“Đây là… là phân tích tính cách?” Thiên Triệt hỏi mà nghe như đang bị đau răng. Vì sao hắn lại thấy, Tiêu Nhiên viết ra mấy thứ là để chỉnh ngược lại mấy tiểu tử kia vậy? Tuy rằng bọn Lộ Tây Phỉ và Y Tư Mai quả thật có phần quá đáng, nhưng nếu thật sự để cho Tiêu Nhiên đối xử như vậy… Sao tự nhiên hắn cảm thấy lo lắng nồng đậm nhỉ?
“À, cái đó…” Tiêu Nhiên nhìn hai chiếc lá cây Thiên Triệt vừa mới cầm lên đọc, lạnh nhạt mở miệng: “Cái đó chỉ để tham khảo thôi, chỉ khi nào ta nổi điên lên thì mới dùng đến…”
Thiên Triệt nghe xong, lập tức cảm thấy càng ê răng hơn. Dựa theo biểu hiện gần đây của Lộ Tây Phỉ và Y Tư Mai, hắn cảm thấy thời điểm Tiêu Nhiên phát khùng cũng không còn xa nữa… Hắn lấy bản thân hắn ra để đảm bảo.
“Được rồi, ta không phí lời với ngươi.” Tiêu Nhiên gắt gỏng: “Đến bây giờ ta còn chưa sắp xếp, hệ thống xong tính cách của bọn nhóc kia và những quan hệ giữa bọn chúng… A a a, nghĩ đến lại thấy nhức đầu! Haiz, nếu ta không hiểu rõ bọn chúng, thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể hoà nhập với bọn chúng được…”
“Hoá ra mấy ngày nay ngươi bận rộn vì chuyện này à?” Thiên Triệt kinh ngạc hỏi.
“Chứ không ngươi nghĩ vì cái gì?” Tiêu Nhiên tức giận liếc xéo.
“Chuyện này…” Tiêu Nhiên nhăn mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên phấn chấn vui vẻ hẳn lên: “Chuyện này thật ra cũng dễ giải quyết thôi. Nếu ngươi muốn hiểu rõ thêm về bọn nhỏ, vậy ta lệnh cho chúng, từ giờ trở đi, tất cả đều đến ở trong cung điện của người là được rồi. Theo cách nói của các người kêu là gì ấy nhỉ? A, Đúng rồi, nhãn kiến vi thực [tương tự câu: trăm nghe không bằng một thấy của VN mình đó].
Thiên Triệt cười híp mắt. Bản lĩnh quậy phá của đám tiểu tử kia, hắn quá rành. Cái cảm giác khắc khoải lo lắng muốn cào tường đó hắn đến bây giờ cũng không thể quên được. Nếu Tiêu Nhiên ngốc nghếch muốn đụng vào ổ kiến lửa này, hắn không lợi dụng một chút thì thật là có lỗi với chính mình. Tiêu Nhiên, chuyện dạy dỗ bọn nhóc này, giao hết cho ngươi đó, dạy tốt nha. Hắn cuối cùng được giải thoát rồi.
“Hả?” Tiêu Nhiên trợn mắt há mồm. Thành ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm có thể dùng loạn như thế sao? Nàng phi, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là cách sử dụng thành ngữ. Mà là cái chủ ý tệ hại động trời này của Thiên Triệt. Hắn cũng không chịu nhìn xem, nàng chỉ là con người, sao có thể trấn áp được nhiều Đại Thần như vậy… Cái này cơ bản là để chơi chết nàng mà.
Không thể không thừa nhận, lần này Tiêu Nhiên nghĩ vô cùng chính xác! Chỉ tiếc…
“Được rồi, chúng ta quyết định như vậy đi.” Nhìn bộ dáng như bị sét đánh của Tiêu Nhiên, Thiên Triệt quyết định dùng tốc độ nhanh nhất định đoạt chuyện này, để Tiêu Nhiên không thể đổi ý. Chỉ cần Tiêu Nhiên bị đám tiểu tử kia níu chân thì chắc chắc sẽ không có thời gian tìm hắn “trao đổi” mỗi ngày nữa. Thiên Triệt âm thầm gật đầu. Vài đạo ánh sáng nhỏ trong nháy mắt từ lòng bàn tay hắn bay ra ngoài. Nhìn những chùm sáng này, tim Tiêu Nhiên lập tức tan nát: Thiên Triệt tên khốn kiếp nhà ngươi, ma pháp truyền tin không thể dùng bậy được, sẽ gây ra tai nạn chết người đó, hu hu hu… Loại chuyện đáng sợ như vậy, ta sẽ không đồng ý đâu!!!
Nửa tiếng sau.
Tại sao chuyện lại ra nông nỗi này? Tiêu Nhiên ngửa đầu lên nhìn trời ai oán. Lúc trước, nàng đúng là không nên tin tưởng tên lừa đảo ngu ngốc Thiên Triệt này. Hu hu hu, nàng thật muốn đem tên Thiên Triệt khốn khiếp này đem ra đánh tơi bời, đủ một trăm lần, chỉ tiếc, tình huống hiện tại có vẻ…
Thần điện vốn quạnh quẽ đột nhiên được thêm vào n bóng người nho nhỏ, có thêm mấy phần nhân khí, nhưng cũng chỉ là mấy phần mà thôi.
Đế Dạ Lăng và Tư Mạt Địch vốn mang một bộ dạng đạm mạc, xa cách quần chúng thì thu vào góc phòng tiến hành trồng nấm.
Cái góc phòng thứ ba dĩ nhiên là bị Hắc Tư Đới không chút chần chừ chiếm đóng. Vị thần mang nặng tử khí này chui vào một góc ngồi chồm hổm, ặc, lại thêm một góc nhà bắt đầu trồng nấm.
Còn góc phòng cuối cùng… Lộ Tây Phỉ đang tranh luận gay gắt với An Đức Lạc, Y Tư Mai lại bắt đầu bắt nạt Cáp Khải Đặc, Ca Di Táp lạnh như băng, Ngải Vi Hy lo lắng chạy tới chạy lui khuyên nhủ…Vô cùng hỗn loạn!
Tiêu Nhiên bất lực vỗ trán… Tại sao nàng luôn có một loại dự cảm không tốt vây?
Nàng lặng lẽ đến gần góc phòng nơi đám nhóc kia tụ tập vài bước, cũng nghe được tiếng tranh chấp rõ ràng hơn.
“Lộ Tây Phỉ, rõ ràng ta đã chiếm chỗ này làm địa bàn của ta rồi, ngươi muốn kiếm chuyện với ta hả?” Giọng nói đầy tức giận của An Đức Lạc đột nhiên vang lên.
“Địa bàn của ngươi? Chẳng lẽ trên mặt đất có viết tên của ngươi hả?” Lộ Tây Phỉ mở miệng cười nhạo, còn không quên nhìn trái nhìn phải một chút, rồi ra dáng tiếc nuối, lắc đầu: “Đáng tiếc, sao ta không thấy được đại danh An Đức Lạc của ngươi ở đây vậy.”
“Ngươi…” An Đức Lạc méo mặt, hoàn toàn không có cách nào phản bác lại tiểu chính thái kia. Một tầng hơi nước liền hiện lên trong đôi mắt màu vàng, tiểu chính thái ấm ức như sắp khóc đến nơi!
Tiêu Nhiên không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, lắc đầu: Thật không hổ danh là Lộ Tây Phỉ mà, bản tính xấu đến mức thần cũng hết cách. Nhưng… nàng có cho phép ngươi bắt nạt bạn học như vậy à?
Đối với tiểu chính thái Lộ Tây Phỉ nhiều lần đem đến phiền phức cho mình, Tiêu Nhiên dĩ nhiên không ngại khiến hắn không thoải mái. Lộ Tây Phỉ vẫn đang đắc ý dào dạt đột nhiên cảm thấy Tiêu Nhiên đang đến gần, nhất thời trở nên cảnh giác: “Tiêu Nhiên?”
Trong lòng tiểu chính thái Lộ Tây Phỉ vô cùng bồn chồn, lo lắng: chết tiệt, nếu không phải Phụ Thần đã có lệnh cấm bọn chúng không được bất kính với Tiêu Nhiên, hắn đã sớm khiến cái tên dám mạo phạm mình này phải trả giá thật lớn. Bây giờ đã có tấm gương của Pha Lai Á, hắn cũng không dám tuỳ tiện ra tay, thật là đáng giận!
Tiêu Nhiên đương nhiên là thấy vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Lộ Tây Phỉ, chẳng qua, ánh mắt của nàng rất nhanh đã bị một bóng dáng ảnh nho nhỏ khác hoàn toàn hấp dẫn mất. Tiểu chính thái tóc vàng mắt vàng trừng một đôi mắt đẫm lệ, một bộ dạng tội nghiệp nhìn về phía tên đắc ý dạt dào kia… Vẻ mặt đó thật sự là đáng yêu kinh khủng! Mẫu tính (bản năng làm mẹ) trong nháy mắt liền bùng nổ. Tiêu Nhiên không nhịn được liền ngồi xổm xuống, ôm lấy An Đức Lạc tội nghiệp của chúng ta: “An Đức Lạc, không sao không sao, chỗ của lão sư có thể dành hết cho ngươi.”
“Hả… ?” An Đức Lạc bị ôm lấy nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, theo bản năng đang muốn giãy dụa, nghe được câu này cũng đột nhiên ngừng lại. Đây… không lẽ là lời an ủi sao? Tiêu Nhiên lại đem chỗ của nàng tặng cho mình? Tại sao… Mình vẫn luôn khinh bỉ nàng mà? Không thèm nói chuyện với nàng, mặc kệ nàng… Tại sao lại đối với mình tốt như vậy?
An Đức Lạc ngây dại!