[Dịch]Tiêu Nhiên

Chương 14 : Chương 14




Tiêu Nhiên nở nụ cười ngọt ngào đến mức dù người chết rồi cũng phải mỉm cười theo.

Nhìn nụ cười đó, Thiên Triệt nhíu mày bất an. Sao hắn lại cảm thấy cách cư xử của nàng thời gian gần đây không giống với lúc còn ở trên Trái Đất vậy kìa?

Không đợi Thiên Triệt kịp nghĩ ra nguyên nhân, Ngải Vi Hy đã cúi đầu, có hơi căng thẳng, bắt đầu tự giới thiệu: “Ta là Ngải Vi Hy, là Nữ Thần Sinh Mệnh. Ta thích ngắm sự sống sinh sôi và trưởng thành. Ta rất buồn khi thấy sự sống úa tàn… Ừm, người ta thích nhất là Phụ Thần và Tiêu Nhiên lão sư, còn có Hắc Tư Đới, Lộ Tây Phỉ, Đế Dạ Lăng, Tư Mạt Địch, Pha Lai Á, An Đức Lạc, Ca Di Táp, Cáp Khải Đặc, Y Tư Mai….. Ta không…không ghét ai cả.”

Khi Ngải Vi Hy nói xong, cũng là lúc đôi mắt Tiêu Nhiên biến thành hai trái tim màu hồng thật to. Thật không uổng là học trò nàng thích nhất! Dịu dàng, ngoan ngoãn, vâng lời, Ngải Vi Hy quả thực khiến người ta thương không hết.

Những tiểu tử như Lộ Tây Phỉ hay Y Tư Mai, chúng có đáng yêu không thì còn phải thảo luận lại.

Nhưng cũng có những người vừa có thái độ tích cực, lại hoà đồng với bạn bè, thật quá đáng khen!!!

Thấy Ngải Vi Hy xấu hổ, căng thẳng vân vê góc áo, Tiêu Nhiên mở lời an ủi: “Không sao đâu, tiểu Vi Hy, trò còn gì muốn nói thì cứ nói tiếp, còn nếu không muốn nói nữa thì có thể ngồi xuống, ta không để ý đâu.”

“Dạ…” Ngải Vi Hy cúi đầu đáp, đắn đo một lát, cuối cùng quyết định ngồi xuống. Chỉ là… sau khi ngồi xuống, cô bé trông có vẻ như đang tiếc nuối, lại có như chút hối hận đã không làm việc gì đó.

Tiêu Nhiên không khỏi cười nhẹ: đứa bé này, thật đúng là dễ căng thẳng, lại còn hay ngượng ngùng… Nhưng tính cách như vậy cũng thật đáng yêu, sau này nàng phải cố gắng giúp cô bé trở nên mạnh dạn hơn, nhất định không tệ.

Sau khi Ngải Vi Hy tự giới thiệu xong, một vị tiểu thần có thân hình rắn chắc đứng lên, không cần làm gì hết cũng khiến người khác có cảm giác cậu vững chãi như núi.

Tiêu Nhiên cẩn thận quan sát cậu một chút, trong lòng lập tức khẳng định thân phận của cậu – Thần Đất Cáp Khải Đặc. Nàng nghe ‘người ta’ nói cậu bé này thành thật, đĩnh đạc, không biết có thật không…

Dẫu sao, Y Tư Mai bên ngoài nhiệt tình như lửa nhưng bên trong lại là một đại ngốc tử đã khiến Tiêu Nhiên chịu đả kích không nhỏ.

Không đợi Tiêu Nhiên nghĩ ngợi xong, một giọng nói thật thà phúc hậu, đặc trưng của Cáp Khải Đặc đã vang lên: “Ta là Thần Đất Cáp Khải Đặc, giỏi nhất chính là sử dụng sức mạnh của đất. Ta thích chạy trốn và chơi đùa trên mặt đất, nếu có hứng thì sẽ thay đổi địa hình gì đó một chút… Tuy các bạn ai cũng nói ta ngốc, nhưng ta rất ghét chuyện Y Tư Mai tự cho mình cái quyền “dạy dỗ” ta. Ngoài chuyện đó ra, ta cũng không ghét gì nữa!”

Tiêu Nhiên chợt hiểu ra. Lúc Y Tư Mai tự giới thiệu, nàng còn thắc mắc hai vị thần nằm cũng trúng đạn đó là ai.

Bây giờ xem ra, tám phần chính là hai bạn nhỏ Cáp Khải Đặc và Ca Di Táp đáng thương này. Có một người bạn như vậy, nàng thay bọn họ cảm thấy áp lực nặng như núi.

Nghe Cáp Khải Đặc nói thế, Y Tư Mai gần như muốn nhảy dựng lên để phản bác. Nhưng lại bị Ca Di Táp lạnh lùng trừng mắt, Y Tư Mai đành phải ngồi im, hung hăng liếc Cáp Khải Đặc một cái, gõ gõ mặt bàn: “Này, Cáp Khải Đặc, ngươi không biết suy nghĩ à? Ta có ý tốt muốn giúp đỡ ngươi, ngươi lại không biết cảm ơn.”

“Ai cần sự ‘giúp đỡ’ của ngươi”?” Cáp Khải Đặc cũng không thua kém, trừng mắt đáp trả.

Tiêu Nhiên đứng một bên xem kịch, trong lòng tiếp tục dậy sóng: Không những là tiểu thần ngốc nghếch, mà còn là máy bay chiến đấu trong bọn ngốc. Một đứa bé thật thà phúc hậu như vậy cũng có thể bị chọc giận. Y Tư Mai, cậu giỏi nhất!

Thấy Cáp Khải Đặc phản bác lại, Y Tư Mai nhớn cao lông mày: “Được lắm, Cáp Khải Đặc, đủ lông đủ cánh rồi phải không? Ngứa mình rồi phải không? Muốn đánh một trận chứ gì?”.

“Đánh thì đánh, ai sợ ngươi!” Cáp Khải Đặc hoàn toàn bị Y Tư Mai chọc giận, không nhịn được dứ dứ nắm đấm về phía Y Tư Mai thị uy.

Trông thấy một màn như vậy, Tiêu Nhiên lại lặng lẽ tăng độ nguy hiểm của Y Tư Mai lên thêm một bậc. Đầu năm nay, ngốc tử vốn đã đáng sợ, nhưng còn chưa bằng loại ngốc tử thích gây chuyện!

Đúng lúc này, Phụ Thần vốn đang làm nền rốt cuộc cũng lên tiếng lần thứ hai sau chuyện của Pha Lai Á. Hắn hắng giọng một tiếng, ném cho hai tiểu thần đang giằng co kia một ánh mắt lạnh băng: “Ngồi xuống.”

Phụ Thần đã lên tiếng, hai tiểu tử kia cũng không dám không nghe, đều hừ lạnh đối phương một cái rồi thành thật ngồi xuống.

Lúc này Tiêu Nhiên mới thầm cảm thấy may mắn vì có Phụ Thần ở đây, nếu không, hai tiểu tử kia chỉ cần vung tay lên một cái, nàng sẽ bị dính đạn thật thê thảm sao?

Tiêu Nhiên thở phào, đang định cười tít mắt mời người tiếp theo lên tự giới thiệu, thì đột nhiên cứng họng. Bởi vì nàng phát hiện ra, đã có sáu tiểu thần đứng lên giới thiệu rồi, chỉ còn lại bốn tiểu thần. Bao gồm một Tư Mạt Địch đạm mạc, một Đế Dạ Lăng thần bí, một Hắc Tư Đới âm trầm, cuối cùng chính là Lộ Tây Phỉ, người ngay từ ngày đầu tiên đã nhìn nàng không vừa mắt.

Đối mặt với loại tình huống này, cho dù Tiêu Nhiên có là người có khả năng thích ứng kinh người với mọi hoàn cảnh, thì cũng không tránh khỏi nụ cười cứng ngắc trên mặt. Ai da, nhìn thế nào cũng thấy không ổn!

Tiêu Nhiên lần lượt nhìn bốn tiểu thần còn lại, lòng rối như tơ vò… Bốn người này, hình như không ai là ứng cử viên tốt để mời…

Ngay lúc Tiêu Nhiên đang lo lắng đủ thứ, một tiểu thần đã tự giác đứng lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Tiểu thần tóc bạc, mắt bạc đứng dậy, vẫn một vẻ đạm mạc không đổi: “Ta là Thần Thời Gian Tư Mạt Địch, quản lý thời gian và không gian, có thể điều chỉnh thời gian, cũng có thể quay về quá khứ và đi đến tương lai, không thích gì cũng không ghét gì.”

Sau khi tự giới thiệu xong, Tư Mạt Địch vẫn duy trì vẻ mặt đạm mạc như trước, dùng ánh mắt đầy thắc mắc nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên vội vã gật đầu liên tục. Đối với những tiểu thần xa không với tới thế này, nàng cảm thấy thật áp lực!

Được Tiêu Nhiên đồng ý, Tư Mạt Địch nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, không tạo ra một tiếng động nào y như lúc cậu đứng lên.

Thấy thế, Tiêu Nhiên co rút khóe miệng: rõ ràng đã có người đứng lên tự giới thiệu, nhưng sao lại yên tĩnh đến thế này, khiến người ta thật áp lực… Sao lại trở thành thế này? Tại sao?

Thôi được rồi! Tuy trong lòng Tiêu Nhiên còn đang lo lắng đủ thứ, nhưng buổi tự giới thiệu cũng đã gần kết thúc, chỉ còn lại ba tiểu thần.

Tiêu Nhiên lại nhìn một vòng, nhất thời trong lòng ra quyết định: chính là cô bé đó, Nữ Thần Vận Mệnh Đế Dạ Lăng!

Tuy Tiêu Nhiên không hiểu được cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa nàng và Đế Dạ Lăng, nhưng từ đó, nàng cũng có thể hiểu được, Đế Dạ Lăng không có ác ý với nàng, chỉ mong cô bé này nể mặt nàng một chút…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.