Editor: Trịnh Phương.
"A, ta còn tưởng là ai chứ. Đây là nơi quan trọng của quân đội, tại sao lại có chuyện người nào cũng có thể tới đây?"
Âm thanh châm chọc ngạo mạn vang lên. Tần Dung đi ở sau lưng Tần Xuyên, thấy Vô Tà, lửa giận trong lòng nhất thời lại bùng lên. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, những chuyện kia đều có phần của nàng. Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đào hoa của Tần Dung nhìn lên cao, trên mặt đánh một tầng phấn thật dày. Hắn còn chưa đến gần, Vô Tà đã bị mùi son phấn nồng đậm trên người hắn làm cho bị nghẹn mà hắt hơi một cái.
"Lão Ngũ." Tần Xuyên lắc đầu một cái. Tần Dung vừa thấy Tần Xuyên mở miệng, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng vân không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng đi theo Tần Xuyên đến chào hỏi Vô Tà: "Tiểu hoàng thúc."
Vô Tà xoa cái mũi đỏ bừng, cuối cùng không bị hắt hơi nữa, lúc này trong mũi mới vụng về hừ một tiếng: "Cháu ngoan không cần đa lễ."
Nhìn dáng vẻ vẻ tra con vụng về của Vô Tà, đôi mắt hẹp dài của Tần Xuyên nửa cười nửa không, khóe môi nhếch lên đầy bỡn cợt cùng vui vẻ, rất nhàn hạ thoải mái mà hàn huyên: "Có vài ngày không thấy tiểu hoàng thúc, người giống như đã cao lên không ít. Nghe nói trước đó vài ngày, tiểu hoàng thúc bị hoảng sợ, phụ hoàng cực kỳ lo lắng, Tuyên vương cũng vì việc này mà bị trừng phạt. Hôm nay vừa nhìn, tiểu hoàng thúc có vẻ như đã rất tốt, Xuyên cũng có thể an lòng."
Vô Tà mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đang cảm thán. Đều nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, quả nhiên không sai. Kiến đế có bảy đứa con, mỗi người lại có tính tình khác nhau. Thái tử Tần Xuyên nhìn như dịu dàng hiền lành, trên thực tế cũng là một lão hồ ly bụng đầy quỷ kế; trong các hoàng tử, cá tính của hắn coi như là giống Kiến đế nhất. Có thể so sánh với Kiến đế, nhất định là chỉ có hơn chứ không kém, ngay cả nàng cũng thiếu chút nữa đã bị hắn hù dọa.
Tần Dung chỉ cần vừa thấy được Vô Tà, liền không nhịn được nhớ tới mối thù về mũi tên kia, vết thương xấu xí trên mặt kia vốn đã sớm khép lại giờ này lại run lên giống như nhắc nhờ, khiến cho hắn khó có thể nuốt xuống phần tức giận này. Tiểu tử khốn kiếp này hủy đi dung mạo của hắn, thù hắn cả đời cũng không quên được, chẳng qua là do hắn từ đầu tới cuối đều kiêng kỵ Tần Yến Quy mấy phần, thêm vào việc hôm nay Tần Xuyên lại cũng có mặt, không thích hợp để rat ay với Vô Tà. Tuy vậy, khẩu khí của hắn cũng không tốt, âm dương quái khí dùng ánh mắt miệt thị nàng: "Tiểu hoàng thúc thật đúng là còn yếu ớt hơn so với nữ nhân, một ngày phải bị kinh sợ tới mấy lần, nơi quan trọng của quân đội là nơi nam nhân mới có thể tới. Ta nghĩ là tiểu hoàng thúc nên về nhà sớm một chút mà ôm vú nuôi bú sữa cho tốt đi, không cần lại ở chỗ này bị cái gì đó dọa cho sợ hãi, hại tam ca đi núi Tư Quá không tính, đến lúc đó phụ hoàng phạt luôn cả mấy huynh đệ chúng ta thì làm sao bây giờ."
"Lão Ngũ, ngươi không nói cũng sẽ không có ai nói ngươi câm đâu, miệng ngươi sao lại thối như vậy vậy, tám trăm dặm ta cũng vẫn ngửi thấy." Tần Thương cau mày, kéo Vô Tà lùi về phía sau một bước, giống như thật sự bị mùi thối trên người Tần Dung hun đến không chịu nổi.
Tần Dung luôn luôn không hợp với Tần Thương, hiện tại còn thấy hắn lại che chở tên tiểu tử khốn kiếp kia, sắc mặt nhất thời trầm xuống, âm u nói: "Mũi của tứ ca không tốt thì nên đi tìm đại phu, chứ tại sao lại vẫn còn đứng đợi ở này làm cái gì. Quân lính đã có ta cùng thái tử đại ca giám sát, ngươi cứ việc yên tâm đi khám bệnh, cẩn thận bệnh đã đến thời kỳ cuối mà tuổi trẻ lại mất sớm!"
"Lão Ngũ." Vừa thấy hai huynh đệ này một câu tốt đẹp cũng không thèm nói với nhau, Tần Xuyên rất là nhức đầu mà lấy tay đỡ đỡ cái trán.
Sắc mặt Tần Dung âm trầm, không nói thêm gì nữa, ánh mắt của hắn chợt quét qua Vệ Địch ở sau lưng Vô Tà. Chấn động. Hắn giống như phát hiện ra chuyện lớn kinh thiên, hai mắt như bị hút lại, nhìn chằm chằm vào khuôn xinh đẹp tuyệt trần dị thường. Chỉ thấy là thiếu niên kia còn nhỏ hơn một, hai tuổi so với hắn, bộ dáng ngày thường cũng đã tuấn mỹ tuyệt luân, khác hẳn với vẻ âm nhu của Tần Dung. Mặc dù Vệ Địch ngày thường xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ngạo khí trong xương cùng tròng mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ làm cho người ta càng thêm sợ hãi than. Tâm tình Tần Dung nhất thời trở nên lạnh lẽo dị thường, rất là không được tự nhiên.
Tần Dung ngày thường xinh đẹp tuyệt luân, coi như là vì trên mặt bị Vô Tà làm cho xuất hiện một vết sẹo dữ tợn, nhưng dung mạo diễm lệ này vẫn còn tương đối đẹp so với nữ nhân. Tuy vậy, khi vừa chợt thấy được người này còn tươi đẹp hơn hắn đến mấy phần, vẻ thị huyết cùng sát khí trong mắt Tần Dung bỗng nổi lên. Loại người như vậy đương nhiên không thể để cho hắn tiếp tục sống trên cõi đời này.
Thấy ánh mắt quỷ dị của Tần Dung nhìn chằm chằm Vệ Địch, mặc dù mắt Vệ Địch nhìn thẳng, cũng không liếc hắn lấy một cái, nhưng Vô Tà hiểu rõ, một cái liền biết tần cho kia ngoan kính lại tái phát, nhất thời nhíu mi, mất hứng nói: "Tần Dung, ngươi nhìn chằm chằm người của bản thế tử làm cái gì? Nếu ngươi tiếp tục nhìn, ta sẽ nói hoàng huynh móc mắt của ngươi!"
Tần Xuyên lúc này rất tự nhiên đứng một chỗ, mặt mũi ôn hòa nho nhã, giống như hắn là người chính khí dịu dàng nhất trên đời này. Hắn sinh ra đã có một bộ dạng lừa người như vậy, nhưng đáy mắt của lão hồ ly này còm đang mỉm cười. Hắn biết rõ Vô Tà cùng Tần Dung đang xung đột vì một mỹ nam, trên mặt hắn mặc dù đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng vui vẻ nơi đáy mắt kia, rõ ràng là đang muốn xem náo nhiệt từ chuyện không liên quan tới mình.
Quả nhiên, Tần Dung làm sao có thể dễ dàng dừng lại. Hắn cười lạnh một tiếng, chê cười nói: "Ta nghe nói 'Tiểu hoàng thúc' nuôi mỹ nam ở trong phủ, xem ra tiểu hoàng thúc đúng là rất sủng ái hắn, nhưng mà hôm nay bổn hoàng tử càng muốn người này. Dù sao cũng chỉ là một tên nam quan, cho dù hôm nay ta trực tiếp muốn mang hắn đi, phụ hoàng sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tổn hại tới ta?"
Lấy phụ hoàng ra áp chế hắn? Tiểu tử khốn kiếp này thật đúng là biết gây chuyện, sau này có khi ngay cả chết thế nào cũng không biết!
"Ta không đáp ứng. Một đứa nhỏ như ngươi sao lại không phân rõ phải trái phải trái như vậy, giành đồ của người lớn? !" Trong mắt Vô Tà là một mảnh bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn là tràn đầy vẻ ngây thơ.
Tần Dung nhất thời nổi dóa, tiểu trứng thối này thật không biết xấu hổ, nàng mới là một đứa nhỏ xấu xa, cư nhiên ra vẻ nghiêm túc đổi trắng thay đen ngay trước mặt hắn? Rốt cuộc ai mới là tiểu hài tử xấu xa, ai là người lớn?
Tần Dung trào phúng cười nói: "Tiểu quỷ nhát gan, nếu ngươi không có bản lãnh thì cũng đừng ra vẻ anh hùng. Đừng nói bổn hoàng tử bắt nạt ngươi, hôm nay đại ca cùng các vị tướng sĩ đều ở đây, ngươi là một người đàn ông, liền đánh cuộc một !Đtrận với ta. Nếu ngươi thắng, bổn hoàng tử tự mình nhận tội trước tiểu hoàng thúc, còn cho người rất nhiều mỹ nam; còn nếu ngươi thua, lập tức phải gia tiểu tử kia cho ta. Người khác không được xen vào!"
"Thắng có thể có thật là nhiều mỹ nam?" Vô Tà nhíu mày một cái, bộ dáng kia giống như là rất nghiêm túc suy suy nghĩ về vấn đề này: "Ngươi không phải gạt ta đi?"
Tần Dung hừ một tiếng, khinh thường nhiều lời cùng Vô Tà.
"Vậy ta muốn mười!"
"Một trăm cũng được." Tần Dung ngoài cười nhưng trong không cười, tên tiểu tử khốn kiếp này quả nhiên ngây thơ, nàng thật đúng là cho là với thân người nhỏ bé kia của nàng cũng có thể đánh thắng được hắn?
"Lão Ngũ, chuyện không biết xấu hổ đến như vậy mà ngươi cũng dám làm?" Tần Thương cau mày, đứng ngăn ở trức mặt Vô Tà một phen. Hắn biết tiểu tử Tần Dung này xưa nay có nhiều âm mưu quỷ kế, lòng dạ độc ác, còn không phải là một người đáng tin. Từ nhỏ hắn đã chịu không biết bao nhiêu thua thiệt từ Tần Dung, lúc này sao có thể để cho hắn bắt nạt Vô Tà?
"Tốt, ta muốn đánh cược với ngươi. Luật lệ cùng phương pháp thế nào?" Âm thanh giòn giã vang lên, Vô Tà nở nụ cười rực rỡ, tựa hồ cảm thấy lần mua bán hết sức có lợi, bỏ một được trăm.
"Được!" Tần Dung bước lên trước, chỉ vào bục thi đấu ở sân luyện võ: "Tài bắn cung của tiểu hoàng thúc ngày hôm đó rất tốt, Tần Dung vô cùng bội phục, hôm nay chúng ta liền so tài bắn cung đi! Lấy người làm mục tiêu, trốn đi được hay không đều phải phụ thuộc vào bản lãnh của chính mình, tránh không thoát, dù là chết hay bị thương, không được có nửa câu oán hận, cam nguyện thua cuộc! Trúng được nhiều bia nhất sẽ là người thắng, thế nào?! Thái tử đại ca, Tứ ca, các ngươi làm người chứng kiến!"
Tần Thương vừa nghe, nhất thời nóng nảy. Đây không phải là cố tình đẩy tiểu Vô Tà vào trong hố lửa hay sao? Tên Tần Dung này quả nhiên âm hiểm, nhất định là muốn mượn cơ hội này mà trả thù về vụ mũi tên kia!
"Cũng tốt, nhưng dù sao cũng là người trên, chớ làm tổn thương tới tính mạng nhau. Lão Ngũ, ngươi dù sao cũng lớn tuổi hơn tiểu hoàng thúc không ít, vì lẽ công bằng, ngươi phải bịt mắt thi đấu." Không đợi Tần Thương phản đối, Tần Xuyên đã cười nhạt mở miệng, ánh mắt ý vị thâm trường, đáy mắt như cười như không.
"Tốt!" Vô Tà vỗ ngực. Mọi người nhìn thấy hành động đó của nàng dĩ nhiên cho rằng người này là đứa nhỏ không sợ trời, không sợ đất.
"Chủ tử." Vệ Địch gọi Vô Tà một câu, vẻ mặt hiển nhiên là không đồng ý.
Vô Tà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ ngây thơ trên khuôn mặt lại biến mất trong chốc lát, tròng mắt đen trầm tĩnh, cũng không nói gì, chẳng qua là khóe miệng hơi giương lên, giống như muốn nhanh chóng trấn an lòng người.
Vệ Địch không nói, hai đầu lông mi cũng đã nhíu lại, hai tay nắm chặt thành quả đấm để bên người, đôi mắt đỏ thâm thúy kia yên lặng nhìn vào mặt Vô Tà, trong mắt thu lại vẻ phức tạp.