bước lên trước nói "Vị này hẳn là Tiểu Mỹ cô nương hầu hạ bên cạnh Ngưng phi nương nương?" Hoàng thượng có nói qua, dáng người nàng tròn giống như bò sữa, buộc một cái nơ con bướm trên cái mặt bánh bao... là nàng rồi.
Trên mặt Tiểu Mỹ vẫn còn ngân ngấn lệ, gật gật đầu nhìn hắn.
"Hoàng thượng ân chuẩn, Ngưng phi nương nương có thể mang theo nàng."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.
Tiểu Mỹ một bên lại nhảy lên cao ba trượng, cao hứng phấn chấn đẩy hai tiểu mỹ nữ thướt tha ra, dìu Mặc Ngưng Sơ lên cỗ kiệu, vênh váo tự đắc đứng vào đội cung nữ, cũng không thèm để ý người khác đang nhìn ngó... Loại nhìn ngó này, từ nhỏ Tiểu Mỹ đã quen rồi, cũng coi như không.
"Khởi kiệu --"
Tiếng vang phá không gian, đội ngũ lưu loát bắt đầu xuất phát theo sau kiệu Mặc Ngưng Sơ, xuất phát về nơi cao nhất hoàng thành.
Mặc Ngưng Sơ mê man, trên đường nàng luôn nghĩ vì sao hoàng thượng có thể biết đến tên Tiểu Mỹ tỳ nữ bên cạnh nàng? Vì sao ca ca lại đem hộp ngọc của Lân Xuyên đưa cho nàng?...
Cuối cùng vẫn là không thể nghĩ ra đáp án.