[Dịch] Tiểu Đổ Tiên Thành Tần

Chương 14 : Chương 14 Đơn thương độc mã tìm Yêu Nhược




Tống Biệt Trí hơi xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, túm lấy Tiền công tử đang nằm trên mặt đất nói: “Nhanh chóng quấn lại quần áo trên người đi! Không ai hứng thú nhìn cô, ta dẫn hắn đi trước!”

“Cái gì? A! Tên gia hỏa này thật sự là vô liêm sỉ đến thế sao!” Đào Yêu Yêu muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại ngại với bộ “Áo quần rách rưới” của mình nên đành đứng tại chỗ giậm chân tức giận.

Yêu Yêu tránh được một kiếp, Đào phu nhân cũng bớt lo lắng, nhưng mà Yêu Nhược vẫn còn chưa tìm được nên vẫn chưa thể yên lòng.

Đào phu nhân đành tự tới nha môn báo án, than vãn kể khổ với Tống Biệt Trí : “Tống đại nhân, tình cảnh trong nhà ta ngươi cũng đã biết. Ba nam nhân trụ cột trong nhà bị đầy đi rồi, giờ chỉ còn lại chúng ta một đám nữ nhân vô dụng! Yêu Nhược bị người bắt cóc, cũng là tại ta không chú ý đến nó sớm hơn! Tống đại nhân, xin ngươi nhớ tới tình cảm của hai nhà trước kia cho người đi giúp đỡ ta đi!”

Tống Biệt Trí vội khuyên nhủ: “Phu nhân, người không cần làm vậy! Dù cho người không đến, ta cũng sẽ không bỏ mặc. Ta đã phát ra thông văn, thỉnh mấy châu phủ gần đây hỗ trợ tìm Yêu Nhược. Người yên tâm đi!”

Đào phu nhân lắc đầu thở dài nói: “Là Yêu Yêu nhà chúng ta không có phúc khí, không thể trở thành thê tử của ngươi! Ta biết ngày ấy đón dâu đã làm ngươi mất hết thể diện , dù Yêu Yêu có làm cái gì cũng không thể bù lại sự hổ thẹn cho ngươi được!”

“Đào phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Những sự tình kia đều đã qua, ta cũng không thèm để tâm. Người cứ về trước đi, có tin tức gì ta sẽ tìm người thông báo cho.”

Tống Biệt trí đích thân tiễn Đào phu nhân ra khỏi nha môn. Khi trở về, sư gia Hoàng Côn cười nói: “”Tiền mẹ vợ”(mẹ vợ hụt) tự mình tới cửa cầu tình, ngươi có phải hay không định tha thứ cho Đào yêu Yêu a?”

Tống Biệt Trí lắc đầu cười cười, hỏi Hoàng Côn: “Thông văn đã phát ra chưa?”

Hoàng Côn nói: “Phát rồi. Theo ngươi, gã người hầu kia sẽ đưa Yêu Nhược đến nơi nào?”

Tống Biệt Trí đáp: “Nghe Đào phu nhân nói, gã người hầu kia rất khôn khéo, sẽ không ngu ngốc chạy về quê chính mình đâu. Hắn dẫn theo Yêu Nhược sẽ không thể nào chạy xa được, nhất định nửa đường sẽ đem Yêu Nhược bán đi! Ngươi chú ý việc này, khi có tin tức lập tức báo cho ta biết!”

“Đã biết, yên tâm đi, đại lão gia của ta!” Hoàng Côn cười nói.

Mấy ngày kế tiếp, Đào gia sống trong lo lắng. Đào phu nhân mơ thấy Yêu Nhược bị bán vào thanh lâu, khi tỉnh lại khóc lóc vô cùng thương tâm! Cả nhà vì thế lo lắng không thôi, đặc biệt Yêu Yêu.

Yêu Yêu đã không thể đợi được nữa! Nếu không phải do Đào phu nhân dốc hết sức ngăn cản thì cô đã sớm rời nhà đi tìm Yêu Nhược. Đáng tiếc Đào phu nhân đem hy vọng đều ký thác( gửi gắm) vào cái tên Tống Biệt Trí kia. Làm hại nàng chỉ có thể ở nhà Mẹ nó chứ chờ đợi.

Yêu Yêu tìm Thụy Mai nói: “Tam tẩu, chúng ta chờ đợi như vậy không phải là biện pháp tốt. Ta muốn đi tìm Yêu Nhược!”

Thụy Mai vội vàng che miệng của cô, lo lắng nhìn xung quanh: “Ngươi vẫn muốn đi! Mẹ sẽ không đồng ý đâu! Nếu ngươi lén lút trốn đi, mẹ nhất định sẽ tức chết! Yêu Yêu đừng làm loạn, an phận một chút được không hả?”

Yêu Yêu cong miệng: “Yêu Nhược ở bên ngoài sống chết còn chưa biết, chúng ta thật sự đặt hết hy vọng vào lên người Tống Biệt Trí sao? Nha môn một ngày có bao nhiêu vụ án, Tống Biệt Trí bề bộn việc còn để ý đến đây sao. Chúng ta không thể ở chỗ này Mẹ nó chứ chờ đợi, muội muốn đi tìm Yêu Nhược!”

Thụy Mại lắc đầu khuyên giải: “Ngươi một nữ hài tử ra ngoài là rất nguy hiểm a! Nếu trong nhà có nam tử, chúng ta cũng sẽ không phải chờ đợi như vậy!”

“Aii… Chẳng lẽ mọi người thực sự muốn Yêu Nhược bị bán vào thanh lâu sao? Cuộc đời của ta đã bị Tống Biệt Trí phá hỏng, lẽ nào người còn muốn giao Yêu Nhược khi còn sống vào tay hắn sao hả? Tam tẩu, người ngẫm lại đi! Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!”

Lan Chi đi tới phẫn nộ nói: “Yêu Yêu nói không sai! Chúng ta sao có thể trông cậy vào cái gã Tống Biệt Trí kia đây? Yêu Yêu, nhị tẩu ủng hộ ngươi! Nhị tẩu sẽ lấy trang sức của mình cho ngươi để làm lộ phí đi đường!”

Thụy Mai sốt ruột nói: “Nhị tẩu, ngươi cũng đừng thêm phiền phức nữa! Ngộ nhỡ mẹ biết thì sẽ chết người đó!”

Lan Chi cười bảo: “Muội cho là trong lòng mẹ không vội sao? Bà hận không thể tự mình ra ngoài tìm ấy chứ! Yêu Yêu đi tìm Yêu Nhược, trong lòng mẹ thêm một phần lo lắng nhưng cũng thêm một phần hi vọng nha! Hơn nữa, Yêu Yêu là một nha đầu thông minh, sao lại có thể dễ dàng mắc mưu, bị lừa được?”

Yêu Yêu nghe xong, vui vẻ ôm Lan Chi: “Nhị tẩu, thì ra người chính là người hiểu ta nhất! Có những lời này của tẩu, ngày mai ta liền trộm lên đường!”

Lan Chi quả thật đi lấy hai kiện trang sức cho Yêu Yêu làm lộ phí đi đường. Trời vừa sáng, Yêu Yêu liền len lén chuồn khỏi Đào gia. Ra khỏi Tần thành, Yêu Yêu đi về hướng kinh thành. Theo như hiểu biết của cô về người hầu kia, chắc hẳn gã sẽ lên kinh thành tìm nữ nhi của gã.

Cuộc sống không bị ai quản thúc thật sung sướng. Yêu Yêu một mình cưỡi ngựa ngao du sơn thủy, rất thích ý. Vài ngày sau, cô đi tới một chân núi, liền hỏi thăm ông chủ của một quán trà ven đường về tin tức của Yêu Nhược. Ông chủ quán trà ngẫm nghĩ nói:

“Nghe cô vừa nói như thế, quả thật là có hai người như vậy. Một nam nhân tuổi ngoài 40 dẫn theo một tiểu cô nương tầm 10 tuổi. Lúc ấy ta có nhìn thoáng qua diện mạo của tiểu cô nương kia không khác là mấy so với người mà ngươi vừa miêu tả!”

Yêu Yêu hưng phấn: “Nhất định là muội muội của ta! Ông chủ, thật sự cảm ơn ông! Nếu ta có thể tìm về muội muội nhất định ta sẽ đáp tạ ông!”

“Khách khí, cô nương!”

Trong lúc hai người nói chuyện, ngồi gần đó có một gã áo trắng lén lút nghe trộm không sót chút nào . Gã vừa nhìn Yêu Yêu là nhận ra ngay nữ giả trang nam, trong lòng liền xuất hiện một chủ ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.