-Mami, Lam nhi xuống rồi. Mami có đồ ăn chưa?
Giọng nói ngọt ngào quyến rũ của Thiên Lam vang lên mang tính cách trẻ con của Thiên Ngọc.Từ trong phòng bếp nhìn lên chiếc cầu thang xa hoa, bà Hân liền mỉm cười dịu dàng nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Dù con gái bà đã 18 tuổi nhưng nó vẫn chỉ mãi là cô nhóc trong mắt bà thôi. Vả lại, giờ nhìn con bé chẳng khác gì một cô nhóc cả.
Bé vận cho cơ thể mình xuyên qua một chiếc váy màu lam dài tới đầu gối. Ống tay phồng ở phần vai . Có một chiếc nơ màu tím nhàn nhạt thắt ở eo. Chỉ là nhìn vào dù rất dễ thương nhưng mà mái tóc đỏ rực đó thực không hù hợp một chút nào.
Bé chạy lại bên mami của mình và hỏi lần nữa:
-Mami, có đồ ăn chưa mami?
-A, ân có đồ ăn rồi. Là món mà Lam nhi thích ăn nhất luôn đó. Chịu không nào?
Bé nghe mami nói liền len lén liếc mắt về chiếc đĩa trên chiếc bàn ăn. Nga~, là món...cơm rang trứng nha. Bé rất thích, rất thích.
Dù là tiểu thư quyền quý, nhưng kiếp trước, nhiều lần đầu bếp xin nghỉ vì có việc nhà nên mami lại trổ tài nấu ăn cho bé và baba. Đặc biệt là luôn có món cơm rang trứng rất bình dân này. Không ngờ kiếp này chị Thiên Lam cũng thích món này a~.
Bé nhìn mẹ rồi cười híp mắt:
-Lam nhi thích món này của mami nhất.
Nói rồi, bé kéo mami tới bàn ăn và ăn một cách ngon lành.
Còn bà Hân, bà vẫn đang mãi ngắm nhìn con gái mình. Rất lâu rồi, bà mới thấy được nụ cười hồn nhiên ấy của con gái bà.
RENG...RENG...
Đang suy nghĩ vẫn vơ, tiếng chuông cửa vang lên, bà Hân thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, còn bé thì dừng lại động tác ăn.
-Lam nhi, con cứ ăn đi, để ta đi mở cửa
-Ân
Rồi bé lại ăn tiếp.
Bà Hân mở cánh cửa ra thì sững sờ. Tại sao ông ta lại ở đây? Cảm giác bất an trỗi dậy, bà sợ hãi chạy vào nhà. Người...à không, hai người khách một nam một nữ bước vào. Người đàn ông thoạt nhìn đã ngoài tam tuần, mang vẻ cương nghị lẫn phong độ. Vận trên người một bộ vét đắt tiền. Người phụ nữ thì tầm tầm tuổi 18, 19. Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, mặc một chiếc váy màu đỏ bó sát người.
Thấy mami chạy vào nhà với nét mặt hoảng hốt, bé chạy tới bên mami và đỡ lấy. Ngẩng đầu lên, bé thấy được khuôn mặt của hai vị khách. Sửng sốt lên tiếng:
-Baba?
Bé nhớ baba rất nhiều nhưng chị gái sau lưng baba là ai? Còn nữa khi nhìn vào mắt của baba bé chỉ thấy một mảng lạnh lẽo chứ không phải là ánh nhìn ấm áp và triều mến dành cho mami nữa. Như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bé thoáng buồn.
Bé nhớ, nhớ chứ. Đây là thế giới trong truyện. Đây không phải là gia đình thật sự của bé. Mà đây là gia đình của chị Thiên Làm. Dù có mẹ yêu thương và quan tâm, cố gắng hết sức để bù đắp tình cảm trong 8 năm qua, nhưng ba của chị ấy lại hoàn toàn ngược lại.
Vào năm chị Thiên Lam được 10 tuổi, baba của chị ấy dẫn về một cô bé bằng tuổi với chị ấy. Như sét đánh ngang tai, bé và mẹ sửng sốt khi biết được đó chính là con gái riêng của ba ba.
Vài ngày sau, mami của chị Thiên Lam rơi vào chứng trầm cảm nặng nề. Còn chị ấy thì rất hận baba của mình. Ngày ngày trôi qua, cho dù chị Thiên Lam có làm gì thì mami của chị ấy vẫn không nói năng. Chợt nhớ đến lời baba từng nói mami thích nhất kẹo bông gòn. Vậy là chị Thiên lam liền chạy đi mua.
Không may, trên đường đi, chị Thiên Lam bị tai nạn. Nhận đươc tin, mami và baba vội chạy tới bệnh viện. Nghe bác sĩ chuẩn đoán mà học sốc. Chị Thiên lam nghe được cuộc trao đổi giữa bác sĩ và bố mẹ mà chết sững. Vô sinh sao? Dù chỉ 10 tuổi nhưng chị Thiên Lam đã được giáo dục về giới tính rất kĩ. Chị ấy hiểu được, vô sinh rất khổ. Và từ đấy chị Thiên Lam thay đổi. Không còn là cô nhóc 10 tuổi tinh nghịch và đáng yêu, thấu hiểu sự đời. Chị Thiên Lam lột xác trở thành một cô tiểu thư tùy hứng, bốc đồng, chanh chua, kiêu ngạo. Nỗi hận trong chị ấy lớn dần và lớn dần. Cứ thế số phận đẩy đưa chị Thiên lam tới con đường chết.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, bé giả vờ cứng rắn nói:
-Ba, con sẽ không trở về, con quyết định ở đây.
-Lam nhi, con nói gì vậy hả? Con quên là ai đã khiến con ra nông nỗi này sao?
Ông ta ngạc nhiên hỏi bé. Rồi lại nhìn sang bà Hân trách mắng.
-Rốt cuộc bà đã làm gì con bé hả?
Chát
Tiếng tát vang lên giòn giã và mạnh mẽ. Đầu của bé lệch sang một bên, mái tóc đỏ rũ xuống che dấu đôi mắt đầy nước ấy. Ông ngạc nhiên. Nhìn vào bàn tay mình. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Ông muốn tát con đàn bà ấy. Nhưng con bé đã đỡ. Bà Hân cũng ngạc nhiên không kém. Bé ngẩng mặt lên nhìn ông. Má trái in hằn vết 5 ngón tay rõ rệt. Khéo miệng rỉ chút máu tươi.
-Lam nhi ghét baba.
Câu nói thốt ra, cả không gian im ắng không một tiếng động.
CHỉ một nụ cười ác độc vẽ lên. Tất cả chuyện vừa rồi đã diễn ra theo ý muốn của ả.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Oa xong chương mới rồi, nhận xét cho ta với mấy nàng ơi. Ta có một yêu cầu nhỏ. Mọi người bắt đầu từ bây giờ trở đi, nếu có thêm hoặc nhiều hơn 10 comment thì ta sẽ ra list nhân vật trong truyện, kể cả các nhân vật chưa có. Mà mấy nàng muốn truyện này là 1vs1 hay NP. Comment cho ta hoặc tham gia theo linhk sau để góp ý kiến:
https://www.facebook.com/groups/249284272140792/?ref=aymt_homepage_panel