Cửa lớn Lục Hải điện đã ở trước mặt, bước chân không hiểu sao mỗi lúc một nặng, khó khăn lắm mới bước qua được. Trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh ngắn ngủi:
" Cuối cùng nàng cũng chịu để ý tới ta rồi sao?"
Ta chân tay cứng đờ cũng không biết làm gì cho phải, nói gì cho đúng, cũng không hiểu là hắn đang nói gì. Cuối cùng chỉ nói một câu qua loa:
" Thân thể ngài không tốt, nên nghỉ ngơi, nô tì sẽ bẩm báo mời y thần tới."
Hắn kẽ nhắm mắt:
" Bệnh của ta, y thần hắn chữa được đã sớm cho hắn chức vị Thượng thần này."
Ta nhất thời lại bị lúng túng.
" Vậy...vậy ngài nghỉ ngơi đi, nô tì cáo lui."
Cách một lớp cửa vẫn nghe tiếng Thần Thiên Phong thở dài:
" Nàng vẫn không có trách nhiệm vậy sao?"
Tiêu Huyền điện một cánh cửa để ngỏ, đoán chừng có vị nào đó vừa mới đi vào, ta cũng theo dấu vết trực tiếp hướng thẳng đến thư phòng của Tiêu Huyên. Qua khe cửa liền nghe được câu chuyện.
Trụ Xích ngồi đối diện cách Tiêu Huyên một bàn trà, giọng điệu có điều lo ngại:
" Tiểu Liên tử, nha đầu này trúng phải độc Ma Phong, ngươi cố tình để nó ở lại đây càng không chữa được, sớm muộn cũng gây hiểm họa."
Tiêu Huyên không nói gì. Trụ Xích Quân cũng im lặng nhìn hắn. Ta lại không hiểu sao một chút giật mình cũng không có. Là ta khi đó ngây thơ bị bọn họ dễ dàng bưng bít. Cái gì mà ta chỉ là bị hoảng sợ, tiên thân hỗn loạn? Toàn bộ là lừa gạt. Hơn nữa ngây thơ kia đã trở thành ngu ngốc. Độc tố mạnh như vậy sao có thể tùy tiện hút ra là khỏi. Nhưng mà ta hiện tại không sao thế nên nha đầu kia chắc chắn không thể chết. Có điều Thần Thiên Phong ta một chút cũng không rõ...
Đang một khắc bấn loạn, trái tim như bị trăm ngàn mũi tên xuyên qua, dữ dội. Ai đó bất ngờ lên tiếng:
" Ngươi thấy thế nào?"
Tại sao vẫn hỏi ta thấy thế nào? Ta thấy thế nào có quan trọng sao?
" Rất quan trọng."
Nữ nhân này đọc được suy nghĩ của ta. Ngoại trừ Mĩ Tuế Nguyệt còn có thể là ai? Thế nhưng ta quay ra lại chỉ thấy một dáng vẻ trong suốt, mảnh mai lay động trong gió. Nàng ta không chờ ta hỏi lại trực tiếp nói:
" Đêm nay tới Thước Minh đài đi, ta cho ngươi xem một thứ."
" Để làm gì?"
Nàng ta lại không nhanh không chậm nói một câu:
" Ta muốn biết ngươi thấy thế nào."
Nói xong liền biến mất không chút dấu vết.
Canh hai ta một mình đi tới nơi kia, đi qua Lục Hải điện không hiểu vì sao không kìm được muốn bước vào. Vào rồi lại thấy thư phòng vẫn sáng, liền vội vã trở ra.
Lối vào Tán Hồn cốc không biết từ khi nào biến mất. Kim Hoa mọc rất tươi tốt ở xung quanh. Ta tiến gần hơn chút nữa liền nhìn rõ tiểu Liên hoa đang nằm trên một phiến băng, quanh người có khí quang bao phủ. Cách đó một thước là Thần Thiên Phong.
Thần kiếm đâm vào tiên mạch, máu đỏ dữ dội chảy ra, phun lên nhuộm đỏ phiến băng.
" Chàng đang làm gì?"
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình nhưng mà thốt ra một chút sức lực không có. Hai người trước mặt vẫn không hề nhúc nhích.
" Hắn đang giúp ngươi lọc máu."
Ta vốn định vùng lên lại bị Lịch Niên túm lại. Trầm chậm nói:
" Hắn bất quá đổi lấy máu độc trong người ngươi."
Trời vốn lạnh, giọng nói lại càng run rẩy:
" Chàng không phải cũng đang chúng độc sao?"
Lịch Niên tiến lên trước vài bước, đưa mắt nhìn Thần Thiên Phong.
" Hắn không có kém cỏi như vậy."
" Chi bằng để ta giúp chàng."
Lịch Niên bất ngờ dùng tiên thuật phong bế ta. Chỉ có thể nhìn, không thể cử động, cũng không thể nói.
" Ngươi hết việc rồi, cái này chỉ xem, không được nhúng tay."
Thần Thiên Phong sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào máu, thân hình nhiều lần muốn đổ xuống lại vẫn cố chấp đứng vững. Ta lúc này kì thực rất muốn một tay giết nữ nhân kia. Mĩ Tuế Nguyệt đâu? Vì sao không ngăn chàng lại?
...
Thần Thiên Phong vừa đi khỏi liền thấy Tiêu Huyên dáng vẻ vội vã đi tới. Vừa nhìn thấy nữ nhân phía trên băng huyết cơ thể liền bất động, lại có chút run rẩy. Nửa khắc sau liền mang nàng rời đi. Là tới Ngược Miên Cung. Phải rồi, ta khi ấy tỉnh lại liền thấy mình ở đó.
...
Túy Nhược vân cung, nữ nhân mặc bạch y, tóc đen để xõa, dáng vẻ thướt tha, tay nàng đưa lên muôn hoa nở, đưa xuống gọi chim về. Không gian im lặng mình nàng làm chủ và cũng chỉ coi mình hắn làm khách. Nữ nhân phía trên vạn phần yêu kiều, nam nhân tuy mang trọng bệnh lại ngàn vẻ thanh nhàn. Trong mắt cũng chỉ có mình nàng độc chiếm, mà nàng thế nào cũng luôn nhìn hắn không rời.
Tiên nhân tóc trắng bên cạnh nhìn hắn có điều lo lắng:
" Thượng Thần, ngài..?"
Hắn không mảy may chú ý, toàn bộ đều hướng vào mĩ nhân kia. Đệ nhất ca vũ thời khắc này cũng không can đảm đứng trước mặt nàng so sánh. Ngay cả Thiên quân cũng không chút lơ là. Sự này là Bàn Tiên muộn, mà khúc này cũng chính là Vũ Khúc Cáo Biệt sau này đi vào truyền thuyết.
Thân hình mảnh mai dần dần chậm lại theo tiếng nhạc. Sau cùng nàng hướng hắn nói hai từ:
" Cáo biệt."...
Thước Minh Đài sâu vạn trượng, ta lại không chút do dự nhảy xuống.