[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 76 : Quân đoàn nương tử.




Quân đoàn nương tử: đội quân tóc dài

Trong một không gian nào đó của tinh hệ Văn Mân tiếp giáp với tinh hệ Vô Loạn, có một chiếc vận binh hạm loại nhỏ đang di chuyển, trong chiến hạm có hơn 400 chỗ ngồi, hơn 300 cô gái dung mạo xinh đẹp đang ngồi trong đó, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Đại tỷ, tại sao cái cửa sổ này không mở ra? Không Gian Khiêu Dược (1) chẳng phải đã xong từ lâu rồi hay sao?"

Lý Lệ Văn vừa nhấn cái nút mở cửa sổ, vừa hỏi Vưu Na.

(1) Không Gian Khiêu Dược: Bước nhảy không gian

Vưu Na xem sách điện tử cười nói:

"Có thể là cái nút đó hỏng rồi, mặc kệ nó, dù sao cảnh bên ngoài cũng không đẹp."

"Không phải đâu, tất cả các cửa sổ đều không mở được."

Lý Lệ Văn chỉ vào những cái cửa sổ đóng chặt nói.

"Tất cả cửa sổ đều không thể mở được?"

Vưu Na có chút kinh ngạc lập lại một câu.

Theo lý mà nói thì chuyện này không thể xảy ra, cho dù nút ấn có hỏng thì không thể hỏng toàn bộ được, hơn nữa những cái cửa sổ này vừa nãy còn mở được mà, sao lại hỏng nhanh như vậy.

Toa Lệ ngồi ở phía trước Vưu Na, từ lúc Lý Lệ Văn bắt đầu nói đã chú ý lắng nghe, nghe tới đoạn sau thì nàng bỗng nhiên nhớ tới 4 sĩ quan cấp úy từ sau khi ở Mạn Lan tinh tớ giờ vẫn chưa ra ngoài, nghĩ tới những thứ này, một cái ý niệm không tốt chợt lóe lên trong đầu, cho nên nàng lập tức chạy tới phòng điều khiển.

Thấy Toa Lệ hành động như vậy, Vưu Na cũng thấy hình như có chuyện gì đó không đúng cho nên lập tức đi theo.

Đứng ở ngoài cửa phòng điều khiển Toa Lệ thấy Vưu Na chạy theo mình thì lắc đầu nói:

"Cửa đã khóa trái, thông tin bị cắt."

"Tại sao có thể như vậy? Các nàng tại sao phải làm như vậy?"

Vưu Na giật mình hỏi.

Vừa nghe đến thông tin bị cắt, cửa sổ và cửa khoang bị khóa kín, Vưu Na cũng biết chuyện này là do bốn người kia làm, chỉ có phòng điều khiển mới có thể làm những chuyện như vậy.

Các nàng vì sao làm như vậy đâu? Liên đội SK23 đâu có cừu oán gì với các nàng này, hơn nữa trải qua nhiều ngày lữ hành với nhau như vậy, mọi người chẳng phải rất hòa hợp hay sao.

Toa Lệ lắc đầu, tuy rằng nàng không hiểu vì sao 4 người này phải làm như vậy, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được, đại khái là do quân bộ muốn chặt đứt tay chân của Đường Long. Dù sao thì Đường Long cũng chỉ những bộ hạ này, mất họ Đường Long sẽ chỉ còn lại một mình.

Những ý nghĩ này Toa Lệ không muốn nói ra, bởi vì chỉ cần nói như vậy thì nàng có cảm giác mình đã làm phiền Đường Long. Đối với nam tử nhỏ hơn mình vài tuổi này, Toa Lệ cảm giác một loại cảm giác nói không nên lời, không phải sùng kính cũng không phải yêu thương, mà đây là một lại cảm giác ấm áp, thoải mái, nó giống như cảm giác người nhà.

Dưới loại cảm giác này, cho dù gặp phải chuyện gì, nàng cũng sẽ không oán giận, không hối hận, tin rằng người trong liên đội cũng có cảm giác như vậy?

Lúc này, những người trong liên đội đã cảm thấy không thích hợp, có không ít người đặt câu hỏi, sau khi nghe Vưu Na giải thích, Ái Nhĩ Hi lập tức reo lên:

"Chúng ta có hơn một trăm bộ Cơ giáp có gì mà sợ, không mở được cửa chẳng nhẽ không biết phá hay sao."

Thấy Ái Nhĩ Hi kêu lên, Khiết Ty móc từ trong người ra một cái súng lục Cơ giáp loại nhỏ, nhắm ngay vào ổ khóa cửa phòng điều khiển.

"Oa, chị Khiết Ty, sao chị lại có vũ khí? Cơ giáp chẳng phải được đặt hết trong khoang hành lý rồi sao?"

Ái Nhĩ Hi nhìn vũ khí trong tay Khiết Ty kinh ngạc hỏi.

Vốn họ chính là nữ binh cơ giáp, nên phải mặc cơ giáp ngồi thuyền, nhưng những sĩ quan cấp úy kia lại muốn họ cởi cơ giáp tập trung ở khoang hành lý, không làm ảnh hưởng tới trọng lượng cân đối khi vận chuyển phi thuyền, cho nên các nữ binh mới không tình nguyện cởi Cơ giáp.

Khiết Ty cười cười nói:

"Ha hả, chúng ta sợ cơ giáp ảnh hưởng tới việc cân đối trọng lượng, nhưng vũ khí loại thì có sao đâu, những người có tư cách mặc cơ giáp đều để lại một vũ khí, dù sao chúng ta cũng tiếc khi rời bỏ nó."

Biết tình hình, có hơn trăm nữ binh đã rút vũ khí loại nhỏ ra ngoài, Lăng Lệ đứng ở bên cạnh Ái Nhĩ Hi đã móc ra một viên đạn 20 ly, hai tay ấn một cái, một thanh kiếm laser dài hơn 1 thước đã xuất hiện ở trong tay của nàng.

Ái Nhĩ Hi nhìn thấy vậy thì khâm phục:

"Đúng là khâm phục mấy người, có thể giấu được cả những loại vũ khí này."

Giữa lúc Khiết Ty và Lăng Lệ chuẩn bị phá cửa khoang, một thanh âm bối rối từ trong loa truyền tới:

"Xin đừng nên hiểu lầm, chúng tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của quân bộ mang các người tới căn cứ mới."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng ngồi trong phòng điều khiển hiện giờ cực kỳ hối hận, vốn nàng cho rằng đem cơ giáp để trong khoang hành lý có thể vạn sự đại cát, nhưng không nghĩ tới những người này lại nhiều thủ đoạn như vậy, sớm biết như vậy thì họ đã tiến hành quét kim loại rồi.

Nhưng mà nếu làm như vậy thì có lẽ chẳng di chuyển được? Không muốn làm cho các nàng kia kích động, nàng chỉ còn cách dùng mệnh lệnh quân bộ ra uy hiếp.

"Trụ sở mới? Chẳng lẽ chúng ta không về chỗ cũ ư?"

Vưu Na giật mình hỏi, những nữ binh khác nghe nói như thế lập tức nghị luận. Bởi vì cái trụ sở kia mặc dù có ký ức đáng nhục, nhưng cũng có ký ức tốt đẹp, bây giờ đột nhiên nói thay đổi căn cứ, ai cũng có chút ngoài ý muốn.

"Tôi không biết, tôi chỉ là nhận được mệnh lệnh của quân bộ đưa các người đến trụ sở mới mà thôi."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng nháy mắt nhìn đồng bọn, một sĩ quan cấp uý gật đầu khống chế hệ thống giật đầu, sĩ quan cấp úy tóc vàng thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nàng biết, phi thuyền này đã tiến vào tiêu điểm.

"Mệnh lệnh của quân bộ? Mang cho chúng ta xem!"

Toa Lệ lạnh giọng nói.

"Xin lỗi, đây là khẩu lệnh, ta không thể mang mệnh lệnh thư cho các ngươi xem được."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng tóm khẩu súng bên hông nói, nàng biết kiên trì có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Lăng Lệ nghe thấy vậy thì không lên tiếng giơ kiếm laser chém một cái vào ổ khóa, thình thịch một tiếng, toàn bộ cửa khoang bị chém tung ra. Những nữ binh trong khoang thấy 4 sĩ quan cấp úy kia giơ súng nhắm vào mình, họ cũng đồng thời giơ súng lên.

Vưu Na là người đầu tiên hô lớn:

"Không được nổ súng! Không nên mang lại phiền phức cho sếp!"

Nghe thấy Vưu Na quát, các nữ binh đều hạ súng thấp xuống một chút, tuy rằng bầu không khí không hề khẩn trương, nhưng họ vẫn giữ họng súng nhắm vào thân hình đối phương.

Sĩ quan cấp úy tóc vàng lạnh mặt nói:

"Mong rằng các ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta đều là quân nhân, phải biết rằng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân."

Nói xong nàng bảo ba người kia thu súng lại, ba người bộ hạ của nàng không trấn định được như nàng, họ run rẩy đút súng vào bao, có một tiểu cô nương nhét mấy lần mới thu súng được.

Thấy tất cả mọi người không ai lên tiếng, sĩ quan cấp úy tóc vàng nhấn cái nút trong đài điều khiển nói:

"Hiện tại đã đến trụ sở mới, đừng nên có hành động vô vị."

Lúc này, cánh cửa kim loại ở bốn phía bắt đầu mở ra, nhìn xuyên quan thủy tinh cường hóa, thấy bên ngoài phi thuyền là vô số vẫn thạch (2).

(2) Vẫn thạch: thiên thạch ngoài không gian

"Còn nói trụ sở mới, tại sao chúng ta đi tới vành đai vẫn thạch! Đây là tinh vực gì?"

Ái Nhĩ Hi là người đầu tiên chạy ra cửa sổ xem tình hình, sau đó quay đầu lại hỏi.

"Nơi này là tinh vực gần với tinh hệ Vô Loạn, là ngoại vi của tinh hệ Văn Mân, hiện tại chúng ta đang ở tọa độ LBBF24Q45, vẫn thạch này có đường kính hơn 1000 km chính là trụ sở mới của các ngươi."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng chỉ vào một viên vẫn thạch trên màn hình, nói.

"Chúng ta bị lưu đày!"

Thấy sĩ quan cấp úy tóc vàng nói về viên vẫn thạch, ý niệm này đồng thời hiện lên trong đầu đám nữ binh.

Ai cũng biết các thế lực trong tinh hệ Vô Loạn vô cùng hỗn loạn và phức tạp, ai cũng biết nó cách tinh hệ Văn Mân vô cùng xa xôi, trụ sở mới của mình bây giờ lại bị an bài ở chỗ giao giới giữa hai tinh hệ, đây chẳng phải bị lưu đày thì là cái gì.

Sĩ quan cấp úy tóc vàng muốn thấy những nữ binh tuyệt vọng, nhưng mà nàng không được như nguyện, bởi nàng thấy những cô gái này lại tỏ ra thoải mái. Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào các nàng không sợ rời xa mảnh đất văn minh, vô cùng khát vọng có được cuộc sống ở nơi xa xôi này ư?

Các nữ binh biết mình có biểu tình như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, các nàng biết mình bị lưu đày, nói cách khác sau này các nàng muốn làm gì thì làm, có thể có một cuộc sống yên ổn. Đối với chỗ hẻo lánh này tuy thiếu thốn vật chất, nhưng mà các nàng không để ý tới điều đó.

Sĩ quan cấp úy tóc vàng mặc dù biết đám nữ binh này trước kia xuất thân là quân kỹ, nhưng không biết các nàng đã bị huấn luyện gian khổ thế nào, cho nên không thể hiểu bây giờ cuộc sống yên bình chính là khát vọng lớn nhất của các nàng, cái mà các nàng theo đuổi chính là sự ấm áp và yên tĩnh, chỉ cần các chị em nàng sống một cuộc sống bình yên, có mất gì các nàng cũng cam chịu.

Vốn Vưu Na tâm tình rất bình thản, đột nhiên nhớ tới một chuyện nói:

"Mệnh lệnh của quân bộ đưa chúng ta tới chỗ này, vậy thì sếp Đường Long đâu?"

Nghe thấy Vưu Na nói như thế, tất cả nữ binh đều tỉnh táo lại, tất cả đều nhìn sĩ quan cấp úy tóc vàng.

"Sếp Đường Long là sếp quản lý của các ngươi, hơn nữa còn là người tham mưu của căn cứ này, đương nhiên cũng phải ở đây. Tin rằng sau khi hắn hết hạn nghỉ phép trở lại quân ngũ, cũng sẽ bị đưa đến nơi này."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng có chút bình thản nói.

Nàng biết Đường Long rất được đám quân kỹ này tin tưởng, có quỷ mới biết đám quân kỹ này có vì người mình yêu mà gây ra bạo loạn hay không.

Tuyệt đại bộ phận quân bộ đều coi đám này là người yêu của Đường Long, cũng không trách bọn họ nghĩ như vậy, một nam tử trẻ tuổi huyết khí phương cương, chẳng nhẽ lại cam chịu cô đơn sống với một đám mỹ nữ, nếu không thì giải thích làm sao được chuyện, những nữ binh này lại nghe lời Đường Long như vậy?

Mấy người tuổi hơi nhỏ nghe thấy mình được về trụ sở mới, còn tưởng là Đường Long đã vứt bỏ các nàng, bây giờ nghe thấy vậy thì lập tức hoan hô.

Mấy nữ binh lớn tuổi hơn lại không đành lòng, bởi vì các nàng tin Đường Long còn nhiều mảnh đất dụng võ hơn, Đường Long bị lưu đày tới nơi xa xôi này, căn bản không có đất để phát triển, điều này vô cùng có hại với hắn.

Trên mặt Vưu Na hiện lên nụ cười nhạt, tuy rằng nàng rất khát khao cuộc sống yên tĩnh, nhưng vì ân nhân của mình —— Đường Long, nàng tình nguyện vứt bỏ truy cầu này. Về phần Đường Long đi tới nơi hẻo lánh này có phát triển hay không, Vưu Na tin tưởng Đường Long đều có thể tỏa sáng ở bất cứ nơi nào.

Ái Nhĩ Hi lại khác những người còn lại, nàng cao hứng phi thường. Bởi vì ở nơi hẻo lánh này, trời cao hoàng đế ở xa, mình làm gì cũng chẳng ai để ý tới, nàng có cưỡi chiến hạm đi chơi lung tung cũng chẳng sao. Nàng nhớ mãi không quên cái chiến hạm X của Đường Long.

"Mình rất muốn sớm ngày nhìn thấy cái chiến hạm có thể bố trí nhiều chiến thuyền như vậy."

Ái Nhĩ Hi cảm thán ở trong lòng.

Lúc này máy vi tính truyền đến:

"Xin trở lại chỗ ngồi thắt dây an toàn, bổn hạm sắp tiến vào bãi đổ bộ."

Thấy thanh âm này vang lên, mọi người nhìn thấy ở vẫn thạch xuất hiện một cái khe, bốn phía của nó có hồng quang lóe lên, đây chính là căn cứ được xây dựng trong cái vẫn thạch này.

Không đợi sĩ quan cấp úy tóc vàng nói, Vưu Na đã ra lệnh:

"Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, chuẩn bị tiến vào trụ sở mới."

Nói nàng trở về chỗ ngồi của mình thắt dây an toàn, những nữ binh khác đồng thanh kêu to:

"Tuân mệnh đại tỷ."

Sau đó tự động trở về chỗ ngồi.

Lý Lệ Văn ngồi ở bên cạnh Vưu Na hưng phấn nhìn ra vẫn thạch ngoài cửa sổ, hỏi Vưu Na:

"Đại tỷ, bên trong trụ sở mới có cái gì? Có nhà tắm lớn hay không? Em rất nhớ cái cảm giác cùng nhau tắm rửa với mọi người."

"Chị cũng không biết bên trong trụ sở mới có cái gì, nhưng mà nhìn cái bãi đổ bộ này thì cơ sở bên trong chắc cũng không kém."

Vưu Na cười nói.

Nàng nhìn thấy bãi đổ bộ này... ít nhất ... cũng phải trên cấp 3, dựa theo tiêu chuẩn, thì cơ sở bên trong cũng phải trên cấp 3, so với căn cứ cấp 2 trước đây đúng là hơn nhiều, thật không ngờ bọn họ lại nguyện ý bỏ qua một khoản tiền lớn như vậy xây dựng cho mình một căn cứ cấp 3.

Rất nhiều sĩ quan nữ tinh mắt đã đem ý nghĩ của mình nói cho người bên cạnh, khiến cho đám nữ binh này lại càng chờ mong tiến vào trụ sở mới, phải biết rằng căn cứ cấp 3 là tiêu chuẩn đóng quân của chỉ huy cấp thiếu tướng, có người nói bên trong không chỉ có đầy đủ các loại phương tiện quân dụng, mà còn có không ít phương tiện giải trí chuyên dụng, hồ bơi chính là điểm đặc sắc nhất của căn cứ cấp 3. Rất nhiều nữ binh chưa tiếp xúc với nước hi vọng mình có thể học bơi, lúc này các nàng đã hoàn toàn từ bỏ cảm giác bất an khi tiến vào trụ sở mới.

Nhận thấy biểu tình của các nữ binh, và nhìn thấy cấp độ của bãi đổ bộ này, sĩ quan cấp úy tóc vàng cùng thủ hạ trong lòng vô cùng ghen ghét. Các nàng không ngờ quân bộ lại xây dựng căn cứ cấp 3 cho một đám quân kỹ lưu đày này.

Mấy trăm người ở trong một căn cứ cấp 3 có thể chứa được cả vạn người, đây là lưu đày ư? Đây chính là hưởng lạc! Đúng là không hiểu quân bộ nghĩ gì, chắc là trong đám quan tham mưu có quen biết đám nữ binh hoặc có người của đám nữ binh này nên mới có thể làm như vậy!

Dưới sự hướng dẫn của đèn đường, phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đổ bộ, sĩ quan cấp úy tóc vàng vốn đã vô cùng quen thuộc với những bãi đổ bộ với cấp độ khác nhau đã nhận ra, cái bãi đổ bộ này có thể chứa được 50 chiến hạm loại lớn, nàng thoáng cái đã có kết luận, đây là bãi đổ bộ cấp 4, chỉ có trung tướng mới có tư cách đóng quên ở căn cứ cấp 4!

Sĩ quan cấp úy tóc vàng không đem phát hiện của mình nói cho đám quân kỹ, các nàng cũng đã đủ đắc ý, tránh việc sau khi đám người này biết lại trở nên vênh váo, cho nên sau khi mở cửa, nàng lạnh lùng đứng nhìn đám quân kỹ đang kéo cơ giáp.

Chờ sau khi đám quân kỹ xuống toàn bộ, nàng không một tiếng đóng cửa, khởi động, rời đi. Chờ sau khi bay khỏi bãi đổ bộ không xa, nàng lập tức khởi động Không Gian Khiêu Dược, rời khỏi cái khu vực này.

"Thật là không biết lịch sự! Mấy ngày trước ăn uống của chúng ta, vậy mà chẳng nói một lời tạm biệt đã rời đi!"

Ái Nhĩ Hi quay đầu nhìn phi thuyền tức giận mắng.

"Không cần phải quan tâm tới họ, họ không phải một bộ phận của chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng làm quen với cái căn cứ này, nó rất lớn đó, mong là mọi người không lạc đường."

Vưu Na nhìn mọi người cười nói.

Đám nữ binh vốn đã muốn thăm dò căn cứ lập tức hoan hô một tiếng, chạy vào bên trong căn cứ. Mà mấy sĩ quan cấp uý như Vưu Na lại đến đài chỉ huy, đây chính là cánh cửa của căn cứ, muốn biết nơi này phải dựa vào nó.

Lệ Vũ đeo kính nhìn thấy đài điều khiển của đài chỉ huy lập tức kinh hô:

"Thật là lợi hại, chỉ cần một cái đài chỉ huy đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần căn cứ trước đây!"

"Đó là đương nhiên rồi, đây chính là căn cứ cấp 3, không tiên tiến sao được."

Ái Nhĩ Hi đang ngó đông ngó tây quay đầu lại cười nói.

"Căn cứ cấp 3? Tôi nhớ rằng căn cứ trước kia của chúng ta chỉ là căn cứ cấp 1, thật tuyệt, căn cứ cấp 3!"

Lệ Vũ nghe thấy Ái Nhĩ Hi nói, lập tức bắt đầu học theo Ái Nhĩ Hi ngó đông ngó tây.

Lăng Lệ im lặng nhưng đã thần thục điều khiển hệ thống vi tính của đài chỉ huy, hai tay nhanh chóng khởi động, đồng thời nhanh chóng nhìn mọi người nói:

"Cái bãi đổ bộ này có một khẩu lệnh, phàm là quân hạm liên bang tới nó sẽ tự động hiện ra. Bây giờ chúng ta hủy bỏ, đổi thành được chúng ta đồng ý mới có thể mở ra."

Chúng nữ đều gật đầu đồng ý, liên bang trong lòng các nàng không có bao nhiêu quan trọng, gia đình của mình sao có thể để cho người ngoài muốn vào thì vào, đương nhiên phải thay đổi. Đối với kỹ thuật vi tính của Lăng Lệ, các nàng tương đối tin tưởng, có nàng ra tay thì sẽ nhanh chóng hoàn thành mà thôi.

Lệ Vũ bắt đầu thực hiện trách nhiệm quản lý nội vụ của mình, nàng nhanh chóng quan sát tình hình của căn cứ, vừa xem tư liệu đã hô lên:

"Quá tuyệt vời! Cái bãi đổ bộ này của chúng ta có thể đồng thời chứa được 50 chiến hạm loại lớn, hơn nữa bộ duy tu, vận chuyển đều ở đây, mọi người nhìn xem!" Nói xong nàng nhấn một cái nút, vô số các loại cánh tay máy móc hiện ra trong bãi đổ bộ.

Ái Nhĩ Hi đắc ý vạn phần, giống như những thứ này đều là công lao của nàng vậy:

"Đó là đương nhiên, đây là địa phương nào? Nơi này chính là căn cứ cấp 3 đấy!"

Lệ Vũ lắc đầu nói:

"Sai rồi, ở đây không phải căn cứ cấp 3."

"Không phải căn cứ cấp 3?"

Ái Nhĩ Hi đang đắc ý lập tức tiu nghỉu, có vẻ uể oải nói:

"Ai, không phải cấp 3 thì là cấp 2 cũng không tồi."

Nàng thấy Ái Nhĩ Hi không hoài nghi gì những điều mình nói, thấy Lệ Vũ nói nó không phải căn cứ cấp 3 thì không phải cấp 3.

Lệ Vũ thấy Ái Nhĩ Hi khổ sở, không khỏi cười nói:

"Chị Ái Nhĩ Hi, ở đây tuy rằng không phải căn cứ cấp 3, nhưng em cũng đâu có nói nó là căn cứ cấp 2! Nói cho chị biết, đây chính là căn cứ cấp 4!"

"Căn cứ cấp 4? !"

Ái Nhĩ Hi lập tức nắm tay Lệ Vũ kích động hô.

Những sĩ quan nữ khác cũng hiện lên sự hi vọng nhìn Lệ Vũ. Sau khi được Lệ Vũ gật đầu, các nàng đều vui mừng hoan hô.

Ái Nhĩ Hi quấn quít lấy Lệ Vũ nói:

"Lệ Vũ tốt của chị, mau nhìn xem trong căn cứ này có những thứ gì, đừng làm cho chị phải khổ sở."

Lệ Vũ mỉm cười gật đầu, bắt đầu kiểm tra tư liệu, thế nhưng nụ cười của nàng nhanh chóng biến mất, trở thành bộ mặt dở khóc dở cười. Ái Nhĩ Hi lo lắng giục:

"Em làm sao vậy? Nói mau đi!"

Lệ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Em sẽ truyền tư liệu lên màn hình, mọi người tự xem đi."

Nói xong một dãy ký tự đã xuất hiện trên màn hình chính.

Thấy những số liệu này, mọi người ai nấy đều ngẩn ra. Chỉ thấy trên màn ảnh viết:

Bảng thống kê thiết bị của căn cứ hậu cần số 1 Liên bang Vạn La:

Bãi đổ bộ cấp 4, có thể dung nạp 50 chiến hạm cở lớn, bộ phương tiện duy tu chuyển vận đều có đủ, vô số linh kiện có trong kho. (diện tích tổng cộng 10 vạn m2 )

40 căn phòng cho binh sĩ, có thể chứa được 400 người. (diện tích cộng 1000 m2)

WC 40 loại đơn giản. (diện tích tổng cộng 40 m2)

Một kho súng, trong đó có chứa 400 súng lục laser loại nhỏ sản xuất năm 3400 theo lịch vũ trụ. ( diện tích 5m2 )

Một phòng quần áo và đồ dùng hàng ngày, bên trong có chứa 400 bộ quân phục sản xuất năm 3413. (diện tích tổng cộng 10 m2)

Động cơ năng lượng vĩnh viễn một cái, năng lượng một ngày 20 độ. (diện tích 2000 m2)

Một cái bể bơi lớn có thể dung nạp 1000 người đồng thời tắm rửa. (diện tích tổng cộng 1 vạn m2 )

Nhà máy chế tạo thực vật nước ngọt một cái, sản lượng mỗi ngày có thể cung cấp cho 200 người ăn. (diện tích tổng cộng 300 m2)

Diện tích căn cứ 12 vạn m2 (các thông đạo đã tính cả bên trong)

Năng lượng vòng phòng hộ của căn cứ: 10 độ.

Thấy dòng cuối cùng, Ái Nhĩ Hi vốn đang há hốc mồm lập tức hét lớn:

"Vòng phòng hộ 10 độ? ! Vậy chẳng phải nó còn kém hơn cả tàu vận chuyển hay sao? Vậy mà nó là vòng phòng hộ của một căn cứ hay sao? Còn nữa, toàn bộ căn cứ này chỉ có mấy thứ đó? Không còn gì nữa? Một căn cứ sao lại đơn giản tới vậy!"

Vưu Na và Toa Lệ nhìn một chút, đều nhận thấy sự bất đắc dĩ bên trong mắt đối phương. Vưu Na lắc đầu thở dài nói:

"Xem ra quân bộ cố ý, bọn họ không cho chúng ta một căn cứ hoàn chỉnh."

"Căn cứ này không bằng cả căn cứ cấp 1! Chúng ta sẽ kháng nghị tới quân bộ, yêu cầu trở về căn cứ cũ!"

Ái Nhĩ Hi tức giận cầm lấy dụng cụ liên lạc của đài điều khiển.

Sau khi ra lệnh cho bãi đổ bộ đóng lại, Lăng Lệ nhàn nhạt nói:

"Vô dụng thôi, ở đây không có hệ thống truyền tin."

Ái Nhĩ Hi nhìn dụng cụ liên lạc trong tay sửng sốt một hồi, sau đó ngã xuống mặt đất, bất đắc dĩ than thở:

"Lẽ nào chúng ta bị nhốt ở chỗ này?"

Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện hô lớn:

"Chị Khiết Ty, chị chẳng phải có cơ giáp hay sao? Có thể dùng nó để liên lạc!"

Khiết Ty lắc đầu nói:

"Vô dụng, Cơ giáp chỉ có thể liên lạc trong phạm vi một tinh cầu, vượt quá phạm vi đó cơ giáp chỉ có thể liên hệ trong vòng 100 vạn km, ở đây cơ giáp không thể nào liên lạc được với bên ngoài."

Ái Nhĩ Hi không nói gì, ủ rũ đứng bên cạnh đài điều khiển. Vưu Na thấy tất cả mọi người buồn chán, nhớ tới Đường Long nói mình là đại tỷ, nên đi lên một bước nhìn mọi người cười nói:

"Được rồi, không cần uể oải như thế, dù sao vài ngày nữa sếp sẽ tới đây, đến lúc đó sẽ có biện pháp giải quyết. Hiện giờ chúng ta đi trấn an các chị em một chút, tin rằng các nàng đã phát hiện ra cái căn cứ này không giống như trong tưởng tượng. Còn nữa, mong mọi người cực khổ một chút, giúp các chị em an bài phòng ở đi."

Nghe thấy Vưu Na nói, các sĩ quan nữ bắt đầu tỉnh táo lại, đúng rồi, vài hôm nay sếp sẽ bị đưa tới đây, chuyện phiền não này giao cho sếp là được rồi, việc quan trọng nhất hiện giờ là thu xếp cho ăn ở.

Ái Nhĩ Hi lập tức hô:

"OK, chúng ta nhanh chóng tới xem cái bể bơi 1 vạn m2, xem nó xa hoa tới mức nào!"

Nói xong nàng kéo Lệ Vũ giống như một làn gió chạy ra khỏi đài điều khiển.

Những sĩ quan nữ khác thì cười cười bước ra thông báo cho chị em mình. Toa Lệ đi tới chỗ Vưu Na, khóe miệng nở một nụ cười, xem ra đại tỷ Vưu Na của mình đã có thể tự đảm đương công việc được rồi.

***

Vừa rời đi, sĩ quan cấp úy tóc vàng đã liên lạc với cấp trên.

"Nhiệm vụ hoàn thành?"

Một sĩ quan cấp tá có chút đẹp trai hỏi.

"Dạ thưa Sếp, nhiệm vụ đã hoàn thành, Liên đội SK23 đã tiến vào trụ sở mới."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng cúi chào trả lời, nhưng mà nàng còn tiếp tục hỏi:

"Sếp, các nàng chỉ là một liên đội nho nhỏ… không cần phải cho cả một cái căn cứ cấp 4 để sử dụng chứ?"

Sĩ quan cấp tá đầu tiên là nghi hoặc: "Căn cứ cấp 4?" rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

"Hóa ra các ngươi nói tới bãi đổ bộ hay sao, yên tâm, chỉ có bãi đổ bộ là cấp 4, vì muốn cho binh đoàn xây dựng nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng nên phải tạo một cái bãi đổ bộ cấp 4, còn cơ sở bên trong không đạt tiêu chuẩn cấp 1 đâu."

Nói xong liền danh sách cơ sở bên trong cho sĩ quan cấp úy tóc vàng xem.

"Ha ha, hóa ra các nàng thảm như vậy!"

Xem xong tư liệu sĩ quan cấp úy tóc vàng vui vẻ hẳn lên.

Lúc này sĩ quan cấp tá nói:

"Được rồi, các ngươi nhanh chóng rời khỏi vành đai vẫn thạch đi, không lâu nữa nơi này sẽ bị cách ly tín hiệu."

"Xin Sếp yên tâm, chúng tôi đã rời khỏi vành đai vẫn thạch, hiện đang bay tới thủ đô, tầm 12h sẽ tới vành đai của thủ đô."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng tươi cười nói.

Sĩ quan cấp tá gật đầu nở nụ cười cổ quái, nhỏ giọng nói:

"Ta đã mua rượu vang đỏ, muốn cùng ngươi cô cùng nhau thưởng thức."

Sĩ quan cấp úy tóc vàng liếc người bên cạnh một chút, phát hiện không ai chú ý thì nhỏ giọng hồi đáp:

"Trở về gọi điện cho sếp."

Nói xong nàng có chút bối rối tắt liên lạc.

Vào lúc này, dụng cụ phá sóng to lớn được bố trí ở vành đai vẫn thạch và tinh hệ Văn Mân đã bắt đầu hoạt động, căn cứ hậu cần đặc biệt số 1 mất đi liên lạc với Liên bang Vạn La.

Thủ đô liên bang Tinh Đặc Luân, bên trong dinh thự của Tổng chỉ huy bình loạn - đại tướng Khảm Mục Kỳ, Khảm Mục Kỳ đang bố trí điều động quân đội với sự trợ giúp một một đống các sĩ quan tham mưu. Đừng thấy mọi người trong phòng bận rộn khẩn trương, kỳ thực Khảm Mục Kỳ lại vô cùng nhàn hạ. Hắn điều động quân đội nhưng chẳng phải động tay động chân, ngay cả não cũng chẳng phải nghĩ đã có thể có được kế hoạch điều động binh lực.

Vì sao không cần động não, xin đi, hắn là ai? Hắn là tổng chi huy bình loạn, đám quan tham mưu bên cạnh bày cho đẹp à? Có bọn họ là có tất cả. Ngoại trừ kế hoạch tác chiến bố trí không cần hắn động não, thì ngay cả vấn đề chỉ huy tác chiến cũng không cần hắn động não, bọn quan chỉ huy hạm đội ở bên dưới rất có bản lĩnh.

Vừa nghĩ tới chuyện tuyên bố ai là quan chỉ huy hạm đội, Khảm Mục Kỳ vui vẻ, bắt đầu hồi tưởng lại lần hội nghị vừa rồi:

"Các vị, bản quan bắt đầu tuyên bố người chỉ huy các hạm đội trong chiến dịch bình loạn này."

Khảm Mục Kỳ ngữ khí uy nghiêm, đảo mắt nhìn gần một vạn người ngồi trong phòng khách này.

Có thể ngồi trong cái hội nghị quan quân này, cấp thấp nhất đều là chuẩn tướng, trong vạn người ngồi đây, người có quân hàm thiếu tướng cũng gần bốn, năm ngàn người.

Có lẽ chúng ta không nên hoài nghi vì sao quân đội liên bang lại có nhiều tướng như vậy, thực ra người hơi hiểu thế sự cũng biết, gần 9 phần tướng trong này đều là nhờ chuyện đi cửa sau, vỗ mông ngựa mà có được. Cho nên đừng nhìn những ngôi sao vô cùng chói mắt ở đây, nếu như luận năng lực chỉ huy tác chiến mà nói, thì chỉ cần mấy sĩ quan cấp úy ở cơ sở cũng đủ đánh cho bọn họ đầu rơi máu chảy.

Đương nhiên, trong những tướng quân này cũng có những người từ cơ sở và dùng quân công của mình tiến lên, tuy rằng họ đều là người đã từng đánh hải tặc, dẹp loạn, nhưng năng lực chỉ huy chiến đấu luôn cao hơn gấp mấy lần so với đám người còn lại. Số tướng quân chân chính trong đám người này chỉ khoảng mấy trăm người, hơn nữa phần lớn là thiếu tướng và chuẩn tướng.

Cho nên trong cái hội nghị quân sự này, người nào càng nhiều sao thì bao tử lại càng lớn, mấy người gầy gầy lại mang khí thế đáng sợ hơn mấy người mập mạp, bưu hãn nhiều.

Khảm Mục Kỳ cố ý không nhìn tới đám cấp dưới đang dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn mình, hắn không phải không để ý tới thể diện của mình, nhưng mà nói tới năng lực bày binh bố trận, con mẹ nó, bọn này toàn là não heo! Bảo bọn chúng đi đánh giặc quả thực là chịu chết! Cho nên Khảm Mục Kỳ im lặng sửa lại tên những người đã được ghi trong danh sách.

"Quan chỉ huy hạm đội đầu tiên —— thiếu tướng Trương Phách Long!"

Khảm Mục Kỳ nói câu này làm cho mọi người phải ngẩn ngơ, không nghĩ tới Khảm Mục Kỳ lại chọn một người hàng thật!

Lại nói một chút, một số hệ phái khác Khảm Mục Kỳ mời dự họp quân nghị không chuẩn bị tham gia, bởi vì ai cũng biết người đảm nhiệm chức quan chỉ huy hạm đội phải là người của Khảm Mục Kỳ, người ngoài chỉ tới giúp vui mà thôi.

Nhưng mà Khảm Mục Kỳ tuyên bố điều này đã làm xáo trộn biên chế của hơn 30 vạn chiến hạm, đồng thời còn làm đám thủ hạ của hắn bị mất đi quyền chỉ huy hạm đội, đây chính là chuyện dẫn tới nội loạn trong phe cánh, ai nấy hôm nay đều hưng phấn ngồi xem.

Một thiếu niên anh tuấn chừng 20 tuổi đeo quân hàm thiếu tướng, uy nghiêm bước tới trước mặt Khảm Mục Kỳ, ba một tiếng nghiêm ưỡn ngực cúi chào.

Mà Khảm Mục Kỳ thì nhận một thanh gươm chỉ huy màu trắng thì tay thủ hạ đưa cho người thanh niên này. Sau khi người hanh niên hai tay tiếp nhận gươm chỉ huy, thắt ở bên hông thì cúi chào, đứng ở phía sau Khảm Mục Kỳ.

Thông qua màn hình ba chiều, cả hội nghị quân sự đều chứng kiến cảnh tượng này. Trong hàng ghế của hội nghị có một thanh niên thiếu tướng anh tuần tiêu sái, mắt xanh tóc màu đỏ nhìn thiếu tướng tóc đen bên cạnh mình, nói thầm:

"Đại tướng Khảm Mục Kỳ sao lại cho người của hệ phái khác làm quan chỉ huy hạm đội vậy?"

Tên thiếu tướng kia lười nhác, híp mắt cười nói:

"Người ta là thiếu soái đấy, cho hắn làm quan chỉ huy có gì không thích hợp."

Tên thiếu tướng mắt xanh tóc đỏ này định nói thì chợt nghe đến Khảm Mục Kỳ nói:

"Quan chỉ huy hạm đội số 2—— thiếu tướng Ngụy Phi!"

Thiếu tướng tóc đỏ giật mình, mà bên thiếu tướng thần tình lười nhác kia hai mắt sáng lên sau đó nhanh chóng biến mất.

Tên thiếu tướng mắt xanh tóc đỏ thấy đồng bọn không phản ứng chút nào, vội vã kéo hắn nói:

"Nhanh lên một chút đi! Không sẽ trái với quân pháp đó!"

Thiếu tướng Ngụy Phi gật đầu, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, sau đó nhanh chân bước lên, quan tướng bốn phía đều nhìn hắn với ánh mắt ghen tỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.