[Dịch]Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 8 : Gặp Lại Izumin




Zuto khẽ thở dài, nàng ngồi trên ngựa dưới ánh nắng gắt gao. Nàng thật sự là muốn khóc a. Sa mạc là như thế sao, sao mà cứ như cái lò thiêu thế hả?

Khoác trên người tấm áo choàng dày cộm thế kia, cơ mà nó vẫn có cảm giác là làn da nàng sắp cháy nga.

Nàng lắc đầu, ngắm lại cảnh vật xung quanh. Phía trước có một ốc đảo khá lớn a. Nàng nhảy vụt xuống ngựa, chạy thẳng vào trong. Trên ốc đảo có những cây tùng, cổ thụ cao to, nhưng đa số thì vẫn là những hàng cọ gai. Tuy là nằm giữa sa mạc, nhưng ở đây lại mát thật a. Những lá cọ xen vào nhau, che đi ánh nắng. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe tiếng gió rít qua. Nơi này... có lẽ núi rừng Liban.

"Hoàng tử! Thần đã bắt được cô gái sông Nil!"

Đi được một lúc, Zuto nhìn thấy Carol và một đoàn người, trông trang phục thì có lẽ là binh lính Hitaito. Nàng vội vàng núp vào một gốc cây cổ thụ to lớn, lén lút mà nghe ngóng tình hình.

"Anh muốn gì? Anh bắt Ruka đi đâu rồi! Tôi xin anh đừng làm hại Ruka!" Carol mắt ngấn lệ

"Carol, cô đừng lo, ta đã thả hắn đi rồi!" Một nam nhân với gương mặt thập phần tuấn mĩ ấn Carol ngồi xuống. Anh có đôi mắt màu nâu trà cực sắc bén, mái tóc bạch nguyệt dài nhẹ phất phơ. Khỏi phải nói cũng biết người này là ai nga. Hắn ta là Izumin, là kẻ mà lần trước đụng độ với nàng ở Thượng Ai Cập và cũng là hoàng tử của Hitaito.

Zuto định ngẩng đầu nhìn trời mà thầm cười. Tuy nhiên nàng không làm vậy a. Ở đây âm u như thế thì làm sao mà thấy được mặt trời. Vì thế nên nàng chuyển qua nhìn xuống đất mà cười. Cuối cùng cũng gặp lại Izumin, lần trước là do nàng mải ham chơi nên không phá hắn ta. Nhưng lần này thì không đâu nga. Nàng sẽ cứu Carol rồi nghĩ cách để chơi hắn.

Zuto đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một cánh tay đặt lên vai nàng. Nàng nhanh chóng nắm lấy cánh tay đó "xực" một cái.

"Nhóc thành "cẩu" từ lúc nào vậy?"

Người phía sau Zuto nói nhỏ, mà sao cái giọng này nàng thấy quen lắm nga.

Thả ngay người đó ra, nắm chặt trên tay Thanh Long kiếm. Nàng e ngại xoay người lại nhìn.

Lại là một nam nhân a. Ý nhầm... Là nữ phẫn nam trang nga. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra người trước mặt.

"Chị làm em giật cả mình, tim mém nhảy ra ngoài luôn!"

"Nhóc mà biết giật mình sao?" nó nhếch môi

"Chị chọc em!" nàng chu môi

"Có sao?"

"Thôi bỏ đi! Mà không phải chị đi chung với anh hai em hở? Sao lại ở đây?"

"Hito lo cho nhóc nên bảo chị đi cùng!"

Zuto nghe nó nói rồi nhẹ gật đầu, mái tóc đen mướt khẽ đung đưa theo.

XOẠT...... CỘP..... Nàng đang đứng thì vô tình dẫm phải một hòn đá.

"AI ?????" Bọn lính Hitaito này vô cùng cảnh giác. Vừa nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng tiến về phía nàng và nó. Nhưng tuyệt nhiên là chúng không thấy người nào.

Thế nên bọn lính quay lại lều trại và tiếp tục canh gác.

"Hú hồn!" Nàng vuốt vuốt ngực, cũng may là khi nãy nàng và nó dùng khinh công bay lên cành cây kịp lúc a.

"Than thở mãi, mau xuống chỗ lều trại xem sao!"

Nó ngồi kế bên mà chỉ biết lắc đầu với cái kiểu hậu đậu của nàng.

Cả hai phi thân đi và tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Nó nắm lấy tay nàng kéo tới chỗ ít có lính gác nhất.

"Hai ngươi là ai???" Bọn lính giơ trường kiếm về phía nó và nàng. Cả hai đều áp dụng câu "im lặng là vàng". Bọn lính đứng với tư thế cảnh giác. Nhưng lại chuyển qua kinh hãi khi thấy hai thanh kiếm xuất hiện giữa không trung.

"Nhóc, chơi chút ha!" nó nhếch môi

"Ân!"

Zuto cười nham nhở, nắm chặt kiếm trên tay. Cả hai cùng nhau xông lên đánh bọn lính. Chỉ trong vòng chớp mắt, nó và Zuto đã thắng cuộc. Toàn bộ lính gác có mặt tại đó nằm rạp trên đất.

...

Nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, cộng thêm tiếng hét thê lương của bọn lính. Izumin cùng vài binh lính khác nhanh chóng ra phía sau lều trại xem xét.

Vừa thấy bóng dáng của Izumin. Zuto quay mặt đi, vội kéo kéo mảnh khăn che mặt lên. Tay thì níu lấy áo nó, núp sau lưng nó.

"Ngươi là ai?" Izumin lạnh giọng

"Không cần biết! Giao Carol cho ta!" Giọng nó còn lạnh gấp mấy lần giọng Izumin.

Izumin nhíu mày, quan sát nó từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười

"Ngươi là lính Ai Cập sao?"

"Chính xác!!!" nàng nhí nhảnh nói

"Hừ... Vậy sao, muốn ta giao Carol? Cứ thắng được ta đi rồi hãy tính!" Izumin hừ lạnh

"Nói rất hay!" Nó nhàn nhạt nói, giơ trường kiếm hướng yết hầu của Izumin mà nhắm tới. Zuto thì cười tươi, vỗ tay cổ vũ. Bọn lính nhăn mặt ra vẻ khó chịu đối với Zuto, lí do là nàng đang ra vẻ xem thường bọn họ.

KENG...

Tiếng kim loại va vào nhau cực kỳ lớn. Izumin đã né và chặn được đường kiếm của nó. Nhưng trường kiếm trên tay Izumin đột nhiên vỡ vụn. Âm thanh khi mảnh kiếm rơi xuống hòa cùng tiếng lá loạt xoạt nghe tuyệt lắm a. Nó nhanh chóng xoay người, sử dụng một đòn của thế võ Karate đá mạnh về phía Izumin. Vừa đúng lúc Izumin né đi, nó nâng trường kiếm hướng yết hầu anh mà tiếp tục đâm tới.

XOẸT.......

Izumin chỉ cười lạnh, anh rút một thanh kiếm khác, hướng tay cầm kiếm của nó mà chém vào một nhát. Máu túa ra trên cánh tay trắng tuyết của nó. Thanh Long kiếm nhẹ rơi xuống rồi biến mất. Nó lạnh nhạt lùi về phía Zuto, trên môi lại ẩn hiện một nụ cười ma quỷ.

Không phải cư nhiên mà nó cười như thế. Thực ra là Izumin cũng bị nó cho một nhát vào cổ, tuy là khá sâu nhưng không đến nổi mất mạng.

"Anh Rus!" Carol từ trong lều bước ra, cô mừng rỡ chạy lại phía nó. Đôi mắt xanh lơ lấp lánh rất đáng yêu.

"Izumin, chúc mừng ngươi, ngươi thua a!" Zuto vỗ tay

"Bắt cả ba lại cho ta!" Izumin ra lệnh rồi bước vào lều

Zuto khẽ thở dài một tiếng, nàng kéo kéo nó xì xầm to nhỏ. Nó gật đầu, liếc xéo bọn lính một cái rồi nắm tay Zuto và Carol vào trong lều của Izumin.

"Chị là ai?" Carol chu môi

"Ta nè!" Zuto cười gian xảo, kéo khăn che mặt xuống. Mái tóc nàng nhẹ tung bay theo gió, khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo, uy nghiêm. Bạch y khiến nàng toát ra khí chất tao nhã, thuần khiết.

"Asisư??" Carol hét lớn

"Im! Ta đâu phải quỷ đâu mà nhìn thấy là hét a! Hét nữa là ta chém!" Zuto trừng mắt

"Hai đứa phiền quá! Có kẻ đang bốc khói kìa!"

Nó thở dài thường thượt, ngồi phịch xuống kế bên Izumin.

Trong khi đó Izumin đang nổi đóa sắp tá hỏa. Cư nhiên lại có ba người coi thường anh, Carol thì không nói tới nhưng tại sao hai người kia cũng vậy!

"Carol, cô giúp ta băng lại vết thương đi!" Anh hậm hực

"Ai nha! Carol vụng về lắm, để nữ hoàng ta đây hảo giúp ngươi nga!" Nàng nhếch môi

"Tùy!"

Izumin khép hờ mắt, vẻ mặt hết sức lạnh lẽo. Zuto nhếch môi, nàng tiêu sái bước tới bên anh. Những ngón tay búp măng trắng trẻo chạm vào mặt. Nàng ngẩn ngơ vuốt vài sợi tóc bạch nguyệt đang lòa xòa của anh.

Lần trước Zuto không nhìn kỹ Izumin nhưng lúc này nhìn gần, nàng mới nhận ra anh đẹp lạ thường a. Mày kiếm hơi nhếch lên, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi cao và làn môi bạc quyến rũ. Một nét đẹp mị hoặc pha chút mờ ảo.

"Chị Asisư!" Carol cười gượng gạo

"Nhóc, em đang làm gì vậy?" nó nhíu mi

"Hả?" Zuto giật mình thoát khỏi ảo tưởng. Nàng quay lại nhìn ngơ ngác. Trên đầu đặt dấu chấm hỏi to đùng vì thái độ của nó và Carol.

"Asisư... Ngươi muốn giết ta?" Giọng trầm lặng của Izumin cũng đồng lúc phát ra, một lần nữa nàng quay phắc lại. Izumin dùng đôi mắt màu nâu trà tĩnh như nước nhìn nàng. Nhưng nàng cảm thấy hình như là mặt Izumin đang tái xanh, còn thở một cách rất ư là khó khăn a.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Còn hỏi? Mau bỏ cái mớ vải quấn trên cổ ta ra!" Izumin nghiến răng

Zuto khó hiểu nhìn xuống cổ Izumin rồi cư nhiên cười ngu ngơ tỏ vẻ hối lỗi. Thực ra khi nãy nàng vừa suy nghĩ vừa băng bó cho anh. Nên kết quả là nàng không phải băng bó mà là đang siết cổ anh tới mức sắp chết a.

"Xin lỗi a! Ta không cố ý!" Zuto chu môi, vội vàng lấy trủy thủ rạch một đường vào mớ vải trên cổ Izumin quăng đi rồi bước sang chỗ nó.

Izumin ôm lấy cổ, thở dốc bước ra khỏi lều. Nó cùng Carol nhìn bộ dạng thảm thương của Izumin mà chỉ biết lắc đầu.

"Ta hỏi em một chút được không?" Zuto cười nham nhở, nắm lấy tay Carol lắc lắc. Về phía Carol, cô đang sợ hãi, cô sợ nàng đang toan tính gì đó để hại cô.

"Ch... Chị cứ nói đi!"

"Đây là rừng Liban phải không?"

CỐP....

Zuto vừa dứt câu thì bị nó cốc mạnh vào đầu. Nàng đau lắm a. Đau muốn khóc luôn nhưng có điều là khóc không ra nước mắt.

"Em vừa nói gì? Nói lại anh nghe xem!" nó nhướng mày

"Đây là rừng Liban hả?" nàng thút thít

"Giữa sa mạc có rừng sao?"

Nó giơ tay định cốc thêm vào đầu nàng vài cái nữa thì bị Carol nắm chặt lấy tay mà chặn lại.

"Anh Rus đừng đánh chị Asisư nữa!"

"A... Carol nói đúng ùi a, đừng có đánh em!" nàng cười khoái chí

"Được! Carol em biết đây là đâu không?" nó hừ lạ

"Em nghe Izumin nói đây là ốc đảo Si, ra khỏi đây là tới rừng Liban, ra khỏi Liban đi thêm một đoạn nữa là tới Hitaito!" Carol huyên thuyên

"Haiz... Anh chỉ hỏi đây là đâu thôi, nói nhiều thật!" Nó thở dài rồi kéo Zuto và Carol chụm đầu lại to nhỏ để phá rối Izumin, sau đó thì tìm cách thoát thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.