[Dịch]Tiêu Nhiên

Chương 2 : Buổi học đầu tiên




Vân Chi Bỉ – nơi cao nhất của Hi Phỉ Tư – là nơi ở các vị Thần. Vị Thần sư đại nhân bị Phụ Thần Sáng Thế lừa gạt tới thế giới này cũng đã có buổi lên lớp đầu tiên tại đây.

“Chào mọi người, trước tiên ta xin tự giới thiệu, ta tên là Tiêu Nhiên, thật vinh hạnh có thể trở thành lão sư của mọi người trong thời gian tới. Hy vọng trong thời gian tới đây, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, mọi người cũng phải làm bé ngoan nha”. Tiêu Nhiên lộ ra bộ mặt tươi cười, khóe môi treo lên nụ cười 18 độ mà nàng đắc ý nhất, như có như không! Ai, mặc dù về cơ bản nàng bị Thiên Triệt dụ dỗ tới, nhưng phải công nhận…. A A A! Các học trò của nàng thật sự rất dễ thương nha, khiến tình yêu nghề giáo của nàng trong nháy mắt bùng cháy!!!

“Hừ! Ta thật không biết rút cuộc Phụ Thần bị cái gì, lại đến thế giới khác tìm một người vừa nhỏ vừa yếu đến đây làm thầy của chúng ta! Ta tùy tiện vung tay một cái là có thể khiến ngươi tan thành tro bụi…” Một tiểu nam hài tóc đen dài bướng bỉnh bất tuân, ngạo nghễ hất cằm: “Cho nên, thứ yếu ớt như ngươi từ đâu tới đây thì nhanh cút về nơi đó đi! Bản thần không cần một lão sư yếu ớt như ngươi!”.

Một tiếng “Rắc” vang lên, cành cây Tiêu Nhiên cầm trong tay dùng để làm thước dạy học nhanh chóng gãy đôi! Khóe môi đang tươi cười của Tiêu Nhiên chậm rãi biến thành nụ cười âm hiểm: “Ai u, mở miệng ra là yếu ớt, ngậm miệng lại cũng là yếu ớt, thật khiến người ta khó chịu. Hừ, mới buổi học đầu tiên mà ta đã có thể gặp được chuyện học trò gây khó dễ sao? Vận may của ta đúng là không tệ chút nào”. Phải biết nàng đã muốn lãnh giáo vấn đề học trò gây khó dễ này lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội….

Tiện tay vứt hai đoạn thước dạy học bị gãy trên mặt đất (sâu: bạn thước dạy học thân mến, ngươi chết thật thê thảm~), Tiêu Nhiên cười lạnh lùng bước lên phía trước một bước: “Này nhóc, nếu ta nhớ không lầm, tên của ngươi là Lộ Tây Phỉ phải không?”

“To gan!” Vị thần nho nhỏ đứng trước mặt Tiêu Nhiên quát lớn, trừng to con ngươi thuần một màu đen của mình, sáu phiến cánh chim sau lưng mở mạnh ra: “Loại ti tiện như ngươi cũng xứng gọi thẳng tục danh của bản thần?”.

“Tiểu tử, ngươi khách khí một chút cho ta!” Tiêu Nhiên kí một cái lên cái đầu đen tuyền nho nhỏ kia, khiến vị thần nhỏ kiêu ngạo này “Ối” một tiếng: “Thần cái đầu ngươi, sau lưng có mấy cái cánh liền tự cho mình là thần sao? Người được gọi thần là người có thể khai thiên lập địa, che chở vạn vật sinh tồn, ngươi nói ngươi có thể làm được sao? Hừ! Nếu không phải nhờ vận khí của ngươi tốt, may mắn được lớn lên ở chỗ này, có trời mới biết giờ này ngươi đang ở chỗ nào!”

“Ngươi… Ngươi…” Lộ Tây Phỉ dùng tay ôm đầu bị đánh, đôi mắt to ngập nước: “Ngươi, đồ bại hoại này! Ô ô… Phụ Thần, Phụ Thần, người đâu rồi…”

“Không được kêu Phụ Thần!” Tiêu Nhiên lạnh lùng quát lên! Tội nghiệp bạn nhỏ Lộ Tây Phỉ, từ lúc hắn sinh ra đến nay, đều được mọi người quan tâm chăm sóc, được Phụ Thần bảo vệ, chưa từng bị hét lớn vào mặt thế này. Nước mắt đang chực trào ra bị nghẹn lại, nhìn qua bộ dạng kia ngoại trừ đáng thương, cũng chỉ có thể là đáng thương hơn mà thôi!

Nhìn tên nhóc trước mặt quẹt miệng, bày ra bộ dạng bị bắt nạt thê thảm, lòng Tiêu Nhiên không khỏi mềm nhũn, giọng điệu cũng không khỏi mềm đi: “Tốt lắm, đừng bày ra vẻ mặt đầy ủy khuất như vầy, khiến lão sư như ta không đành lòng, mau cười với lão sư một cái nào?”

Trời đất làm chứng, ý định ban đầu của Tiêu Nhiên chính là dỗ cho tiểu tử bị sợ này nín khóc, thật không ngờ Lộ Tây Phỉ nghe xong lời Tiêu Nhiên, càng khóc lớn hơn! Tiếng khóc cao vút kia khiến Tiêu Nhiên nhất thời cảm thấy màng nhĩ của nàng sắp thủng rồi…

Cũng may, tuy lỗ tai Tiêu Nhiên bị tra tấn một phen, nhưng tốt xấu gì cũng có chút kết quả, tiếng nói chuyện của vài tiểu thần phía dưới truyền vào tai Tiêu Nhiên cùng với tiếng khóc của Lộ Tây Phỉ:

“Lộ Tây Phỉ thật đáng thương…”

“Đúng vậy, đúng vậy, theo cách nói của Phụ Thần, tình huống này chính là Lộ Tây Phỉ đang bị đùa giỡn?”

“Không sai, tuyệt đối là đùa giỡn! Thật không ngờ Lộ Tây Phỉ cũng có ngày bị đùa giỡn…”

“Ha ha, Lộ Tây Phỉ cũng có hôm nay!!!”.

“Tốt lắm An Đức Lạc, ngươi không nên vui mừng quá sớm, vẻ ngoài của ngươi so với Lộ Tây Phỉ cũng không kém hơn là mấy, cẩn thận vị Tiêu Nhiên này cũng đi đùa giỡn ngươi nha!”

“Oa! Ta không cần!!!”

“Nhưng mà cũng phải nói, vị Tiêu Nhiên này đúng là gan dạ thật, phải biết rằng Lộ Tây Phỉ đặc biệt thù dai… ”

“Đúng vậy, Lộ Tây Phỉ lòng dạ hẹp hòi, về sau tuyệt đối sẽ không chung sống hòa bình với nàng đâu!”.

Khóe miệng Tiêu Nhiên hết co giật, rồi lại co giật, cuối cùng dưới đáy lòng gào thét: “Thiên Triệt, tên khốn kiếp nhà ngươi!!! Rốt cuộc trước khi ta đến, ngươi đã dạy cái gì cho những tiểu tử này?!!!”.

Lớp học hỗn loạn cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tiêu Nhiên thấy Lộ Tây Phỉ đang dùng ánh mắt thâm thù đại hận trừng mình, cảm thấy một áp lực đề nặng trong lòng: nàng rốt cuộc đã làm gì nên tội? Vì cái gì, rõ ràng là một câu an ủi bình thường lại biến thành lời đùa giỡn?

Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Nhiên thu lại ma trảo đang hung hăng “bắt nạt” Lộ Tây Phỉ của mình, nghiêm mặt lạnh lùng đảo qua một vòng, nhìn đến đâu khiến các tiểu thần đang ngồi im lặng đến đó. Định vung thước lên lên dạy học, mới nhớ ra cây thước dạy học của mình đã hi sinh lừng lẫy …

Lén lau mồ hôi lạnh, Tiêu Nhiên ôm ngực, bày ra biểu tình lạnh lùng : “Các học trò, ta không mong bây giờ các ngươi có thể gọi ta một tiếng lão sư, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi ngoan ngoãn gọi ta là Tiêu Nhiên lão sư! Các người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước đi! Ở trước mặt ta, các ngươi chính là học trò, không phải thần!!!”.

Nhìn mấy tiểu tử bên dưới đều có bộ dạng trừng mắt nhìn ta nói không nên lời, Tiêu Nhiên vung tay lên: “Tan học!”.

Thấy mấy tiểu tử kia dùng hết bản lĩnh rời khỏi cái gọi là “phòng học” này bằng vận tốc ánh sáng, Tiêu Nhiên không khỏi lắc đầu cười khổ: xem ra con đường làm lão sư của nàng thật đúng là vừa chông gai vừa gánh trọng trách nặng nề! Mấy tiểu thần này thật đúng là mười phần kiêu ngạo… Nhưng mà, trước đó… Tiêu Nhiên nheo mắt đầy nguy hiểm: Nàng trước tiên phải đi tìm một kẻ tính sổ đã! Hừ! Con nít có thể dạy như vậy sao? Khốn kiếp!!!

Trong cung điện hoa mỹ, một vị nam tử mặc trường bào màu bạc tuyệt đẹp, đang lẳng lặng trôi nổi trong hư không, xung quanh người hắn có vô số ký tự bí ẩn huyền diệu bay múa lúc cao lúc thấp, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như những ngôi sao.

“Thiên Triệt!!!” Một tiếng gầm mười phần giận dữ vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của cung điện! Phụ Thần Thiên Triệt mở đôi mắt, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn về phía người đang tới: “A, là Tiêu Nhiên sao? Thế nào, buổi học hôm nay không tệ chứ?”

“Đâu chỉ là không tệ, quả thực là rất tốt!!!” Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, hai chân mày nhăn lại, bên trong giọng nói chứa một sức uy hiếp khủng khiếp: “Tên khốn kiếp Thiên Triệt nhà ngươi! Lúc trước ngươi đã dạy bọn hắn như thế nào???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.