[Dịch]Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 35 : Chương 35




Ánh nắng tươi sáng, mây trắng nhẹ bay. Trên quan đạo hướng về phía đông bắc, thỉnh thoảng có những nhóm Dong Binh cùng Mạo Hiểm Giả tụm năm tụ ba đi qua, đàm luận nhiệm vụ mới hoàn thành gần đây, thu hoạch cùng những điều mạo hiểm mình trải qua, đàm luận những chuyện lớn nhỏ mới phát sinh gần đây của Long Đằng. Chợt có xe ngựa chạy qua, đều tập mãi thành thói quen, sẽ không đi quan tâm trong xe ngựa là người nào, đi cứ đi, nói cứ nói, tiếng cười sang sảng truyền xa.

Lại một chiếc xe ngựa chạy qua, lúc này người ven đường tuy cũng đứng nguyên tại chỗ, sôi nổi nhìn chiếc xe ngựa đã chạy xa xa, một chiếc xe ngựa rất bình thường, thẳng đến xe ngựa đi xa không còn nhìn thấy, người đi đường mới kịp phản ứng, nhất thời thảo luận sôi nổi.

"Oa, thấy không, tiểu ca đánh xe thật xinh đẹp a, làn da kia so với bà nương nhà ta còn trắng hơn."

"Đúng a, đúng vậy a, so với A Hoa xinh đẹp nhất trong dong binh đoàn chúng ta còn xinh đẹp hơn mấy phần."

"Người như thế sao lại là xa phu a, rõ ràng là một quý công tử đại gia nha, khí chất đó so với Trấn Trường công tử của chúng ta còn hoàn hảo hơn."

"Cái gì Trấn Trường công tử, ta thấy bá tước công tử đều kém xa y. Trong xe ngựa sẽ là ai a?"

"Thật là làm cho người ta hiếu kì a, có thể khiến một công tử xinh đẹp như vậy đánh xe ngựa, không phải là một vị tiểu thư càng xinh đẹp hơn đi."

Âm thanh nghị luận càng ngày càng xa.

(Tước vị cấp bậc từ cao xuống thấp ở Áo đại lục: công tước, hậu tước, bá tước, tử tước, nam tước )

Người đánh xe ngựa chính là Khoa Đặc, Khoa Đặc năm nay 21 tuổi, liên tiếp vài năm luyện võ huấn luyện dần dần thoát khỏi phần thư hùng mạc biện (liều mạng) lúc ban đầu, vẻ đẹp trung tính lại mang theo một phần khí khái anh hùng, cứng cỏi, tự tin cùng trầm ổn. Trong xe ngựa dĩ nhiên là Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Tân cùng Long Nguyệt Ny ba người cộng thêm Tiểu Ngân, một hàng bốn người một thú đã rời khỏi hoàng cung, ly khai đế đô, hướng Áo Ma Vũ Học Viện chạy tới.

Lúc này Long Nguyệt Thanh hóa trang thành tóc tím mắt tím, mái tóc và con ngươi đen của hắn ở trên phiến đại lục này rất hiếm thấy, dấu hiệu rất rõ ràng, để che giấu tung tích nên cải biến màu tóc cùng ánh mắt.

Buông linh thức, cảm nhận được những nhánh cỏ con con đong đưa trong gió, hoa dại vũ động dưới ánh mặt trời, chim chóc vui vẻ hát vang, đại thụ kể về những năm tháng tang thương nó đã trải qua. Nghe được người đi đường nói chuyện với nhau, nghe bọn hắn đàm luận đến Long Đằng cùng Long Đằng hoàng đế thì trong lòng khẽ động, cảm thấy toàn thân nóng lên, cảnh tượng đêm trước khi ly biệt không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Đêm đó phụ hoàng nhiệt tình như muốn đem hắn cùng nhau hòa tan. Thân hình nóng bỏng, đầu lưỡi như lửa nóng ở trên người hắn châm lên những đóa hoa lửa, để lại rất nhiều dấu hôn đỏ tươi. Phụ hoàng nói muốn thân thể hắn nhớ kỹ hương vị của người, chỉ thiếu điều ăn sạch hắn từ da đến tận xương. Hắn như thế nào quên được hơi thở của phụ hoàng, sớm đã thâm nhập thật sâu trong xương tủy. Mới rời khỏi Đế đô, hắn đã phi thường tưởng niệm phụ hoàng, tưởng niệm nụ hôn của người, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

"Di, lục hoàng đệ, ngươi mặt thật là đỏ nga, không phải phát sốt chứ?" Long Nguyệt Ny ngồi cạnh thấy Long Nguyệt Thanh tựa bên cửa sổ, trên mặt chợt đỏ ửng nên quan tâm hỏi han.

Không xong, Long Nguyệt Thanh thầm kêu thảm một tiếng, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài bất tri bất giác thất thần, lại nghĩ tới phụ hoàng, nhớ tới cái đêm đầy ngượng ngùng kia, ý xấu hổ trên mặt lại khiến người khác nhìn thấy, vội vàng hồi phục tâm tình nói lảng sang chuyện khác.

"Không có phát sốt. Ngũ tỷ, không phải ngươi đã nói đi ra ngoài cần phải sửa lại xưng hô sao, bây giờ ta gọi là Liễu Thanh, là lục đệ của các ngươi, ngươi là Liễu Nguyệt Ny, ngũ tỷ, tứ ca là Liễu Nguyệt Tân. Chúng ta lấy thân phận người bình thường đến học viện, không được quên đâu đấy."

"Đã biết, lục đệ." Long Nguyệt Ny lè lưỡi, lục đệ của mình mà lại càng giống ca ca của mình hơn, "Nhưng mà vì sao lại không lấy thân phận thật a?"

Nhìn ngũ tỷ trước mặt mình, nhiều năm sống trong cung cấm nhưng nàng 13 tuổi vẫn mang theo nhiều phần khờ dại, không nhiễm lên cá tính công chúa kiêu ngạo ngang ngược, mẫu thân nàng bảo hộ giáo dưỡng nàng rất khá. Lần đầu tiên rời khỏi Đế đô, hưng phấn thật sự, mỗi khi đến một nơi nào đó đều phải đi dạo thật lâu. Chính là vai trò của hai người lúc nào cũng đảo ngược lại cả, mình luôn luôn đối đãi nàng như muội muội: "Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thân phận Long Đằng công chúa xuất hiện ở học viện, sau đó khiến một đại đội người không rõ mục đích hướng về phía thân phận ấy đi theo phía sau ngươi à? Ngươi không thể phân rõ người nào thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, người nào tiếp cận ngươi bởi vì muốn lợi dụng địa vị của ngươi, ngươi muốn sống như thế sao?"

Long Nguyệt Ny nhíu nhíu đôi mày nghĩ nghĩ, nháy mắt bày ra khuôn mặt khổ qua, vẫn là quên đi, ít đi một chút phiền toái mới tốt.

Long Nguyệt Tân một mực quan sát lục đệ hắn, thấy gương mặt hắn đỏ ửng, biết đó có nghĩa là gì, trong mắt tối sầm lại, là nhớ đến phụ hoàng. Hắn thường xuyên nhìn thấy ánh mắt phụ hoàng đầy sủng nịch giấu không được tình cảm nhìn về phía lục đệ, lúc đó mình phi thường kinh ngạc. Lục đệ mặc dù đối người ngoài rất ôn hòa, nhưng vẫn mang theo một tia xa cách, chỉ riêng với phụ hoàng thân cận đến không có chút nào xa cách, toàn tâm ỷ lại, làm cho mình nhìn cũng cảm thấy có chút mất mát, lại rất nhanh nghĩ thông suốt, hai người kia, một người là phụ hoàng giống hệt thiên nhân, một cái là lục đệ thần bí sâu không lường được, chỉ có hai người ấy mới có thể tiếp xúc đến tâm hồn nhau. Hắn cứ làm một ca ca tốt đi, một huynh trưởng toàn tâm ủng hộ đệ đệ mình.

"Lục đệ, vì sao Tiểu Ngân không chịu cho ta ôm ôm? Đáng yêu như thế, lông nhất định rất là mềm, sờ mượt mà lắm nha, chỉ có lúc cho nó ăn mới bằng lòng để ý ta, cầm đi thì lại chẳng thèm nhìn đến nữa." Nàng rất thích Tiểu Ngân, bộ lông bạc kia thật xinh đẹp a, dưới ánh mặt trời lại tỏa sáng lấp lánh, vậy mà nó trừ lục đệ cùng phụ hoàng ra, còn cá Andy bà bà luôn luôn chiếu cố nó, ai cũng không thân cận được, tiểu thú đáng yêu như thế sao lại như vậy chứ?

"Ha hả, chờ ngày nào đó ngươi có thể đánh bại nó thì nó sẽ thân cận ngươi, cho ngươi vuốt ve, cố gắng nỗ lực đi." Tiểu Ngân rốt cuộc là loại thú gì, chỉ thần phục cường giả, đối với kẻ yếu thì chẳng thèm ngó tới. Giờ phút này đang ghé vào trên vai nhâm nhi gì đó, đầu cũng không thèm nâng lên lấy một lần, Long Nguyệt Thanh cho nó một cái nhẫn trữ vật, trước khi đi đã nhờ bà bà làm thiệt nhiều ăn bỏ vào bên trong.

"Nga, kia hay là thôi đi, ta đánh không lại nó." Long Nguyệt Ny mặt nhăn nhó khổ sở, nhãn châu xoay động lại nói, "Lục đệ, nghe nói trước kia ngươi ở cạnh ma thú sâm lâm, nếu không chúng ta đi nhìn xem? Đến ma thú sâm lâm biết đâu ta có thể tìm được một ma sủng khả ái thì sao?"

Long Nguyệt Thanh thì không có vấn đề, dù thế nào đi nữa, từ sau khi hắn cùng phụ hoàng tiến cung thì chưa rời Đế đô lần nào, cũng có chút hoài niệm quãng thời gian ngày ngày đi vào ma thú sâm lâm, lại nhìn về phía Long Nguyệt Tân: "Tứ ca, ý ngươi thế nào?"

"Được, ta cũng chưa từng đến đó, vừa vặn tới tìm hiểu tìm hiểu về ma thú." Chuyển một vòng vẫn kịp thời gian đến Áo Ma Vũ Học Viện nhập học.

"Nga, thật tốt quá, chúng ta đi ma thú sâm lâm, ta muốn đánh ma thú." Long Nguyệt Ny vui vẻ nhất, đối với thực lực của mình cũng rất có lòng tin, nàng bây giờ là quang hệ Ma Đạo Sĩ, còn có công pháp lục đệ dạy, nàng luôn luôn muốn trổ tài một phen ni.

"Khoa Đặc, chúng ta đi một chuyến đến ma thú sâm lâm đi." Long Nguyệt Thanh hướng ra phía ngoài phân phó.

"Vâng, công tử."

Trong Long Hoa điện.

Từ sau khi bảo bối rời đi, Long Ngự Thiên đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhất thời rất khó thích ứng. Hắn đã phi thường tưởng niệm bảo bối của hắn, hắn chờ bảo bối của mình trưởng thành, hắn cũng sẽ cố gắng tu luyện, đề cao thực lực, sau này mới có thể bồi ở bên người bảo bối. Không khỏi lại nghĩ tới ngày bảo bối ở bên cạnh mình, khóe miệng gợi lên, trong mắt toát ra ôn nhu vô hạn.

"Khụ khụ, khụ khụ."

"Nga, Nguyên Triết, làm sao vậy, cổ họng không thoải mái a?" Đều đã quên béng bên cạnh còn có một người, nhớ bảo bối đến thất thần.

Lý Nguyên triết lật ra ánh mắt xem thường, có một người sống cực đại như hắn ở trước mặt mà ai kia lại có thể thất thần, trong lòng ai thán một tiếng: "Ngự Thiên, đừng trách ta nói ngươi, ngươi cùng tiểu Thanh Thanh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Cũng như ngươi đã thấy, ta đối với Thanh nhi không phải thân tình phụ tử, ta yêu Thanh nhi, muốn cùng Thanh nhi vĩnh viễn ở cạnh nhau." Long Ngự Thiên thẳng thắn nhìn vào mắt Lý Nguyên Triết nói rõ từng lời, hắn không muốn dối gạt huynh đệ của mình, hơn nữa Nguyên Triết hẳn cũng đã nhìn ra, hắn càng muốn bọn họ có thể chấp nhận, tối thiểu không phải là phản đối.

"Ai, quả nhiên là thế, ngươi nghĩ gì vậy? Các ngươi đều là nam tử, hơn nữa còn là phụ tử, người ngoài sẽ nhìn các ngươi như thế nào?"Lý Nguyên Triết khó có khi lộ ra vẻ ngượng nghịu.

"Đây là lần đầu tiên ta yêu một ai đó, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy thì ta đã yêu Thanh nhi, ta không thể khống chế lòng mình, cũng không muốn khống chế, có Thanh nhi ta mới cảm thấy được mình còn sống, Thanh nhi khiến ta biết được cái gì là hạnh phúc. Quan hệ huyết thống chỉ làm chúng ta càng thêm liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, huống chi ta vì sao phải để ý cách nhìn của những kẻ khác." Hắn chỉ coi trọng ý của Thanh nhi, đương nhiên huynh đệ có thể chấp nhận cũng rất tốt.

Đúng vậy a, vị huynh đệ Long Ngự Thiên này của hắn khi nào lại quan tâm đến ánh mắt người ngoài, từ giận dữ khơi lên chiến hỏa, sau lại cùng Tinh linh tộc kết minh, cho tới bây giờ đã tạo ra một đế quốc hùng mạnh, một đường đi tới đều kiên định với chính mình. Hơn nữa mấy năm nay bọn hắn đều thấy được y biến hóa rất nhiều, càng ưa thích vị huynh đệ cũng như vì đế vương như hiện nay, Lý Nguyên Triết hắn sao phải câu nệ những thứ râu ria như cái nhìn thế tục.

"Tiểu Thanh Thanh cũng tiếp nhận rồi sao?"

Trên gương mặt Long Ngự Thiên hé ra nụ cười tuyệt mỹ, Lý Nguyên Triết nhìn thấy mắt cũng muốn mù luôn: "Thanh nhi mặc dù không chính miệng nói, nhưng ta biết hắn tiếp nhận rồi."

“Được rồi, các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, làm huynh đệ thì không nên cản trở, ta nghĩ ta cũng không ngăn cản được, hai người các ngươi một cái ta đều đánh không lại. Ha hả, chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi, ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi.”

"Nguyên Triết, cám ơn!" Long Ngự Thiên chân thành nói lời cảm tạ, huynh đệ chấp nhận ủng hộ khiến hắn thật cao hứng, mắt chuyển chuyển mang ý cười ý nhị, "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi không thấy mình ngâm chuyện này đã bao lâu sao? Có muốn ta hỗ trợ một tay không a?"

Lý Nguyên Triết kinh hãi: "Ngươi –, ách –, ai~ ngươi cũng biết, cái tên đầu gỗ kia một chút cũng không hiểu đươc." Ngược lại cao hứng nói, "Vốn dĩ ta cũng không nghĩ sẽ thả ra, hiện giờ có ngươi làm tấm gương, hắn lại chưa kết hôn, dù thế nào đi chăng nữa ta nhất định phải đánh bại cái vướng mắc chết tiệt của tên đầu gỗ đó, không cần ngươi giúp, ngươi ngồi một chỗ chờ xem đi." Vỗ ngực thề son sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.