[Dịch]Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 2 : Trả lại khi dễ




Trong nháy mắt, một tháng trôi qua, vết thương Thương Lung Tình cũng cơ bản là tốt lên. Nguyên bản nàng chính là kim bài đặc công thế kỷ 21, các phương diện huấn luyện đều là năng lực toàn diện, tự nhiên y thuật cũng không cần nói. Bản thân điều trị chữa thương, vốn dĩ thân thể gầy nhỏ cũng trở nên có chút thịt. Nhưng vẫn là không điều trị tốt hoàn toàn, đặc biệt tay không chịu được lực mạnh, Thương Lung Tình cảm thấy có loại cảm giác vô lực.

Nhưng không có biện pháp, vì sinh tồn, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp, rèn luyện thật tốt thân thể này, để tránh lại giống lần trước bị thương. Tuy rằng ở mặt ngoài là vô tình ngã xuống vách núi, nhưng nàng tin tưởng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Mà hiện nay vừa đến nơi này, việc này chỉ có thể trước tiên để đó, về sau tra rõ ràng sẽ thay chủ nhân thật của thân thể này báo thù! Mọi thứ trước kia dám xúc phạm tới nàng, nàng đều nhất định đòi lại. Cái này coi như thù lao chiếm hữu thân xác của thân thể này đi?

Chuyện Thương Lung Tình không nghĩ tới là, nàng mặc dù không được vương gia nhìn đến, cũng không được hắn sủng ái, nhưng cũng chưa bao giờ nhận qua hà khắc gì. Hưởng dụng đãi ngộ Chính phi nên có đều có. Từ ăn mặc đến đồ dùng, mọi thứ đều là tinh phẩm. Có lẽ là vì nàng là nữ nhi thương gia đi? Có cũng chính là sủng phi được lòng vương gia đến náo nhiệt, châm chọc khiêu khích mà thôi.

"A, vương phi, vết thương đã dưỡng tốt rồi sao?" Thương Lung Tình vừa đi ra cửa phòng, đang muốn đi hậu viện hoa viên một chút, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng vang chói tai! Quay đầu nhìn về phía Mộng Vũ, ý bảo nàng là ai? Mộng Vũ coi như là người cơ trí, chỉ một ánh mắt của nàng, là biết có ý tứ gì. Vì thế, liền đi gần đến bên tai nàng nói thầm.

Nguyên lai là sủng phi Tiêu Dao vương thích nhất - Lí Mị Nhi, nàng mặc bộ váy màu vàng xung quanh viền là sắc trắng, quyến rũ động lòng người, dáng người thướt tha, trên mặt lại mang theo kiêu ngạo ngạo mạn, ánh mắt hèn mọn cùng trào phúng khiêu khích nhìn Thương Lung Tình, ai mà chẳng biết, nàng là hữu danh vô thực, trên danh nghĩa là bao cỏ vương phi, căn bản vương gia không muốn nhìn thấy, không muốn sủng hạnh.

" Tỳ nữ lớn mật, nhìn thấy vương phi cư nhiên không quỳ." Lí Mị Nhi vừa đến gần, tỳ nữ Tiểu Lệ bên người nàng liền lớn tiếng khiển trách Mộng Vũ. Một chút cũng không đem chính phi là Thương Lung Tình để vào mắt, trong mắt còn không hề nhìn nàng một cái!

"Gặp qua Lí trắc phi" Mộng Vũ bị nàng quát, sợ tới mức nhanh chóng hành lễ. Còn chưa có đứng lên, liền " Bốp" một tiếng, bị Tiểu Lệ cho một cái tát. Ngữ khí kiêu ngạo mang theo vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo ngươi kêu trắc phi, phải gọi vương phi! "

Chính là nàng còn chưa có đắc ý xong, chỉ nghe tiếng "Bốp bốp" vang lên, Thương Lung Tình đưa tay trở về, ánh mắt sắc bén đảo qua, làm Tiểu Lệ sợ tới mức mồ hôi sau lưng chảy ròng, đột nhiên hoảng hốt. Trong lòng run run, vương…vương phi thế nào lại có khí thế như vậy? Cảm giác không giống vương phi lúc trước tính tình nhu nhược, mặc người khi dễ. Đang suy nghĩ liền nghe được thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Bản phi còn chưa có chết, không tới phiên ngươi tới giáo huấn tỳ nữ bản phi kêu nàng kia là vương phi, dám dĩ hạ phạm thượng, ngươi có mấy cái mạng để giữ hả?"

"Dạ, dạ… nô tì đã biết, vương phi tha mạng!" Tiểu Lệ đột nhiên bị khí thế Thương Lung Tình dọa đến, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ. Nhất thời đã quên chủ tử chân chính của nàng còn đứng ở phía sau.

Lí Mị Nhi nhìn thấy thế, lên phía trước một cước đá đi, mắng một tiếng "Tiện tỳ vô dụng!"

Sau đó lại làm bộ làm tịch, cười tủm tỉm nói với Thương Lung Tình "A, tỷ tỷ, đừng nóng giận nha! Nô tỳ đáng chết này nói lung tung, ngài nhưng đừng tưởng thật nha. "

Trong lòng thì nghĩ thầm, Thương Lung Tình này khi nào thì trở nên thông minh như vậy, lại hiểu được lấy quyền bức người, khí thế kia thoạt nhìn cũng không yếu đuối! Đến cùng là sai chỗ nào ? Chẳng lẽ rơi xuống vách núi lần đó, đã thay đổi lại tính cách?

"Phải không? Phải biết cái dạng gì chủ nhân, sẽ dưỡng ra cái dạng cẩu đó, ngươi xác định ngươi không có cái tâm tư kia? Còn có bản phi cũng không có muội muội gì, Lí trắc phi thế nên đừng nhận sai người!" Thương Lung Tình lạnh lùng nhìn Lí Mị Nhi, trong mắt phong ba biến hoá kỳ lạ, hơi thở lãnh liệt nói.

"Ngươi. . . Ta. . ." Lí Mị Nhi cũng bị khí thế của Thương Lung Tình uy hiếp, cư nhiên dám chỉ vào nàng, nói năng trở nên lộn xộn.

"Không có việc gì thì nhanh cút cho ta, nghĩ muốn lập uy với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, lại nói thế nào bản phi cũng là chính phi được sắc phong, ngươi còn không bằng tốn nhiều chút tâm tư đi lấy lòng Vương gia, nói không chừng. . ." Thương Lung Tình ánh mắt trào phúng nhìn khuôn mặt trắng bệch bị dọa của Lí Mị Nhi, khinh thường lại cố ý nhắc nhở. Nói xong, không thèm để ý bọn họ, liền đi thẳng qua!

Đợi đến lúc nàng đi xa , Lí Mị Nhi mới hoàn hồn, đối với khí thế của Thương Lung Tình có chút không thể tin, không nghĩ tới mới một tháng không gặp, nàng lại trở nên sắc bén lạnh lùng như thế! Giống như thay đổi con người, rõ ràng vẫn là diện mạo cùng dáng người kia. Tuy rằng trên người có chút thịt, nhưng chút thay đổi đó cũng không quan trọng lắm a, như thế nào liền. . . Phải biết rằng, trước kia nàng căn bản không có khí thế kia! Chắc chắn xảy ra vấn đề ở lần đó, xem ra phải cho người tra rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

"Tiểu, tiểu thư, chúng ta như vậy, Lí trắc phi kia có phải hay không về sau trả thù nha?" Mộng Vũ có chút nhát gan run sợ nhìn Thương Lung Tình nói, giọng điệu có chút lo lắng, nhưng cũng có chút cao hứng! Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư phát uy, không bị khi dễ, lại còn giúp nàng lấy lại công đạo, chio Tiểu Lệ đó hai cái tát.

"Mộng Vũ, về sau bọn họ khi dễ ngươi thế nào, liền như thế hoàn trả, bên người của ta không cần thiết có kẻ yếu, nếu về sau lại làm cho người ta khi dễ, không dám hoàn đáp trả, ngươi có thể tự động rời đi, không cần theo bên cạnh ta." Thương Lung Tình đứng tại chỗ, xoay người lạnh lùng nhìn Mộng Vũ nói.

"A, tiểu thư, không cần đuổi ta đi, ta về sau sẽ nhớ kỹ lời nói tiểu thư, trở nên dũng cảm, bảo hộ cho tiểu thư." Mộng Vũ nghe được Thương Lung Tình nói như thế, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, có chút nỉ non cam đoan.

"Đứng lên, không nên hơi một tý là quỳ, nhớ kỹ trở lên mạnh mẽ là tốt rồi." Thương Lung Tình nói, trợn trắng mắt một chút, bảo hộ, nàng cần người khác bảo hộ sao? Nàng đương nhiên biết tiểu nha đầu kia đối bản thân rất tốt, lời nói vừa rồi cũng chỉ là dọa dọa nàng. Nhưng cũng không thể nói là không phải sự thật! Muốn đi theo bên người nàng phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, còn phải có năng lực ứng biến tốt. Cần mạnh thì phải mạnh mẽ, không thể mặc người khi dễ!

"Dạ, tiểu thư, em về sau sẽ hảo hảo nỗ lực, trở nên mạnh mẽ. " Mộng Vũ đứng lên, nhìn bóng lưng Thương Lung Tình, kiên định!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.