[Dịch]Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 32 :  Xuất phát




Ánh nắng tươi sáng, bạch vân (mây trắng)phiêu phiêu. Trên đường một đoàn người hướng về phía đông bắc mà đi, thỉnh thoảng bắt gặp Dong Binh đoàn cùng người mạo hiểm đi qua, đàm luận về nhiệm vụ mà bọn họ hoàn gần đây, thu hoạch được những gì cùng mạo hiểm mà họ trải qua, nói về những việc lớn nhỏ xảy ra gần đây của Long Đằng. Ngẫu nhiên sẽ có xe ngựa đi qua, mãi đã tập thành thói quen, cũng sẽ không quan tâm bên trong là người phương nào, cùng nhau đi, cùng trò chuyện, tiếng cười sang sảng truyền ra xa.

Lại thêm một chiếc xe ngựa đi qua, lúc này người trên đường lại như đứa ngốc mà đứng đó, một chiếc xe ngựa thật bình thường, mãi cho đến khi xe ngựa đã đi xa mất dạng, người đi đường mới hồi hồn, sôi nổi nghị luận.

"oa, có thấy không, tiểu ca đánh xe thật anh tuấn a, làn da còn trắng hơn cả phụ nữ."

"Đúng vậy, đúng vậy, so với A Hoa xinh đẹp nhất Dong Binh đoàn ta còn muốn xinh đẹp hơn."

"Làm sao lại là một xa phu a, rõ ràng là một phú gia công tử, khí chất kia so với công tử của trấn trưởng còn hoàn hảo hơn."

"Cái gì mà công tử của trấn trưởng, ta thấy ngay cả công tử của bá tước so ra còn kém hơn hắn. Người trong xe là người phương nào a?"

"Thật sự làm cho người ta hiếu kỳ a, có thể làm cho một công tử tuấn tú ngư vậy đánh xe, chẳng lẽ là tiểu thư xinh đẹp."

Thanh âm nghị luận càng ngày càng xa.

(Áo Đặc đại lục cấp bậc được chia từ cao đến thấp: Công tước, hậu tước, bá tước, tử tước, nam tước.)

Người đánh xe đúng là Khoa Đặc, Khoa Đặc năm nay 21 tuổi, trải qua nhiều năm huấn luyện, hắn đã bỏ đi tính cách liều mạng ban đầu, gương mặt trung tính xinh đẹp mang theo vài phần anh khí, cứng cỏi, tự tin cùng trầm ổn. Trong xe ngựa tự nhiên là ba người Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Tân, Long Nguyệt Ny và tiểu Ngân, một hàng bốn người một thú rời khỏi hoàng cung, ly khai đế đô, hướng Áo Đặc ma vũ học viện mà đi.

Lúc này Long Nguyệt Thanh một bộ tử mâu tử phát, tóc đen mắt đen của y tại Áo Đặc đại lục rất hiếm thấy, đó là dấu hiệu rất dễ dàng bị phát hiện, vì để che dấu hành tung đành phải cải biết tóc cùng mắt.

Buông ra linh thức, cảm nhận được hoa cỏ trong không khí lắc lư, sơn hoa dưới ánh mặt trời vũ lộng, chim muôn ca hát, đại thụ kể về những năm tháng tang thương nó đã trải qua. Nghe người qua đường nói chuyện với nhau, khi nghe bọ họ nói về Long Đằng cùng hoàng đế, trong lòng vừa động, không khỏi cảm thấy toàn thân nóng lên, cảnh tượng trước hôm ly biệt không ngừng ùa về.

Một đêm kia, nhiệt tình của phụ hoàng dường như muốn đem y hòa tan vào trong đó. Thân hình nóng bỏng, lưỡi nóng không ngừng ở trên người y châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng, ở trên người y để lại một đám hôn ngân đỏ tươi. Phụ hoàng nói muốn để cho thân thể của y nhớ rõ vị đạo của hắn, cuối cùng chỉ kém việc đem da lẫn xương của y nuốt vào bụng. Y như thế nào có thể quên được hơi thở của phụ hoàng, sớm đã hòa nhập vào xương tủy của y. Chỉ mới rồi đế đô, y đã phi thường tưởng niệm phụ hoàng, nhớ đến việc hôn môi cùng phụ hoàng, trong lòng không kiềm nén được cảm giác ngọt ngào.

"Di, Lục hoàng đệ, mặt ngươi thật hồng a, sẽ không bị phát sốt đi?" Long Nguyệt Ny ở một bên thấy Long Nguyệt Thanh ngồi cạnh cửa sổ mặt hồng lên quan tâm hỏi.

Không xong, trong lòng Long Nguyệt Thanh kêu thảm một tiếng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ bất tri bất giác lại thất thần, lại nhớ đến phụ hoàng, nhớ đến đêm tu chân kia, xấu hổ trên mặt hấp dẫn ánh mắt mọi người, vội vàng hồi phục tâm tình nói sang chuyện khác.

"Không phải sốt. Ngũ tỷ, không phải ngươi nói ra ngoài phải thay đổi cách xưng hô sao? Ta hiện tại là Liễu Thanh, là Lục đệ của các ngươi, ngươi là Liễu Nguyệt Ny, Ngũ tỷ, Tứ ca là Liễu Nguyệt Tân, chúng ta lấy thân phận người bình thường đi học viện, không được tái phạm lần sau."

"Đã biết, Lục đệ." Long Nguyệt My lè lưỡi, lục đệ của mình càng ngày càng giống như ca ca của mình vậy." Nhưng lại vì sao không thể dùng thân phận thật của mình?"

Nhìn Ngũ tỷ trước mắt, nhiều năm sinh hoạt trong cung đình còn có thể giữ lại cho nàng sự thuần khiết của hài tử 13 tuổi, không nhiễm sự kiêu căng ngạo mạng của công chúa, mẫu thân nàng đem nàng bảo hộ cùng giáo dưỡng rất khá. Lần đầu tiên rời khỏi đế đô, thật sự hưng phấn, mỗi khi đến một nơi nào đó đều phải đi dạo thật lâu.

Chính là vai trò của hai người lúc nào cũng đảo ngược lại cả, mình luôn luôn đối đãi nàng như muội muội: "Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thân phận Long Đằng công chúa xuất hiện ở học viện, sau đó khiến một đại đội người không rõ mục đích hướng về phía thân phận ấy đi theo phía sau ngươi à? Ngươi không thể phân rõ người nào thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, người nào tiếp cận ngươi bởi vì muốn lợi dụng địa vị của ngươi, ngươi muốn sống như thế sao?"

Long Nguyệt Ny nhíu nhíu đôi mày nghĩ nghĩ, nháy mắt bày ra khuôn mặt khổ qua, vẫn là quên đi, ít đi một chút phiền toái mới tốt.

Long Nguyệt Tân một mực quan sát lục đệ hắn, thấy gương mặt hắn đỏ ửng, biết đó có nghĩa là gì, trong mắt tối sầm lại, là nhớ đến phụ hoàng. Hắn thường xuyên nhìn thấy ánh mắt phụ hoàng đầy sủng nịch giấu không được tình cảm nhìn về phía lục đệ, lúc đó mình phi thường kinh ngạc. Lục đệ mặc dù đối người ngoài rất ôn hòa, nhưng vẫn mang theo một tia xa cách, chỉ riêng với phụ hoàng thân cận đến không có chút nào xa cách, toàn tâm ỷ lại, làm cho mình nhìn cũng cảm thấy có chút mất mát, lại rất nhanh nghĩ thông suốt, hai người kia, một người là phụ hoàng giống hệt thiên nhân, một cái là lục đệ thần bí sâu không lường được, chỉ có hai người ấy mới có thể tiếp xúc đến tâm hồn nhau. Hắn cứ làm một ca ca tốt đi, một huynh trưởng toàn tâm ủng hộ đệ đệ mình.

"Lục đệ, vì sao Tiểu Ngân không chịu cho ta ôm ôm? Đáng yêu như thế, lông nhất định rất là mềm, sờ mượt mà lắm nha, chỉ có lúc cho nó ăn mới bằng lòng để ý ta, cầm đi thì lại chẳng thèm nhìn đến nữa." Nàng rất thích Tiểu Ngân, bộ lông bạc kia thật xinh đẹp a, dưới ánh mặt trời lại tỏa sáng lấp lánh, vậy mà nó trừ lục đệ cùng phụ hoàng ra, còn cá Andy bà bà luôn luôn chiếu cố nó, ai cũng không thân cận được, tiểu thú đáng yêu như thế sao lại như vậy chứ?“Ha hả, chờ ngày nào đó ngươi có thể đánh bại nó thì nó sẽ thân cận ngươi, cho ngươi vuốt ve, cố gắng nỗ lực đi.” Tiểu Ngân rốt cuộc là loại thú gì, chỉ thần phục cường giả, đối với kẻ yếu thì chẳng thèm ngó tới. Giờ phút này đang ghé vào trên vai nhâm nhi gì đó, đầu cũng không thèm nâng lên lấy một lần, Long Nguyệt Thanh cho nó một cái nhẫn trữ vật, trước khi đi đã nhờ bà bà làm thiệt nhiều ăn bỏ vào bên trong.

"Nga, kia hay là thôi đi, ta đánh không lại nó." Long Nguyệt Ny mặt nhăn nhó khổ sở, nhãn châu xoay động lại nói, "Lục đệ, nghe nói trước kia ngươi ở cạnh ma thú sâm lâm, nếu không chúng ta đi nhìn xem? Đến ma thú sâm lâm biết đâu ta có thể tìm được một ma sủng khả ái thì sao?"

Long Nguyệt Thanh thì không có vấn đề, dù thế nào đi nữa, từ sau khi y cùng phụ hoàng tiến cung thì chưa rời Đế đô lần nào, cũng có chút hoài niệm quãng thời gian ngày ngày đi vào ma thú sâm lâm, lại nhìn về phía Long Nguyệt Tân: "Tứ ca, ý ngươi thế nào?"

"Được, ta cũng chưa từng đến đó, vừa vặn tới tìm hiểu tìm hiểu về ma thú." Chuyển một vòng vẫn kịp thời gian đến Áo Ma Vũ Học Viện nhập học.

"Nga, thật tốt quá, chúng ta đi ma thú sâm lâm, ta muốn đánh ma thú." Long Nguyệt Ny vui vẻ nhất, đối với thực lực của mình cũng rất có lòng tin, nàng bây giờ là quang hệ Ma Đạo Sĩ, còn có công pháp Lục đệ dạy, nàng luôn luôn muốn trổ tài một phen ni.

"Khoa Đặc, chúng ta đi một chuyến đến ma thú sâm lâm đi." Long Nguyệt Thanh hướng ra phía ngoài phân phó.

"Vâng, công tử."

Trong Long Hoa điện.

Từ sau khi bảo bối rời đi, Long Ngự Thiên đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhất thời rất khó thích ứng. Hắn đã phi thường tưởng niệm bảo bối của hắn, hắn chờ bảo bối của mình trưởng thành, hắn cũng sẽ cố gắng tu luyện, đề cao thực lực, sau này mới có thể bồi ở bên người bảo bối. Không khỏi lại nghĩ tới ngày bảo bối ở bên cạnh mình, khóe miệng gợi lên, trong mắt toát ra ôn nhu vô hạn.

"Khụ khụ, khụ khụ."

''Nga, Nguyên Triết, làm sao vậy, cổ họng không thoải mái a?" Đều đã quên béng bên cạnh còn có một người, nhớ bảo bối đến thất thần.

Lý Nguyên triết lật ra ánh mắt xem thường, có một người sống cực đại như hắn ở trước mặt mà ai kia lại có thể thất thần, trong lòng ai thán một tiếng: "Ngự Thiên, đừng trách ta nói ngươi, ngươi cùng tiểu Thanh Thanh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Cũng như ngươi đã thấy, ta đối với Thanh nhi không phải thân tình phụ tử, ta yêu Thanh nhi, muốn cùng Thanh nhi vĩnh viễn ở cạnh nhau'' Long Ngự Thiên thẳng thắn nhìn vào mắt Lý Nguyên Triết nói rõ từng lời, hắn không muốn dối gạt huynh đệ của mình, hơn nữa Nguyên Triết hẳn cũng đã nhìn ra, hắn càng muốn bọn họ có thể chấp nhận, tối thiểu không phải là phản đối.

"Ai, quả nhiên là thế, ngươi nghĩ gì vậy? Các ngươi đều là nam tử, hơn nữa còn là phụ tử, người ngoài sẽ nhìn các ngươi như thế nào?" Lý Nguyên Triết khó có khi lộ ra vẻ ngượng nghịu.

"Đây là lần đầu tiên ta yêu một ai đó, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy thì ta đã yêu Thanh nhi, ta không thể khống chế lòng mình, cũng không muốn khống chế, có Thanh nhi ta mới cảm thấy được mình còn sống, Thanh nhi khiến ta biết được cái gì là hạnh phúc. Quan hệ huyết thống chỉ làm chúng ta càng thêm liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, huống chi ta vì sao phải để ý cách nhìn của những kẻ khác."Hắn chỉ coi trọng ý của Thanh nhi, đương nhiên huynh đệ có thể chấp nhận cũng rất tốt.

Đúng vậy a, vị huynh đệ Long Ngự Thiên này của hắn khi nào lại quan tâm đến ánh mắt người ngoài, từ giận dữ khơi lên chiến hỏa, sau lại cùng Tinh linh tộc kết minh, cho tới bây giờ đã tạo ra một đế quốc hùng mạnh, một đường đi tới đều kiên định với chính mình. Hơn nữa mấy năm nay bọn hắn đều thấy được y biến hóa rất nhiều, càng ưa thích vị huynh đệ cũng như vì đế vương như hiện nay, Lý Nguyên Triết hắn sao phải câu nệ những thứ râu ria như cái nhìn thế tục.

"Tiểu Thanh Thanh cũng tiếp nhận rồi sao?"

Trên gương mặt Long Ngự Thiên hé ra nụ cười tuyệt mỹ, Lý Nguyên Triết nhìn thấy mắt cũng muốn mù luôn: "Thanh nhi mặc dù không chính miệng nói, nhưng ta biết hắn tiếp nhận rồi."

"Được rồi, các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, làm huynh đệ thì không nên cản trở, ta nghĩ ta cũng không ngăn cản được, hai người các ngươi một cái ta đều đánh không lại. Ha hả, chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi, ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi."

"Nguyên Triết, cám ơn!" Long Ngự Thiên chân thành nói lời cảm tạ, huynh đệ chấp nhận ủng hộ khiến hắn thật cao hứng, mắt chuyển chuyển mang ý cười ý nhị, "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi không thấy mình ngâm chuyện này đã bao lâu sao? Có muốn ta hỗ trợ một tay không a?"

Lý Nguyên Triết kinh hãi: "Ngươi –, ách –, ai~ ngươi cũng biết, cái tên đầu gỗ kia một chút cũng không hiểu được." Ngược lại cao hứng nói, "Vốn dĩ ta cũng không nghĩ sẽ thả ra, hiện giờ có ngươi làm tấm gương, hắn lại chưa kết hôn, dù thế nào đi chăng nữa ta nhất định phải đánh bại cái vướng mắc chết tiệt của tên đầu gỗ đó, không cần ngươi giúp, ngươi ngồi một chỗ chờ xem đi." Vỗ ngực thề son sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.