...Lục Hải điện của bọn ta đối với sự kiện này cũng đều phải nghiêm ngặt tuân thủ, nơi đây lại không mảy may thay đổi, huống hồ Nam Chiêu đế kia...
Ta bỗng dưng nhớ ra một chuyện, hình như có người nói Nam Chiêu đế đã về, không lẽ là thật? Lại nghĩ đến Thần Thiên Phong nói hắn đang ở Ngược Miên Cung, sao có thể?
Ta đứng ngây ngốc nhìn vào trong điện lại bị Tiểu Chi ôm lấy:
"Đi thôi, muội còn phải quay lại kia trước khi Thượng Thần phát hiện, chúng ta vẫn là không nên tọc mạch việc không liên quan"
Không liên quan? Ta lại thấy cùng nó có gì đó dính líu, xong vẫn miễn cưỡng cùng tiểu Chi về.
_
Ta ngủ đến nửa đên liền thức giấc. Ngày thường trong Lục Hải điện đã rất ít người, đêm nay lại càng vắng vẻ.
Ra khỏi phòng, đi dạo quanh hồ sen, gió thổi làm lông hồ ly trắng muốt dưới trăng không ngừng lay động, tựa như từng đợt sóng. Ta nghĩ ngợi một hồi, quyết định chạy đến Tiêu Huyền điện kia.
_
Trên đường đi ta đã suy nghĩ rất nhiều cách để lẻn vào trong lại không ngờ cửa điện không đóng, cũng không có ai trông coi, xem chừng tất cả đều đến tiên hội. Ta thầm nghĩ việc này lẽ ra phải biết sớm, với ta có lợi, với yêu ma bọn chúng còn có lợi hơn. Xong lại thấy không đúng, Thiên Đình lúc này đang tụ tập rất nhiều thần tiên tu vi thâm hậu, khác nào tự chui đầu vào dọ, vẫn là nên tấn công thâm khuyến các thần tiên ở xa đến trước.
_
Ta cứ thế ngô nghê nghĩ ngợi một hồi mới giật mình quay về thực tế, nhanh chân chạy vào trong, sau cùng vẫn là ôm hi vọng diện kiến dung mạo người kia.
_
Ta theo ánh đèn đi một mạch vào trong. Thông thường kẻ trộm sẽ chọn bóng tối mà hành động, ta đây không phải kẻ trộm, hiển nhiên đường hoàng chọn ánh sáng mà đi. Tuy nhiên, nếu bị phát hiện nửa đên xông vào điện của thần Đế hẳn không tránh khỏi bị thiên lôi đánh cho cháy xém.
_
Đúng như dự đoán, ta đi rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa một thư phòng mà quan trọng là trong thư phòng kia có bóng dáng nam tử.
Ta rón rén đi lại gần, định bụng nghé thử xem trong đó là ai, lại thấy một bóng đen khác vụt qua, người trong phòng kia lại chẳng hề để ý tựa như đối với việc ở ngoài không hề có chút liên quan.
Ta vội vã đuổi theo bóng đen đó, nhưng thân hình nhỏ bé, mấy chân ngắn ngủn nhanh chóng để mất dấu hắn. Ta chán nản định quay lại tiếp tục mục đích chính.
Vốn là định thế, lúc này đây lại bất ngờ bị nhấc bổng lên. Kẻ kia nắm ta trong tay nói:
"Ngươi có bản lĩnh đuổi theo ta tới đây, với một Bạch hồ ly nhỏ bé cũng không tồi"
Ta không quan tâm tới lời kia nhảy ra khỏi tay hắn, nói:
"Ngươi vì sao giữa đêm lại lẻn vào Tiêu Huyền điện?"
Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ thấy được ý tứ giễu cợt cực điểm:
"Ta thấy ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì"
Ta liếc mắt ra phía sau hắn bất ngờ lên tiếng:
"Thượng Thần!"
Quả nhiên hắn quay đầu lại. Ta nhân cơ hội cướp lấy mặt nạ của hắn. Hắn giật mình quay tới, hung dữ nhìn ta:
" Hồ Ly sảo quyệt, ngươi thật là chán sống rồi!"
Ta mặc kệ hắn nói gì vẫn khăng khăng nhìn vào mặt hắn, một hồi mới lắp bắp:
" Khải...Khải Đồng?"
Hắn có chút bất ngờ, sau đó lại cười lạnh:
" Ta thật không nghĩ tiên giới lại xem trọng ta đến thế, đến cả một hồ ly nhỏ bé cũng biết rõ tên ta"
Ta vẫn không để ý, tiếp tục gọi hắn:
" Tiểu Đồng"
Hắn bị ta dọa cho 'sợ', tức giận:
" Ngươi...!"
Hắn chuẩn bị ra tay, ta lại chạy đến gần, dụi dụi người vào hắn, nước mắt dưng dưng:
" Đệ không nhận ra tỷ sao? Ta là Y Vũ tỷ của đệ..."
Hắn đột nhiên ngưng động, cảm xúc có chút hỗn loạn:
" Tỷ...? Ngươi sao có thể"
Ta phất đuôi, nhảy lên người hắn, ghé sát vào tai thì thầm. Hắn sắc mặt xanh lại trắng, sau đó kích động ôm lấy ta mà gọi mấy tiếng "tỷ tỷ".
Ta đem chuyện trước đây kể sơ cho hắn, hắn cũng cho ta biết Ngược Khiêm vẫn sống tốt. Tuy nhiên đây lại không phải là chỗ cho bọn ta hàn huyên.
Trước khi hắn dời đi, ta dặn dò tạm thời đừng kể lại cho Ngược Khiêm biết. Hắn gật đầu đồng ý.
_
Sau khi Khải Đồng đi, ta cũng quên béng việc ở Tiêu Huyền điện, cũng không trở về Lục Hải điện mà quay lại nơi diễn ra hội Vân Yên.
_
Hơn một vạn thần tiên lúc này đang chăm chú thưởng thức điệu múa của các tiên nữ. Ta lẻn vào ngoại trừ một bạch y cao ngạo và một tên đầu đá còn lại không ai để ý.
Đi tới chỗ Thần Thiên Phong, ta ung dung nhảy lên bàn của hắn, thỏa mãn thưởng thức. Hắn liếc ta cười sau đó còn tự tiện vuốt lông ta. Ta cũng chẳng buồn để ý.