[Dịch]Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 9 : Chương 3.3




Trường tôi sau khi thi xong liền tổ chức một buổi cắm trại mà anh chàng Khang Lâm kia là hội trưởng hội học sinh sao có thể không đi?

Suốt chuyến xe tôi ngủ gà ngủ gật, lại may vớ được A Thành làm vai dựa ngủ ngon lành. Mà phải nói số tôi cũng thật là hên, ban đầu ngồi cạnh Khang Lâm vội biết điều nhảy sang ngồi cùng A Thành, cung kính dâng chỗ cho mĩ hậu tiểu Minh. Khang Lâm khi ấy chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Chắc cu cậu xấu hổ.

Con sông trước mặt chảy qua một thôn nhỏ dưới chân núi, bốn bề nguyên sơ, hiện nay cũng thật khó tìm được một nơi thanh bình thế này.

Chúng tôi theo phân phó dựng lều ở gần bờ sông. Sáng sớm mặt trời vừa lên, sương còn đọng trên lá, tôi vác cái máy ảnh đi lung tung, nửa đường gặp Khang Lâm liền rủ anh ta đi chung. Anh ta quả thật chụp ảnh rất khá.

Buổi chiều ở đây cũng vô cùng dễ chịu, mấy người bạn hò nhau bắt cá còn tôi lại thản nhiên kiếm một chỗ ngủ ngon lành, đến khi mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi mới mơ màng tỉnh dậy.

A Thành đang đốt lửa nướng cá, tiểu Minh Minh thì đang phụ nấu ăn. Ái chà, Khang Lâm đeo tạp dề, động tác thật là chuyên nghiệp, công nhận vô cùng quyến rũ. Tôi phục anh ta sát đất.

Nhìn toàn bộ thức ăn thật không nén nổi cảm xúc, trước đó tôi đã lo thu xếp cho đôi uyên ương kia ngồi cạnh nhau rồi. Có người bạn nào tốt bụng như tôi không? Minh Minh gắp một miếng thịt cá cho Khang Lâm cười:

" Ăn đồ ăn mình làm sẽ rất ngon"

A Thành "e hèm" một cái muốn nói cá đó là do cậu ta nướng liền bị tôi chặn họng. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển, không thể để cậu ta phá hủy.

Tôi quay sang chỗ hai người kia, vừa đúng lúc thấy Khang Lâm gắp lại cho Minh Minh một miếng thịt heo, mắt còn hơi nhếch nhìn tôi. Tôi tủi thân, mắt long lanh nhìn tiểu Minh, lời 'trọng sắc khinh bạn' còn chưa kịp nói ra đã thấy A Thành cười cười đưa cho tôi một con cá bự:

" Nếm thử tài nghệ của tôi đi!"

Tôi cảm động suýt dớt nước mắt.

Thật không hiểu vì sao, thức ăn trước mặt vô cùng hấp dẫn, khi đưa lên miệng lại vô cùng khó ăn, rất buồn nôn. Tôi nhìn xung quanh mọi người vẫn ăn ngon lành, khẳng định vị giác của mình có vấn đề liền thử lại lần nữa. Kết quả là vừa đưa lên miệng đã không chịu nổi chạy ra ngoài.

Biểu hiện của tôi đương nhiên là làm mọi người lo lắng. Minh Minh chạy tới, lo lắng vuốt lưng cho tôi, A Thành đỡ tôi vào trong lều.

Khoảng một lát sau Khang Lâm cùng mấy người khác ghé qua thăm tôi. Tôi cũng chẳng để ý xem mặt mình xanh trắng thế nào, cười cười:

" Mọi người yên tâm, mình không sao", nhìn đến Khang Lâm lập tức khó hiểu, mặt anh ta có lẽ còn kì dị hơn tôi.

Suốt một ngày hôm sau tôi vẫn không ăn được gì, mặt xanh như tàu lá. Chuyến cắm trại vì tôi mà kết thúc sớm một ngày.

Vừa xuống xe, tôi được đưa thẳng vào bệnh viện, A Thành đưa Minh Minh về lấy một vài thứ rồi quay trở lại.

Bác sĩ vừa ra không lâu, Khang Lâm đã đẩy cửa đi vào, đoán chừng anh ta chưa gặp nên lo lắng hỏi tôi:

" Em không sao chứ?"

Tôi hơi mệt mỏi lắc đầu:" không sao", tay lại không kiềm chế nổi xoa xoa bụng.

Khang Lâm liếc nhìn động tác của tôi biểu cảm kì quặc.

Vừa chớp mắt một cái đã thấy A Thành đi vào, lại chẳng hiểu vì sao lãnh chọn cú đấm của Khang Lâm, tôi và Minh Minh cùng người bị hại đơ toàn tập, không hiểu mô tê gì.

" Anh làm gì thế?", tôi hỏi anh ta, kì thực cũng có chút kích động.

" Em đau lòng sao?"

Anh ta nói vẫn không quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi giật mình "hả?" lên một tiếng.

Lần đầu tiên tôi chứng kiến biểu cảm này của anh ta tôi rất bất ngờ, lại càng bất ngờ hơn khi nghe anh ta nói với A Thành:

" Cậu định chịu trách nhiệm thế nào với cô ấy?"

Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?

Theo ánh mắt anh ta nhìn xuống bụng tôi, cả ba lập tức hiểu ra vấn đề, không hẹn mà gặp, cùng bò lăn ra cười. Tiếp đó liền giải thích cho anh ta hiểu.

Tôi chỉ là bệnh dạ dày, hơn nữa hai ngày không ăn cơm đương nhiên là rất đói, còn lý do A Thành ăn đòn hẳn là lời nói ngắc ngứ của tôi sáng hôm đó.

Khỏi phải nói mặt anh ta đỏ như gấc.

Minh Minh dúi đầu tôi một cái, mắng:

" Còn muốn giảm cân nữa không?"

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy cái gương rơi xuống trước mặt, Khang Lâm lạnh lùng nói:

" Nhìn kĩ đi, cóc khô còn bày đặt giảm cân!"

Tôi nhìn người trong gương không tin nổi, thậm chí còn thon thả hơn trước kia vài phần. Tôi kích động ôm Minh Minh cười sung sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.