Hôm ấy, ta đang cùng La Hàn Hàn gúp Niên Hạ dựng một cây cột lấy chỗ phơi đồ, từ bờ tường đối diện, một nam tử vụt qua, thoáng cái đã đứng trước mặt chúng ta. Ngược Khiêm gật đầu chào hỏi một cái xong lại thân thiết gọi ta một tiếng:
" Tiểu Sư muội"
Ta cau mày nhìn hắn:
" Huynh sao đi đứng lại giống như trộm cướp thế?"
_
Hắn không nói gì, trên môi thoáng nụ cười chết người. Nắng sớm chiếu lên người hắn như vô số hào quang.
Ta sau khi quan sát một lượt lại hỏi hắn:
" Huynh thế nào lại tới tìm ta sớm như vậy?"
_
Hắn nghe xong liền sửa lại dáng vẻ có phần nghiêm túc nói:
" Ta là tới đưa muội đi gặp Tượng tướng quân."
"Chuyện gì sao?"
Hắn không nói. Ta dặn dò người trong nhà mấy câu liền cùng hắn tới Ngược phủ. Lúc từ cửa chính đi vào có gặp quản gia nọ. Ta hất cao mặt mà đi, cũng không cả cái liếc mắt bố thí cho hắn.
_
Vị tượng tướng qân kia khoảng trung tuổi. Ta là lần đầu gặp mặt, lại không biết thế nào cho phải, người kia lại rất thoải mái, đối với tiểu tiết cũng không câu nệ.
_
Ngược Khiêm đã trở ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta với Tượng tướng quân, liền cúi đầu nghiêm chỉnh mà nói:
" Chẳng hay tướng quân có điều gì muốn chỉ bảo ta?"
_
Tượng tướng quân hơi cười, lại hỏi:
" Ngươi là Ngược Miên Y Vũ?"
Ta gật đầu.
" Là người giành chiến thắng tại đại hội tỉ võ?"
Ta lại gật đầu.
" Ngươi đang sống trong Niên gia?"
Ta vốn định tiếp tục gật đầu, lại thấy cái này thật là tội lớn của phàm nhân, đối với đại tướng quân lại một mực "bổ củi" liền lên tiếng:
" Đúng vậy, ta mấy tháng trước tới đây, nay đang ở nhờ Niên gia bọn họ."
_
Tượng tướng quân hai tay để sau, xoay lưng lại phía ta, một lát mới lên tiếng, thập phần nghiêm túc:
" Ngươi sau này hãy tới Ngược phủ."
_
Ta không kìm được liền "hả?" lên một tiếng. Người kia cũng không tức giận, lại một mực không đổi:
" Ngươi về chuẩn bị, ngày mai sẽ có người tới đón."
_
La Hàn Hàn lưu luyến nhìn ta:
" Cô nương nhất định phải đi sao?"
Niên Hạ cầm tay nải của ta cũng không nở buông, mắt đã thấm ướt:
" Thật sự không thể ở lại thêm sao?"
_
Ta rầu rĩ gật đầu:
" Đúng vậy"
Lại nhìn qua Niên Tam bá nãy giờ vẫn yên lặng:
" Cảm ơn sư bá thời gian này đã chiếu cố ta."
_
Tam bá có chút thâm trầm:
" Cũng không phải xa xôi, ngươi có thời gian có thể tới chỗ ta, có điều...nhớ bảo trọng."
_
Niên Tam bá khẽ thở dài một chút sau đó bước nhanh về nhà. Ta từ hôm nay cũng mang máng đoán được là không thể trở lại nơi này nữa.
_
Tối đó, Niên gia bốc cháy, ta ngoài tro bụi, cũng không thể tìm được thứ gì hơn.
_
Trăng trong Ngược phủ cũng mang phần cao quý của gia đình quý tộc, tuy nhiên lại không có tâm trí nào tận hưởng.
_
Ta ngả lưng dựa vào cây cột gỗ. Sau lưng truyền tới tiếng bước chân. Ta vốn tưởng Ngược Khiêm mới lên tiếng:
" Huynh muộn thế này còn chưa ngủ sao?"
Đối phương không trả lời, từ từ ngồi xuống bên cạnh.
_
Y rõ ràng không phải Ngược Khiêm, dưới ánh trăng yếu ớt, ta không hiểu sao nhìn gương mặt kia có phần quen thuộc lại nhất thời không thể nhớ ra.
_
Y nhìn ta chờ đợi. Ta lúc này mới ý thức được liền hét lên:
" Này, ngươi là ai?"
Y không trả lời, lại nghe tiếng Ngược Khiêm:
" Lâm Điền huynh"
Ta giờ mới nhìn kĩ, thì ra là y.
_
Trong lòng bỗng dưng thắc mắc ta mới hỏi hắn:
" Huynh vì sao giờ này ở đây?"
Hắn hơi cười:
" Ta vốn là đã ở đây."
_
Cũng không muốn hỏi gì thêm, trời lạnh ta liền về phòng trước, cũng không biết họ ngồi tới khi nào.
_
Vốn là chưa tới giờ thức dậy, ta lại không thể nào ngủ được. Nha hoàn ngoài cửa trông thấy ta liền nói:
" Cô nương, Lâm công tử đã thức dậy rồi."
_
Ta thật không hiểu gì liền hỏi lại:
" Hắn thức dậy cùng ta có liên quan gì?"
A đầu kia nghe xong cũng giật mình:
" Cô nương không phải như lời đại tướng quân, đi theo công tử sao?"
_
Ta lúc này mới vỡ lẽ, lập tức hỏi:
" Vậy hắn đang ở đâu?"
A đầu kia đã khôi phục như cũ, chỉ tay về phía trước:
" Lúc ta tới đây đã gặp công tử ở hoa viên, cô nương đi hết con đường này sẽ tới."
_
Ta nghe xong cảm ơn nàng một tiếng, nhanh chóng đi tới đó.
_
Trời buổi sớm có sương nhẹ. Lâm Điền kia mặc lam y khẽ bay nhẹ trong gió. Hắn thấy ta liền lên tiếng:
" Sớm như vậy đã dậy rồi sao?"
_
Vốn là trong lòng đang mắng chửi hắn là tên đạo đức giả, ngoài miệng vẫn phải giả bộ cười vui vẻ:
" Không sao, ta đã quen rồi."
_
Hắn không nói ta cũng không tiện nhiều lời đành im lặng đứng đó cùng hắn ngắm hoa sớm. Hương thơm nhè nhẹ kia quả thật khiến người ta rất thoải mái.