[Dịch] Tiểu Đổ Tiên Thành Tần

Chương 26 : Đường lão gia dò xét tâm ý




Đường lão gia thở dài một hơi nói: “Tống đại nhân, ngài không phải thương nhân không biết thương nhân vất vả a! Đường mỗ vất vả nửa đời, chỉ vì nuôi lớn đứa con gái thật tốt để sau này nó có thể gả vào một nhà có gia thế tốt. Đáng tiếc ánh mắt đứa con gái ta rất cao, những người có gia thế bình thường nó không thèm để ý tới. Mắt thấy tuổi đã lớn dần, một cô gái trẻ đầy sức sống lại sắp trở thành một cô nương già như Đào Yêu Yêu… A, đúng rồi, không nên nói những lời này trước mặt đại nhân nha!”

Tống Biệt Trí sắc mặt không vui nói: “Đường lão gia, bản phủ còn rất nhiều công vụ phải xử lý, mời ông có chuyện gì nói thẳng đi!”

Đường lão gia đáp: “Tống đại nhân, ngươi là người Việt kinh, hẳn là biết không ít những nam nhân trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng giống như Tống đại nhân đây đâu nhỉ?”

“Biết một vài người, ông muốn ta giới thiệu cho Đường tiểu thư à?”

Đườg lão gia nhíu lông mày, hỏi: “Tống đại nhân cho là có thể giới thiệu cho tiểu nữ sao?”

Tống Biệt Trí quay đầu, nói: “Nếu Đường lão gia có ý tứ này, ta có thể giới thiệu một hai vị cho ông chọn làm con rể. Không biết Đường lão gia còn có chuyện gì khác? Không có chuyện gì thì bản phủ muốn đi làm công vụ.” Hắn nói xong rời đi luôn.

Đường lão gia nhíu lông mày, tự nhủ: “Chẳng lẽ hắn thật không có một chút tình cảm nào với Trân Châu nhà mình à?”

Hoàng Côn từ bên ngoài vào phòng cười nói: “Đường lão gia, mời ông trở về đi! Ta đã thay ông hỏi qua đại nhân, đại nhân nói Đường tiểu thư nhà ông không phải là người sẽ đi cùng một con đường với ngài ấy, cho nên ông đừng uổng phí tâm tư làm gì!”

Đường lão gia thắc mắc: “Rốt cuộc Trân Châu nhà ta có gì không tốt đây?”

Hoàng Côn khoát khoát tay: “Không phải lệnh thiên kim không tốt, cái này gọi là duyên phận, ông hiểu không?”

Đường lão gia vô cùng chán nản, phẩy tay áo ra về còn nói thêm: “Là Đường mỗ trèo cao! Hừ, cáo từ!”

Sau khi trở về Đường phủ, Đường lão gia kể lại cho Trân Châu nghe những lời Tống Biệt Trí và Hoàng Côn nói lúc đó. Trân Châu tức giận cắt nát mảnh vải đang cầm trong tay, nàng ta đặt mạnh chiếc kéo lên mặt bàn, bực tức nói: “Hắn chẳng qua chỉ là người Việt kinh! Có gì hiếm lạ đâu! Cha, con sớm đã nói không cần trông cậy vào hắn, cha còn không tin!”

Đường lão gia bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta thấy Tống đại nhân là một nam nhân không tồi, mới muốn làm thân với hắn. Nếu hắn không quý trọng con, ta cũng không cần con rể như vậy! Con gái, hay là chúng ta dọn đến Việt kinh ở đi!”

“Cha, Đường gia chúng ta ở Tần thành cũng coi như là một thế gia vọng tộc. Bây giờ đi Việt kinh thì ngay cả một nhà nghèo ở đó cũng không bằng! Việt kinh kẻ tham tiền người hám lợi, coi trọng sang hèn quá nhiều, không nên rước phiền phức vào người. Chi bằng cha treo bảng kêu gọi thi đấu kén rể, thấy sao?”

“Chiêu này được không? Người ngoài sẽ nói con nóng lòng muốn gả ra ngoài!”

Trân Châu sốt ruột đáp: “Con không nóng lòng sao được? Nữ nhi cũng đã mười chín tuổi rồi, nếu không lấy chồng sợ sẽ trở thành gái lỡ thì như Đào Yêu Yêu, không ai thèm lấy!”

“Được rồi, được rồi”, Đường lão gia dỗ dành nàng nói: “Con gái ngoan, ta đây sẽ đi thu xếp việc này, nhất định sẽ tìm được hiền tế cho con!”

Một vài ngày sau, trước cửa Đường gia treo tấm bảng kén rể. Việc này đã hấp dẫn không ít nam nhân chưa lập gia đình chú ý tới. Đường Trân Châu dung mạo như hoa, tiếng tăm truyền khắp Tần thành! Từng đoàn người sôi nổi kéo về cửa chính Đường gia.

Yêu Yêu và Thụy Mai đi ra ngoài mua thức ăn phát hiện nam nhân đều đang tấp nập kéo về cửa đông, liền ngăn lại một người kế tiếp hỏi: “Cửa đông bên kia đang phát vật gì à?”

“Không phải, là Đường Trân Châu kén rể!”

Yêu Yêu và Thụy Mai trợn to mắt nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc: “Kén rể?”

Người nọ không có thời gian tán ngẫu cùng với các nàng, xoay người chạy đi luôn.

Yêu Yêu khó hiểu nói: “Đường Trân Châu làm sao vậy? Nóng lòng muốn lấy chồng như vậy sao?”

Thụy Mai liếc xéo Yêu Yêu một cái nói: “Chỉ có muội là không lo thôi! Tính ra Đường Trân Châu cũng đã mười chín tuổi rồi. Lúc trước, ta mười bảy tuổi đã gả cho ca ca muội.”

Vừa nhắc tới tuổi dựng vợ gả chồng. Yêu Yêu lại thấy mất tự tin. Nàng ủ rũ đi lên phía trước, Thụy Mai vội an ủi: “Người ta nói tới chậm chắc chắn là phúc, cho nên muội không cần lo lắng, sẽ có nam nhân tốt đến lấy muội làm vợ.”

“Sẽ có sao?” Yêu Yêu buồn rười rượi nói,: “Aii..Đường Trân Châu còn phải sốt ruột chọn rể, muội thì có thể làm gì đây?”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội! Người Đường gia có chút việc đã làm to như thế, nói không chừng lại không ra gì đâu.”

Thụy Mai không dám nhắc lại chuyện dựng vợ gả chồng nữa, cùng với Yêu Yêu mua đồ ăn xong liền vội vàng trở về nhà.

Vừa mới bước vào cửa chính, hai người chợt nghe thấy Yêu Nhược hô to: “Đi mời thầy thuốc, nhanh lên!”

Yêu Yêu vội chạy vào lo lắng hỏi: “Ai bị bệnh? Mẹ sao?”

Yêu Nhược gật đầu đáp: “Mẹ ho rất dữ dội, từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa khỏi, Nhị tẩu gọi muội phái người đi mời thầy thuốc!”

Ba người cùng vào phòng Đào phu nhân. Đào phu nhân ôm ngực không ngừng ho khan. Yêu Yêu đau lòng nói: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Buổi sáng chẳng qua chỉ ho khan một hai tiếng, bây giờ lại ho không ngừng.”

Lan Chi lo âu bảo: “Mẹ bị gió lạnh làm tổn thương cơ thể, lại lo lắng, cho nên không chú ý điều dưỡng, bệnh mới thành thế này.”

Yêu Yêu ôm tay Đào phu nhân, buồn bã nói: “Mẹ, người thoải mái buông lỏng tinh thần đi! Con và Yêu Nhược đã trở về, mẹ còn lo lắng điều gì nữa đây?”

Đào phu nhân nhìn thấy trong phòng chỉ toàn con dâu, con gái, lòng càng chua xót, lắc đầu nói: “Ta vừa nhìn thấy các ngươi, ta lại càng lo lắng không thôi. Trong nhà chỉ còn lại toàn lão phụ thiếu nữ, làm sao người ta không bắt nạt? Lần trước Lân Chi bị người ức hiếp, lần này Yêu Nhược bị người bắt cóc, lần sau sẽ còn như thế nào đây?”

Thụy Mai rất hiểu chuyện vội trấn an: “Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con sẽ cẩn thận, ra ngoài kết bạn sẽ chú ý tìm hiểu người tốt tránh kẻ xấu, như vậy sẽ không gặp phải việc gì.”

“Hừ…” Đào phu nhân tức giận nói, “Người không gây rắc rối, tai họa từ bầu trời, lời này ngươi chưa từng nghe qua sao? Yêu Yêu, ta nghe nói Đường gia đang chọn rể có phải hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.