[Dịch]Tiểu Mỹ Nhân 10 Tuổi Ngây Thơ Xuyên Nữ Phụ Quyến Rũ 18 Tuổi Ác Độc

Chương 12 : Lời nguyền Ác ma Vương vũ




Thiên Lam nguyên chủ uống bát nước mà bà lão đưa cho liền biến mất. Có lẽ là đó là bát canh Mạnh Bà. Cô không kịp ngăn cản nguyên chủ thì nguyên chủ đã biến mất. Cô liền hốt hoảng bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán. Bạch Hiên Viên nằm bên cạnh đang ôm cô ngủ thấy cô bật dậy cũng ngồi dậy chạy đi bật đèn. Anh ánh mắt lo lắng chạy tới hỏi cô.

-Lam nhi, em sao vậy?

-Chị ấy đi rồi- Cô thất thần nhìn anh mà nói. Ánh mắt ấy đầy nỗi buồn.

-Ai?

-Thiên Lam.

Nói tới đây cả căn phòng im lặng hẳn đi. Cô cứ như người mất hồn chỉ ngồi ngây ngốc ra đó lẩm nhẩm câu gì đó. Còn anh thì ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn cô. Tại sao Lam nhi lại nói Thiên Lam đi rồi? Rốt cuộc em ấy là có ý gì? Anh nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, chỉ qua nửa đêm thôi. Chắc là cô gặp ác mộng đi.

Anh ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng dỗ dành:

-Lam nhi, ngủ tiếp thôi em.

Thấy cô không có trả lời mình cũng chẳng có phản ứng gì, anh đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đứng dậy tắt đèn. Chính mình cũng trở về giường ôm cô vào lòng nằm ngủ.

Tích tắc...Tích tắc...

Từng giây từng phút cứ trôi qua. Anh đã ngủ rất lâu rồi còn cô vẫn nằm đó, trong vòng tay của anh. Huyết mâu khép hờ lại, mông lung. Cô cư nhiên không ngủ. Cô vẫn đang suy nghĩ. Giấc mơ vừa rồi, nó rất chân thật. Có lẽ chị Thiên Lam đã đi rồi. Chị Thiên Lam đã đầu thai kiếp khác rồi. Như vậy, lời nguyền kia có trở lại hay không?

Nhớ lại năm cô 7 tuổi, cô lúc ấy thông minh lắm. Cô nghe bố mẹ nói rằng, năm cô 1 tuổi, vào ngày sinh nhật cô- ngày trăng tròn 16, bố mẹ đã tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật nhỏ. Cả ngày hôm ấy đều rất bình thường, gia đình ba người của cô và cả quản gia cùng người hầu đều rất vui vẻ. Nhưng không hiểu sao, khi hoàng hôn vừa tắt lịm sau đường chân trời thì cô bỗng khóc thét lên khiến mọi người giật mình. Bố mẹ cô và mọi người bước vào phòng thì hoảng sợ nhìn cô. Cô lúc ấy ở dưới đất khóc lớn lăn qua lăn lại dưới nền nhà như để dịu bớt cơn đau. Sau đó mọi người lại ngạc nhiên nhìn cô, mái tóc ngắn ngang vai của cô bỗng dài ra và dần chuyển thành một màu trắng toát. Đôi đồng tử cũng chuyển thành một bên mắt với màu đỏ và một bên mắt là màu trắng với những kí hiệu cổ xưa. Bố mẹ cô và mọi người rất thương xót. Muốn chạy lại để dỗ cô nhưng như có sức mạnh nào đó ngăn họ lại. Mẹ cô đau lòng khóc lớn rồi ngất xỉu. Đêm ấy, biệt thự của Nguyễn Ngọc gia náo loạn một đêm.

Sáng hôm sau, cô trở lại như thường, mọi việc đêm qua cứ như chưa từng xảy ra. Bố mẹ cô lo lắng chở cô đi khám. Hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng kết quả họ nhận lại chỉ là 3 từ "Không vấn đề". Thất vọng, bố mẹ cô chở cô trở về nhà. Trên đường về nhà, một người đàn ông có tuổi ăn mặc kỳ lạ chặn xe bố mẹ cô. Chiếc xe dừng lại, bố cô bước xuống thì người đàn ông kia liền nói:

-Có phải đêm qua, con gái các người có chuyện đúng chứ?

-Làm sao ông biết?- Bố cô hỏi

-Tất nhiên là ta biết rồi.

-Ông...ông biết sao?

-...

Ông lão không nói năng gì. Bố mẹ cô liền mời ông cụ về nhà. Trở về nhà, bố mẹ cô liền hỏi ông cụ. Ông cụ liền nói:

-Cô bé không bị bệnh tật gì đâu. Chỉ là cô bé có một thân phận rất đặc biệt. Tương truyền, từ khi vũ trụ chưa khai sinh, một người con gái dần được tạo ra. Cô gái đó nắm trong tay một sức mạnh vô hạn không ai địch nổi. Vì muốn cho mình một nơi để ở, cô gái đó đã tạo ra vũ trụ này. Ngày tháng trôi qua, thế giới loài người được phát triển đến thời kỳ Đồng thì đáng tiếc thay, cô gái ấy cũng dần thay đổi, ác độc hơn, tàn bạo hơn. Cô gái ấy được mệnh danh là Ác ma Vương Vũ- con Ác quỷ nắm giữ vũ trụ này. Sau đó vì tội ác của mình mà cô đã bị loài người hợp lực giết chết bằng cách thiêu sống. Trước khi chết, cô gái đã để lại lời nguyền Ác ma Vương vũ- truyền nhân của cô gái đó sẽ được thế giới chào đón lúc hoàng hôn tắt vào ngày trăng trong- ngày 16 âm. Con gái của các người chính là truyền nhân của cô gái đó.

Câu cuối cùng khiến bố mẹ cô đau lòng, con gái họ tại sao lại dính phải lời nguyền này. Con bé đúng là sinh vào lúc hoàng hôn tắt ngày trăng tròn thứ 16. Con gái của họ.

Kể từ đó trở đi, ông cụ ở lại nhà cô, cứ vào ngày sinh thần của cô, ông cụ giúp cho nỗi đau trong cô giảm dần. Nhưng nhiều năm trôi qua, sức mạnh trong cô mạnh hơn, ông cụ cũng không ngăn nổi. Nổi đau đó mình cô chống chọi...

7 tuổi cô nghe họ kể. Nếu cô đã mang phải lời nguyền đó trong người thì đành phải chịu. Nhưng lời nguyền đó lại mang trên linh hồn cô. Đúng vào sinh thần thứ 16 của cô, lời nguyền sẽ bộc phát hoàn toàn, cô sẽ chính thức trở thành truyền nhân của Ác ma Vương vũ. Lúc ấy, cô sẽ không thể bên người mình yêu thương nữa, vì cô sẽ làm hại họ mất.

Cô thoát khỏi suy nghĩ. 4 năm qua lời nguyền ấy không bộc phát có lẽ là vì linh hồn cô chỉ có một nửa nên bị phong ấn.

(~>.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.