[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Chương 67 : Mâu thuẫn xuất hiện




Vô luận vị nữ tử kia khẩn cầu như thế nào, Cẩn cũng thủy chung cũng không gật đầu đồng ý cho nàng lưu lại. Bên cạnh hắn đã có một Ngọc Nhi là đã đủ để hắn đau đầu rồi, đấu thêm với một nữ nhân nữa hả? Hắn làm sao ứng phó nổi? Hơn nữa, thời điểm này biên cương đang rối loạn, hắn phải cẩn thận chuẩn bị thôi.

Trong ấn tượng của Ngọc Nhi, thái tử ca ca từ trước tới giờ vẫn luôn ôn hòa dễ gần, luôn trưng ra vẻ mặt tươi cười với nàng. Hắn hiếm khi cự tuyệt yêu cầu của nàng, nên nàng có cảm giác thái tử ca ca rất dễ nói chuyện, cũng rất thấu hiểu tình người. Nàng rất ít khi thấy hắn mang bộ mặt cao cao tại thượng xa cách khó gần này. Hôm nay, hắn khác thường như vậy, sen mỏng sương lạnh, mặc cho nữ tử nhà người ta nhu nhược tới đâu, cầu khẩn tới đâu, trên mặt của hắn cũng không rung động chút nào.

Ngọc Nhi trong lòng cực kỳ mất hứng, nàng cho là Cẩn cố ý coi thường khó khăn của dân chúng. Nàng không khỏi nghĩ rằng: phúc lợi của thái tử ca ca không phải do dân chúng đóng góp sao? Thấy chết không cứu như vậy có phải rất quá đáng hay không?

Ngọc Nhi nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Cẩn, dùng ánh mắt tràn ngập sự không đành lòng nhìn hắn, sau đó ném thêm một cái nhìn đầy thâm ý về cô gái đang quỳ trên mặt đất.

Cẩn làm sao không hiểu ý nàng chứ? Bất quá bây giờ thật không thích hợp mang thêm phiền phức vào người, đây chính là quyết không dứt khoát. Cô gái này lưu lại bên cạnh hắn có chắc là phúc hay không?

Cẩn móc thêm hai thỏi bạc, nhét vào trong tay cô gái, nói như chém đinh chặt sắt: “Hôm nay cứu cô nương là tình thế bắt buộc, nhưng mà chúng ta lưu lạc giang hồ thật sự không tiện mang cô nương theo. Cô nương cầm số bạc này, tìm một chỗ ẩn thân, mua vài mẫu ruộng tốt, dựa vào đôi tay cũng có thể đảm bảo cơm no áo ấm.”

“Công tử, chẳng lẽ tiểu nữ khiến người chán ghét đến vậy sao? Thu tiểu nữ làm nô tỳ cũng không thể sao?” Cô gái khóc đến đứt từng khúc ruột.

Ngọc Nhi vừa giật tay áo của Cẩn, đang định mở miệng thì bị bàn tay to của Cẩn bịt lại.

“Ngọc Nhi, chuyện gì cũng có thể bàn, nhưng cái này không thể nghe ngươi.” Cẩn nghiêm nghị nói. Dứt lời, hắn đẩy cánh tay đang ôm chân hắn, dứt khoát nện bước về phía trước.

Ngọc Nhi thấy Cẩn trầm mặt rời đi, mặc dù trong lòng có chút ngột ngạt, cũng cảm thấy đau lòng thay vị nữ tử kia, nhưng cũng không làm sao được. Hôm nay nàng đã nhiều lần kéo ống tay áo của hắn, trước giờ, nếu có thể thuyết phục, hắn đã sớm nghe theo nàng rồi, lần này, một chút ý thương lượng cũng không có. Chuyện này đã không thể bàn tính tiếp được nữa.

“Cô nương, ngươi tự lo cho mình đi thôi.” Ngọc Nhi cũng dợm bước theo Cẩn.

Không ngờ, vị giai nhân gặp rủi ro kia lại chuyển mục tiêu, ôm chặt hai chân Ngọc Nhi.

“Tiểu thư, van cầu người mang ta theo. Ta một thân một mình không biết nương tựa vào đâu, không giống tiểu thư luyện được một thân bản lĩnh có thể vào nam ra bắc. Một nữ tử trói gà không chặt như ta, vai không thể vác, tay không thể khiêng, đi đến đâu cũng sẽ bị những tên nam nhân độc ác khi dễ. Tiểu thư, làm việc tốt làm đến cùng có được không? Người thu ta lại làm nha đầu tùy thân sai sử cũng được mà. Ta sẽ làm thân trâu ngựa báo đáp người.” Vẻ mặt cô gái hèn mọn, nước mắt lại chảy xuống không ngừng.

Nhìn nước mắt của cô gái, Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu. Chẳng trách trước đây, khi nàng vừa khóc, thái tử ca ca lập tức đầu hàng. Nước mắt quả nhiên là thứ có thể lung lạc lòng người, tâm tính kiên cường tới đâu cũng có thể bị nó làm mềm nhũn.

“Ngươi đứng lên trước, đừng quỳ nữa. Trời rất nóng, mặt đường cũng như lò than, coi chừng hỏng hai chân ngươi.” Ngọc Nhi vội đưa tay đi đỡ vị nữ tử kia.

“Không. Tiểu thư người không đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy.” Cô gái vẫn ôm chân Ngọc Nhi như cũ, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Lúc này, trên đường đã có rất nhiều dân chúng vây quanh, bốn bền ầm ĩ, náo loạn đến trong tai Ngọc Nhi. Nàng lại còn nhìn thấy bóng lưng Cẩn đang càng lúc càng xa, không khỏi có chút hoảng hốt.

Để thoát khỏi tầm mắt của đám dân này nhanh một chút, cũng để sớm đuổi cho kịp Cẩn, Ngọc Nhi vội kéo cô gái lên: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm một nhà trọ trước rồi tính tiếp.”

“Tạ ơn tiểu thư.” Cô gái lập tức nín khóc, ngay sau đó mỉm cười.

“Ngươi tên gì?” Ngọc Nhi thuận miệng hỏi.

Cô gái bỏ vẻ đau khổ vừa rồi trên mặt, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn, tiếng nói ôn nhu thấm vào xương tủy: “Ta tên là Phong Thiên Thiên, người khác gọi là Mạn Mạn, tiểu thư cũng gọi như vậy đi. Nghe khẩu âm, tiểu thư không giống người nơi này, là từ chỗ khác tới buôn bán sao? Hay là đi du ngoạn?”

“Mạn Mạn? Tên hay lắm.” Ngọc Nhi thành tâm khen, nhưng đồng thời cũng tránh né câu hỏi của Mạn Mạn.

“Đa tạ tiểu thư khích lệ.” Mạn Mạn tựa hồ quen thói cám ơn. Hai chữ ‘đa tạ’ nói ra rất thuận miệng. Bất quá, vẻ mặt nói đổi là đổi được ngay, vừa mới rất tốt, trong giây lát lại nhớ tới cô đơn lúc trước: “Tên tốt nhưng số mệnh không tốt thì có ích lợi gì? Không phải lúc nào cũng bị người ta khi dễ sao? Nếu hôm nay không phải gặp được tiểu thư và công tử, Mạn Mạn đời này e phải chôn thân ở sở quán thanh lâu rồi.”

“Chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Sau này sống tốt là được.” Ngọc Nhi một mặt an ủi, một mặt thăm dò Mạn Mạn. Một lúc lâu nàng rút ra kết luận: con ngươi của Mạn Mạn không thâm trầm, không giống người có tâm cơ, lo lắng của thái tử ca ca có phải dư thừa rồi không?

“Dạ, Mạn Mạn ghi nhớ dạy bảo của tiểu thư. Đúng rồi, xin hỏi phương danh của tiểu thư?” Mạn Mạn nhẹ giọng hỏi, không đợi Ngọc Nhi trả lời, nàng lại vội bồi thêm một câu: “Mạn Mạn đường đột, tiểu thư không tiện nói cũng được.”

Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải chỉ là tên thôi sao? Có cái gì mà tiện với không tiện. Ta là Ngọc Nhi, ngươi cứ gọi như vậy là được.”

“Như vậy sao được? Tiểu thư chính là tiểu thư. Mạn Mạn làm sao dám gọi thẳng tục danh của tiểu thư?” Mạn Mạn rất nhanh nhắm vào vị trí của mình, tự cho mình là tỳ nữ của Ngọc Nhi.

Hai người câu được câu không tán gẫu, rất nhanh liền đuổi kịp Cẩn đang cố ý thả chậm cước bộ phía trước. Hắn đang đứng ở cửa lớn một khách sạn, xem bộ dáng có lẽ đã mướn phòng xong rồi.

Cẩn thấy Mạn Mạn đi cùng Ngọc Nhi tới, cũng không nói gì, kết quả như thế cũng không ngoài dự đoán ban đầu của hắn. Mặc dù có chút giận Ngọc Nhi, nhưng cũng không nhẫn tâm trách tội nàng. Thứ duy nhất hắn có thể làm là bày ra một bộ mặt lạnh ơi là lạnh.

Cẩn dùng ánh mắt nghiêm nghị lướt qua Ngọc Nhi, sau đó im lặng quay lưng đi vào trong khách sạn, hắn biết hai nàng cũng sẽ tự động theo vào.

Mấy người đi cả vào trong một gian phòng, ai cũng không mở miệng. Bên ngoài nóng bức gân, bên trong lại đông lạnh cực điểm. Cẩn đứng trong phòng, hai luồng ánh mắt đông cứng bắn thẳng đến chỗ Ngọc Nhi, hồi lâu mới mở miệng: “Ngọc Nhi, tới đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Cẩn dứt lời thì bước vào một gian phòng khác. Gian phòng này cách vách với gian phòng họ đang đứng, có thể thông qua tấm gỗ ngăn cách nghe được âm thanh đóng cửa hơi mạnh tay của Cẩn.

Tâm thần Ngọc Nhi dao động một chút, nàng biết hôm nay mình lỗ mãng đã chọc giận thái tử ca ca. Nhưng mà thái tử ca ca chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đi tức giận với nàng, có phải hơi quá đáng rồi không?

“Tiểu thư.” Mạn Mạn tiến lên tóm lấy cánh tay của Ngọc Nhi, lo lắng hỏi: “Công tử muốn trách tội tiểu thư sao?”

Ngọc Nhi lấy tay nàng ra, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở đây chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại, không có gì đáng ngại cả.”

Vừa vào phòng Cẩn, Ngọc Nhi vội đóng lại cánh cửa sau lưng, chủ động nhận sai: “Thái tử ca ca, ngươi giận phải không?”

Cẩn đưa lưng về phía Ngọc Nhi, không thèm mở miệng.

“Thái tử ca ca.” Ngọc Nhi nhát gừng gọi thêm một tiếng. Thì ra lúc thái tử ca ca tức giận sẽ đáng sợ đến như vậy, cứ đứng ở một chỗ không nhúc nhích, cả người sẽ tự động tỏa ra một hơi lạnh như băng giá, đông cứng cả người nàng. Nàng khẽ run run, bên ngoài không phải rất nóng sao? Tại sao lại có cảm giác như vậy? Ngọc Nhi theo bản năng lùi về sau một bước.

“Ngươi lui đi đâu? Tự mình biết sai chưa?” Cẩn vừa xoay người đã thấy Ngọc Nhi lén lút rút lui, rất không vui.

Ngọc Nhi khẽ dẩu môi, nhỏ tiếng nói: “Thái tử ca ca, ngươi thật hung dữ.”

“Ai bảo ngươi không nghe lời? Lúc trước đã nói thế nào? Ra khỏi đảo sẽ nghe lời ta, không dính vào những chuyện thị phi linh tinh. Ngươi lúc ấy đáp ứng chắc chắn thế nào? Giờ chỉ mới qua mấy ngày, đã quên sạch không còn một mống?” Cẩn dùng khí thế bức người trước, hi vọng mong manh có thể bức Ngọc Nhi bỏ đi ý niệm muốn giữ lại Mạn Mạn ra khỏi đầu.

“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi không dám nữa đâu, sau này sẽ nghe lời như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó.” Nàng tội nghiệp nói.

Cẩn trừng mắt: “Đừng nói tới lần sau, ngươi trước tiên xử lý tốt chuyện này đi. Không thể lưu nàng ta lại.”

“Thái tử ca ca, Mạn Mạn thật sự rất đáng thương, nàng không có thân nhân, cũng không có bất kỳ kỹ năng kiếm sống nào, chút ít ngân lượng ngươi đưa, nàng rất nhanh cũng sẽ xài hết, tới lúc đó phải làm thế nào?” Ngọc Nhi cố chấp thay Mạn Mạn cầu tình.

Cẩn thở dài, nói rõ với Ngọc Nhi: “Người nào sinh ra đã biết mọi việc đâu? Phải học tất cả thôi, nàng có tay có chân, còn có cả tiền vốn chúng ta cho nàng, nếu vẫn không sinh tồn được, thì những ngươi dân trong thiên hạ không có nổi tấm ngói che mưa sẽ phải làm thế nào? Ai có số mạng của người đó, nếu không thể sinh ra trong gia đình phú quý, không thể cơm áo không lo, thì chỉ còn cách phải dựa vào đôi tay tranh thủ quyền lợi, tự nuôi thân thôi.”

“Thái tử ca ca! Sao ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy? Tuyệt tình như vậy sao? Một chút tâm đồng tình cũng không có? Ngươi là đương triều thái tử, tương lai là thiên tử. Mạn Mạn cũng là con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên bảo hộ nàng sao?” Tâm Ngọc Nhi có một chút tổn thương, thái tử ca ca hôm nay sao cứng rắn như đá tảng vậy?

“Ngọc Nhi, đồng tình là đồng tình, còn lý trí là lý trí. Nếu nàng cứ ở mãi bên cạnh chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Không nói tới những hung hiểm trên đường, sau khi tìm được Phong Đao Tử và Nam Cung Tuyệt, chẳng lẽ ngươi không định hồi cung sao? Chẳng lẽ ngươi muốn để nàng cùng tiến cung với ngươi?” Cẩn cố gắng tâm bình khí hòa nói chuyện đạo lý với Ngọc Nhi.

“Vậy thì đã sao? Tiến cung thì tiến, có gì không tốt đâu?” Ngọc Nhi già mồm.

Cẩn thật sự muốn cốc đầu Ngọc Nhi một cái, hắn biết bây giờ khuyến cáo không lọt vào tai nàng được, quyết định cứng rắn thành thật: “Chúng ta đối với nàng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi còn muốn thế nào nữa đây? Chẳng lẽ ngươi hi vọng thái tử ca ca cả đời mang nàng theo chiếu cố? Chiếu cố nàng giống như chiếu cố ngươi vậy sao?”

Nghe lời của Cẩn, Ngọc Nhi có chút sửng sốt. Thái tử ca ca như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn mang Mạn Mạn thế chỗ của nàng?

Cẩn thấy lời nói của mình có thể khiến Ngọc Nhi trầm mặc, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Ngọc Nhi là đang nghĩ về hắn, không phải sao? Nàng đang sợ địa vị của mình trong lòng hắn dao động, phải vậy không?”

“Bây giờ đã hiểu tại sao ta không thể giữ nàng ta lại hay chưa?” Thanh âm của Cẩn nhu hòa hơn, vẻ mặt cũng trì hoãn chút đỉnh.

Ngọc Nhi nhìn về phía Cẩn, thỏa hiệp: “Bằng không, chúng ta tìm thân nhân cho nàng trước được không? Đợi đến khi nàng và thân nhân một nhà đoàn tụ rồi, sẽ đi tìm sư phụ và Nam Cung?”

“Tìm thân nhân? Thân nhân của nàng nếu muốn gặp nàng, sớm đã đến tìm rồi. Tại sao đến giờ vẫn không thấy bóng dáng? Nếu người ta đã cố tình tránh né, chúng ta đi đâu mà tìm? Nếu chúng ta không tìm ra thân nhân của nàng, ngươi cũng khỏi hồi cung luôn à?” Cẩn quả nhiên nghĩ thấu đáo hơn, nam nhân so với nữ nhân cuối cùng vẫn có lý tính hơn.

Thấy Cẩn một bước cũng không lùi, Ngọc Nhi nóng nảy: “Nói gì thì nói, Cẩn ca ca cũng là muốn đuổi Mạn Mạn đi. Hừ.”

“Ngọc Nhi…” Cẩn vốn muốn nói thêm với nàng mấy câu, lại thấy nàng phồng má giậm chân, nặng nề bước ra phía cửa.

Sở dĩ Ngọc Nhi tức giận, không phải vì Cẩn cố ý đuổi Mạn Mạn đi, mà là qua chuyện hôm nay nàng cảm thấy thái tử ca ca không còn nhân nhượng nàng như trước đây nữa. Nàng nhớ, trước đây lời nói của nàng ở trước mặt hắn rất có phân lượng, ngay cả một câu bác bỏ hắn cũng rất hiếm khi nói, càng không so đo nàng hồ giảo man triền, tùy hứng làm bậy. Nhưng mà hôm nay nàng ở trước mặt hắn, trái cầu phải xin, nói hết nước miếng mà một chút xíu hiệu quả cũng không có.

Nàng dùng sức dậm chân, chính là muốn hắn biết nàng đang giận.

Nhìn bộ dáng của nàng, Cẩn mừng lo lẫn lộn. Mừng chính là Ngọc Nhi đã không còn là Ngọc Nhi trước đây nữa, không phải là một tiểu nhân nhi lúc nào cũng cần hắn lo lắng chiếu cố. Lo là lo nàng có ý thức tự chủ, chỉ sợ một ngày hắn không còn cách nắm giữ nàng trong tay nữa…

Ngọc Nhi vừa mới mở cửa xông ra đã đụng phải một người đi vào. Người đó trực tiếp đập mạnh vào nàng, làm nàng cảm thấy nổi đom đóm. Một lực va chạm quá mạnh đột ngột đánh tới khiến nàng không có chút nào phòng bị, trọng tâm lệch về phía sau, thân thể lảo đảo ngã xuống.

“Ngọc Nhi! Ngươi sao rồi?” Cũng may là Cẩn phản ứng và hành động rất nhanh, hắn xông vội đến ôm lấy Ngọc Nhi, kiểm tra từ trên xuống dưới xem nàng có bị thương hay không.

“Là ngươi? Ngươi tới đây làm gì?” Cẩn thấy người va vào Ngọc Nhi ngoài cửa chính là Phong Thiên Thiên, trên mặt không khỏi phủ thêm một tầng sương lạnh.

“Di? Mạn Mạn?” Ngọc Nhi cũng kinh ngạc, Mạn Mạn tới đây làm gì?

Mạn Mạn tay bưng một cái mâm, trong mâm có hai cái chén và một bình trà. Điểm kỳ quái chính là, vừa đụng mạnh như vậy, chính bản thân nàng ta cũng ngả nghiêng không vững, nhưng nước trong ấm trà lại không sánh ra ngoài một giọt nào.

Đối diện với ánh mắt chất vấn của Cẩn và Ngọc Nhi, Mạn Mạn sợ phát run, khiến hai tay bưng mâm chao đảo, chén trà và đáy khay tạo thành tiếng vang thanh thúy kéo dài. Nàng ấp úng nói: “Công tử, tiểu thư, Mạn Mạn mang trà đến cho hai người.”

“Để trà xuống, rồi ra ngoài trước đi.” Khẩu khí của Cẩn đông cứng.

“Quá…” Ngọc Nhi thấy khẩu khí của Cẩn không tốt như vậy, không nhịn được đau lòng thay Mạn Mạn. Nàng đang muốn mở miệng yêu cầu Cẩn thay đổi khẩu khí thì đã bị hắn chặn ngang.

“Quá cái gì? Đụng đầu quá đau phải không?” Cẩn cố tình ‘ông nói gà, bà nói vịt’.

Ngọc Nhi hiểu Cẩn cố ý chuyển đề tài, lập tức phối hợp, trực tiếp nói với Mạn Mạn: “Mạn Mạn, ngươi gọi tiểu nhị mang mấy món thức ăn lên trước, ta quên ngươi cũng chưa ăn gì. Chọn mấy món thức ăn mình thích nhiều một chút, đừng để đói bụng.”

“Tạ tiểu thư ưu ái. Mạn Mạn cảm kích vô cùng.” Nàng cung kính cúi người, lại tiếp: “Ta biết nguyên nhân khiến công tử và tiểu thư ồn ào là vì ta. Ta không biết võ công, cũng không có ngón nghề gì, ở lại đây cũng không giúp được gì hai vị, trái lại còn mang thêm phiền lụy. Nếu đã vậy, Mạn Mạn sẽ rời đi, không để nhị vị ân nhân vì ta mà tổn thương hòa khí.”

Ngọc Nhi trong lòng rất áy náy, cảm thấy bản thân thực vô dụng, tập võ học y mấy năm, vốn đã cho rằng bản thân bản lĩnh thông thiên, ai ngờ cuối cùng một nữ tử nhu nhược cũng chiếu cố không được.

Cẩn vẫn trầm mặc như cũ, trong mấy lời của Mạn Mạn, hắn cũng nghe ra được chút đỉnh ý tứ.

Mạn Mạn dứt lời, vội mang mâm trà vào phòng, rót đầy hai chén, mang tới trước mặt Cẩn và Ngọc Nhi, chia ra đưa cho hai người.

“Tiểu thư, công tử, Mạn Mạn không quyền không thế, không thể báo đáp ơn cứu mạng của hai người. Chén trà này vốn là của điếm tiểu nhị mang tới, Mạn Mạn chỉ có thể dùng trà thay rượu, mượn hoa kính Phật, kính hai vị một chén, cảm tạ đại ân của nhị vị.” Mạn Mạn nói xong, nước mắt như trân châu lại chực chờ nơi khóe mắt, người nào nhìn thấy cũng không đành lòng.

Nước trà xanh thẫm thanh khiết, vừa kề mũi ngửi thử, quả nhiên nhẹ nhàng khoán khoái hợp lòng người. Trà ngon!

“Mạn Mạn, ngươi đi xuống trước đi. Đừng nghĩ nhiều quá. Chờ mấy ngày nữa chúng ta sẽ giúp ngươi tìm thân nhân. Tìm được thân nhân rồi, sẽ không phải lo không ai chiếu cố ngươi, không phải sợ có người khi dễ ngươi nữa.” Ngọc Nhi không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên.

Mạn Mạn vui lên rất nhiều, nhưng cũng không quên chứng thực với Cẩn: “Công tử, người cũng đáp ứng Mạn Mạn lưu lại sao?”

Nếu Ngọc Nhi đã mở miệng nói như vậy, Cẩn tự nhiên cũng không thể phản đối gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng.

“Đạ tạ công tử! Tạ ơn tiểu thư! Ta đi gọi tiểu nhị ca ca mang thức ăn lên. Nhị vị từ từ hàn huyên.” Cuối cùng cũng được lời hứa chắc, Mạn Mạn vui vẻ đi ra ngoài.

Bên trong phòng không khí còn căng thẳng hơn lúc nãy. Mạn Mạn vừa rời đi, hai luồng mâu quang hung thần ác sát của Cẩn bắn thẳng về phía Ngọc Nhi, nổi giận: “Tại sao lại tự chủ trương như vậy? Ta lúc trước đã nói thế nào? Lập lại lần nữa xem!”

“Thái tử ca ca!” Ngọc Nhi ủy khuất gọi một tiếng.

“Đừng có mà gọi thái tử ca ca!” Cẩn lớn tiếng quát, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm khắc hung dữ với nàng như vậy.

“Không gọi thì không gọi! Ai thèm! Mặc kệ ta!” Nàng không nhịn được cũng lớn tiếng đáp trả.

Cẩn dĩ nhiên không có mặc kệ Ngọc Nhi. Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau không nói gì. Qua một lúc lâu, vẫn như bình thường, là Cẩn thỏa hiệp trước.

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ nàng: “Chúng ta đã xuất cung rồi. Cứ gọi thái tử ca ca như vậy sẽ khiến người ta chú ý. Từ sau sửa thành Cẩn ca ca có được không?”

“Không được!” Hừ, vừa mới lớn tiếng quát nàng, bây giờ nói một hai câu là xong chuyện sao. Đừng nằm mơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.