[Dịch]Tiêu Nhiên

Chương 15 : Chương 15




Edit: Noel

Beta: BTCĐ

“Vậy… tiếp theo… mời Đế Dạ Lăng, trò có thể giới thiệu một chút về mình với lão sư không?” Tiêu Nhiên mỉm cười tự nhiên, chỉ có nàng mới biết giờ phút này nàng đang căng thẳng cỡ nào…

Dẫu sao, về phương diện địa vị, bọn trẻ đều là thần, nếu chúng không thèm đếm xỉa đến một người thường nhỏ bé như nàng… cũng không phải là không thể xảy ra.

May mà trường hợp tệ nhất Tiêu Nhiên nghĩ đến đã không xảy ra.

Sau khi được Tiêu Nhiên chỉ đích danh, thân hình nho nhỏ bên dưới chỉnh lại áo choàng, đứng dậy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ta là Đế Dạ Lăng, Nữ Thần Vận Mệnh, sở trường, cũng chính là quyền năng của ta – số phận. Ta có thể dẫn dắt và thay đổi số phận, trong mức độ nhất định cũng có thể biết trước số phận. Ta không thích cái gì, cũng không ghét cái gì.”

Sau phần tự giới thiệu vô cùng đơn giản này, rút kinh nghiệm từ Tư Mạt Địch, Tiêu Nhiên không đợi Đế Dạ Lăng hỏi đã lên tiếng: “Đế Dạ Lăng, mời trò ngồi, trò nói rất tốt.”

Nhìn Đế Dạ Lăng yên lặng ngồi xuống giống như Tư Mạt Địch, Tiêu Nhiên khóc không ra nước mắt, thật không hổ là tiểu nữ thần cùng tiến cùng lui với Tư Mạt Địch, cảm giác cách xa ngàn dặm với không tới này… Thật là không mảy may thua kém. Tiêu Nhiên âm thầm oán niệm một phen.

Lần này, không cần Tiêu Nhiên mở lời mời, một tiểu thần đã đứng lên. Chỉ là tiểu thần này vừa đứng lên, Tiêu Nhiên đã thấy một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc chạy dọc sống lưng… Thôi được rồi, đứng trước Thần Chết Hắc Tư Đới, Tiêu Nhiên phát hiện định lực và dũng khí của bản thân không tránh được yếu đi ba phần.

“Thần Chết, Hắc Tư Đới.” Năm chữ vô cùng đơn giản. Thân mình nhìn thoáng qua rõ ràng thấy vô cùng trẻ con, nhưng lại tạo cho người khác một áp lực vô hình.

Tiêu Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, khó khăn mở miệng: “Còn gì nữa không?”

“…” Một mảnh im lặng.

“Hắc Tư Đới, trò không muốn giới thiệu gì nữa sao?” Tiêu Nhiên khó khăn hỏi lại lần nữa.

“…” Vẫn là im lặng.

Tiêu Nhiên hoàn toàn khóc không ra nước mắt, vị đại gia này, rốt cuộc ngài đứng lên để làm gì vậy… Một cái tên cùng với một chức vị… Những chuyện này không cần ngài giới thiệu, ngay đến ta còn biết nhất thanh nhị sở [rõ ràng một hai].

Lúc này, Ngải Vi Hy đang ngồi bên cạnh Hắc Tư Đới đứng lên, hơi gấp gáp nói: “Tiêu Nhiên lão sư, xin đừng trách Hắc Tư Đới, trước giờ hắn đều không thích nói nhiều.”

“A, thì ra là vậy, không sao. Hắc Tư Đới, mời ngồi!” Tiêu Nhiên gật đầu nói, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là gặp phải một người trầm mặc ít lời, làm nàng còn tưởng buổi tự giới thiệu hôm nay là chuyện vô ích rồi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lộ Tây Phỉ. Hắn đang cúi đầu không biết nghĩ gì. Trên mặt Tiêu Nhiên treo một nụ cười tự tin thản nhiên.

Ai, cuối cùng cũng đến phiên tiểu tử này rồi. Theo những gì nàng biết, thì tiểu tử này nhất định sẽ nhân cơ hội này mà chỉnh nàng một trận, không biết lần này hắn sẽ làm gì…

Nhưng giờ khắc này, Lộ Tây Phỉ lại không hề nghĩ đến việc làm gì để chỉnh Tiêu Nhiên.

Trên thực tế, lúc này Thần Bóng Tối vĩ đại của chúng ta còn đang lo lắng về chuyện việc xấu hắn đã làm có khả năng sẽ bị tố giác. Còn Tiêu Nhiên ấy hả… Hắn mới lười quan tâm!

Trong lòng Lộ Tây Phỉ hoàn toàn không có khái niệm âm mưu nho nhỏ của hắn sẽ bị Tiêu Nhiên phát hiện. Dù sao loại sinh vật nhỏ yếu như Tiêu Nhiên, ngay cả thần đang làm gì nhìn cũng không hiểu, nói gì đến chuyện đoán được ý của thần, đúng không?

Nhưng lần này Lộ Tây Phỉ đã sai rồi, Tiêu Nhiên không chỉ biết hết những chuyện xấu hắn đã làm, mà ngay cả chân tướng cũng đã rõ mười mươi rồi!

So với thần, Tiêu Nhiên đúng là sinh vật nhỏ yếu thật, nhưng dù sao nàng cũng đã lăn lộn hơn hai mươi năm ở xã hội thế kỷ XIX, dù không luyện thành lão bánh quẩy tử (lão luyện, già dặn kinh nghiệm) thì cũng luyện thành một tiểu bánh quầy tử.

Lộ Tây Phỉ bé nhỏ, vẻ mặt giấu đầu hở đuôi của ngươi căn bản không thể nào qua được mắt của lão sư của ngươi đâu!

Nãy giờ Lộ Tây Phỉ vẫn cúi đầu trầm tư, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa ngẩng đầu lên, nhất thời ngơ ngác: ơ, tại sao mọi người đều tập trung nhìn hắn? Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tâm Lộ Tây Phỉ chợt lạnh…

Tiểu thần đã làm chuyện xấu nào đó trở nên chột dạ: chết rồi, không lẽ tất cả mọi người đều đã biết chuyện mình đã làm hết rồi?

Nhìn vẻ mặt ngốc ngếch của Lộ Tây Phỉ, trong lòng tất cả các tiểu thần đều dâng lên một mối nghi ngờ: Lộ Tây Phỉ bị sao vậy? Tại sao từ nãy đến giờ cứ trưng ra bộ dạng không yên lòng vậy? Dù gì Phụ Thần cũng đang ở đây, Lộ Tây Phỉ không phải nên cố gắng thể hiện thật tốt nhất trước mặt Phụ Thần sao?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí có thể nói là ngớ ngẩn của Lộ Tây Phỉ lúc này, người vui vẻ nhất chính là ai? Chẳng ai khác ngoài tiểu chính thái Thần Ánh Sáng vừa kiêu căng ngạo mạn, lại vô cùng ghét Thần Bóng Tối.

An Đức Lạc chậm rãi giũ giũ ống tay áo căn bản không dính một hạt bụi nào, gương mặt trẻ con lại giả bộ trưng ra vẻ mặt chững chạc thành thục: “Lộ Tây Phỉ, ta nói ngươi này, chẳng lẽ ngươi còn chưa bị Phụ Thần phạt đủ?”

Vừa nghe những lời này, thân thể nho nhỏ của Lộ Tây Phỉ run bắn lên. Bây giờ hắn đã hoàn toàn không còn để ý đến ân oán giữa hắn và An Đức Lạc nữa. Trong đầu toàn tràn ngập suy nghĩ: “Phụ thần biết rồi!!! Mình tiêu thật rồi!!!” Khuôn mặt nhỏ nhất thời tái mét.

Các tiểu thần khác ít nhiều cũng biết được những ân oán trước giờ giữa Lộ Tây Phỉ và An Đức Lạc. Nhìn bộ dạng mờ mịt thất thố của Lộ Tây Phỉ, bạn nhỏ Ngải Vi Hy tâm địa thiện lương rốt cuộc không nhịn được.

Cô bé bất mãn lườm An Đức Lạc một cái, rồi nhẹ nhàng nói với Lộ Tây Phỉ: “Lộ Tây Phỉ, hiện giờ chỉ còn một mình ngươi là chưa tự giới thiệu mình thôi.”

Nghe Ngải Vi Hy nói, Lộ Tây Phỉ nhất thời hiểu ra. Đáy lòng đang loạn thất bát tao của hắn một lần nữa an tĩnh trở lại.

Hoá ra… không phải hắn bị phát hiện, chỉ là đến lượt hắn tự giới thiệu mà thôi… Tốt quá, tốt quá, tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn. Đợi sau khi tan học, hắn sẽ đi tìm Pha Lai Á nói chuyện đàng hoàng, hy vọng Pha Lai Á sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không mách lại chuyện lần này.

Một tia lãnh ý lặng lẽ xoẹt qua đáy mắt Lộ Tây Phỉ. Không thể không thừa nhận, khi tỉnh táo, hắn luôn suy nghĩ một cách bình tĩnh và rõ ràng.

Nếu không phải trước đây Tiêu Nhiên có nhiều hơn người ta vài cái tâm nhãn, thì ngày tháng sau này trên bàn trà của nàng sẽ nhiều thêm vài cái cốc rồi (“cái cốc” đồng âm với “bi kịch”).

Cũng vì thế mà lúc này Tiêu Nhiên không khỏi chú ý nhiều hơn đến Lộ Tây Phỉ đang đứng trước mặt nàng. Tất nhiên, nàng cũng không bỏ sót ánh mắt âm lãnh đó. Đáy lòng lại bắt đầu cảnh báo: không ổn rồi… Tiểu tử này, lại muốn quậy nữa rồi, nàng có thể trấn áp được không đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.