Chuyện Hoàn Hồn Thảo liên quan tới tính mạng của Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên, Vũ La lắc đầu thật mạnh:
- Không cần biết Thiết gia ra bao nhiêu tiền, Hoàn Hồn Thảo không phải để bán!
Giọng nói trong rừng rất lâu sau không đáp lại.
- Kim thúc...
Trán Thiết Sư Lan toát ra mồ hôi lạnh bằng hạt đậu, nghiến chặt quai hàm.
Hai lão nhân này cũng là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực, ánh mắt Kim thúc lóe lên liên tục, sau đó mới nói:
- Thiếu gia, chỉ có thiếu gia mới có thể quyết định được chuyện này.
Thiết Sư Lan sợ run một chút, sau một lúc hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói:
- Hoàn Hồn Thảo thuộc về Thiết gia, tha cho tiểu tử kia một mạng!
Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng, không thể không đoạt. Nhưng lưu lại cho Vũ La một mạng, không quá tuyệt tình, sau này vẫn còn đường ăn nói.
Kim thúc âm thầm gật đầu, thiếu gia xử trí như vậy chưa chắc đã là tốt nhất, nhưng tối
thiểu cũng coi như ổn thỏa, lần đầu tiên có thể có được biểu hiện như thế đã là không tệ.
Kim thúc nhìn thoáng qua lão nhân đang ôm hộp ngọc trong tay, lên tiếng hỏi:
- Quỷ Cửu, là lão ra tay hay là ta?
Tuy rằng bị Cửu Vĩ Bạch Hồ và Thất Thủ Giao Long khắc chế, nhưng không có nghĩa là hai vị lão bộc Kim thúc và Quỷ Cửu sẽ coi trọng Vũ La. Ngược lại bọn họ không chấp nhận Vũ La là trở ngại khiến cho bọn họ không thế cướp Hoàn Hồn Thảo. Cho nên lão mới hỏi như vậy, trong hai người ai ra tay cũng không khác, một tên tiểu tử còn trẻ như vậy, nhất định đưa tay ra là bắt được.
Quỷ Cửu cũng không quan tâm, bọn họ là nô bộc trung thành của Thiết gia, đã đi theo Thiết gia mấy ngàn năm, năm xưa cũng nhờ Thiết gia cứu lấy mạng già. Không cần biết đối mặt với kẻ địch thế nào, nếu thiếu gia đã đưa ra quyết định như vậy, lão cũng thản nhiên đối
Chỉ thấy Quỷ Cửu bĩu môi:
- Lão già ta đã ra tay một lần, lão cũng không thể ở không như vậy được, tiểu tử này giao cho lão. Thiếu gia sẽ đi trước với ta, Kim Khôi, cho lão thời gian ba mươi lần hô hấp, đủ rồi chứ, có lẽ bấy nhiêu thu thập một tên tiểu tử như vậy không thành vấn đề...
Thiết Sư Lan lại cảm thấy không thoải mái chút nào, quyết định vừa rồi của y rất có thể mang tới tai họa ngập trời cho Thiết gia, nhưng y cũng không hối hận, chỉ có điều trong lòng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Quỷ Cửu kéo Thiết Sư Lan lui về phía sau, Kim Khôi nhìn ra Quỷ Cửu cố ý nói đùa để cho thiếu gia bớt căng thẳng, cũng lập tức phối hợp với lão, cười mắng:
- Lão tạp mao này dám khinh thường ta ư, một tiểu tử này cần tới ba mươi lần hô hấp sao? Lão chờ đó, nếu ta không thể giải quyết hắn trong mười lần hô hấp, về sau ắt bỏ họ Kim theo họ Quỷ.
Quỷ Cửu cười hăng hắc:
- Đừng, ta không có con lớn như lão...
- Lão tạp mao nhanh cút, xem thủ đoạn của Kim mỗ!
Vũ La đã thu Ngọc Tung Trùng lại. Đã không hợp ý vậy cũng không cần nhiều lời, không đi được vậy đánh một trận, còn có thể làm gì khác.
Trên vầng sáng thình lình nổi lên một vòng sóng gợn. Ngay sau đó một bóng người từ trong gợn sóng kia nhanh chóng bay ra, người còn chưa tới, một cỗ khí thế bức người đã ập tới trước. Từng trận kình phong rát mặt, giống như dao bén.
- Tiểu tử, thiếu gia nói không thương tổn đến tính mạng của ngươi, ta đã đánh cược cùng người khác, trong thời gian mười lần hô hấp sẽ giải quyết vấn đề. Chớ trách lão nhân gia ta động thù mà không báo trước, ngươi hãy cấn thận! Phá Sơn Long Quyền...
Ầm một tiếng vang lên, một luồng hồng quang chói mắt như cơn trốt xoáy bạo phát,
giống như tiếng sấm giữa trời quang. Lực lượng hùng mạnh đè ép không khí xung quanh đầu quyền nén lại thành một luồng, bên ngoài hồng quang bao phủ một lồng khí màu trắng sữa, giống như lưu tinh bay vào ngực Vũ La.
- Mười lần hô hấp? Không thương tổn đến tính mạng ta ư?
Vũ La cười lạnh một tiếng.
- Đúng vậy, để Hoàn Hồn Thảo lại đây, lão nhân gia ta thả ngươi bình yên rời đi...
Bên dưới, người của Bát Đại Thần Trủng không ngờ các thế lực Đại Thánh Yêu tộc chém giết với nhau, cả bọn khẽ biến sắc mặt, suy nghĩ xem sự kiện lần này sẽ tạo ra ảnh hường gì với thế cục trên toàn Đông Thổ.
Chỉ có Nguyễn Xạ Nhật lấy trong dị bảo trữ vật của mình ra một chiếc ghế dựa rộng rãi thoải mái, ngồi xuống gác chéo chân, rung đùi bình thản nói:
- Lão khốn kia tường bở, chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ...
Khoái Tông quay lại hung hăng trừng mắt nhìn y một cái. Hiện tại Nguyễn Xạ Nhật trở thành không liên quan với đám Đại Tế Ti khác, là kẻ giao hảo với Vũ La. Mấy câu nói đó y là vô tình, lọt vào tai những người khác, lại trở thành ùng hộ Vũ La.
Khoái Tông tức giận nói:
- Thực lực của lão nhân nọ cũng chỉ kém chúng ta một chút mà thôi, e rằng không kém hơn Hổ Báo chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng chúng ta, Vũ La sao thể là đối thủ?
Nguyễn Xạ Nhật đang muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sáu Đại Tế Ti còn lại cũng ra vẻ tán thành lời Khoái Tông, bèn ngậm miệng không nói. Lúc trước mọi người không tin lời y rằng Vũ La chính là người phát ngôn của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, bao vây bia đá sáu mặt kia, đòi xem nhẫn bạch hồ cho bằng được, đã khiến cho Nguyễn Xạ Nhật vô cùng căm tức.
Cho nên Nguyễn Xạ Nhật cũng không kể cho bọn họ nghe chuyện Vũ La đơn thân độc mã xông vào Niên Luân Mộ Địa, rốt cục chiến lực Vũ La thế nào, bảy Đại Tế Ti kia hoàn toàn không biết.
Ôn Chiêu Hòa khẽ vuốt chòm râu bạc, cất tiếng thở dài:
- Ôi, chỉ là một lão nô bộc đã có thực lực kinh người như vậy, quả nhiên không hổ là môn hạ Đại Thánh...
Nguyễn Xạ Nhật đảo mắt liên hồi, giọng xảo quyệt:
- Khoái Tông, không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu Vũ La thắng, ngươi thua ta một ngàn cân quặng Ô Thiết. Nếu lão nhân kia thắng, ta thua ngươi tám trăm cân, sao hả?
Từ sau khi bị Vũ La liên tiếp đả kích, càng ngày Nguyễn Xạ Nhật càng không có phong độ cao thủ, hiện tại lại đòi đánh cuộc.
Một ngàn cân quặng Ô Thiết, cho dù là Khoái Tông cũng có chút động tâm.
lui lại. Chỉ là một chỉ đã gây ra một lỗ máu rành rành trên cổ tay Kim Khôi, máu tươi chảy ra như suối, xương cốt bên trong đã bị lực lượng hùng mạnh chấn cho vỡ nát.
Kim Khôi nhìn Vũ La với vẻ khó lòng tin được, ngàn vạn lần không ngờ rằng mình lại thất bại dưới tay một thiếu niên. Thế nhưng cảm giác đau đớn ở cổ tay đã cho lão biết rõ ràng, đây là sự thật không thể nào nghịch chuyển.
- Ngươi... rốt cục ngươi là ai?
Sau khi Vũ La thăng tiến hai cấp, thực lực bản thân tăng mạnh, sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù càng thêm thuận buồm xuôi gió, uy lực xuất ra cũng tăng lên gấp mấy lần. Một chỉ vừa rồi là do ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù chồng lên cùng lúc, thần lực Thiên Phủ Chi Quốc thôi thúc, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn thêm vào, điểm ra một chỉ hùng mạnh vô cùng, uy lực còn mạnh hơn phi kiếm của tu sĩ đỉnh phong.
Dù Kim Khôi dốc hết toàn lực chống đỡ cũng chưa chắc đã có thể đỡ được, huống chi lão không chút đề phòng, chỉ mải lo phô trương phong thái cao thủ, xuất ra một chiêu Phá Sơn Long Quyền.
- Lão Kim...
Một tiếng gầm giận dữ vang lên:
- Tiểu tử thối, ngươi dùng thủ đoạn xảo quyệt gì vậy, lão tử xé xác ngươi!
Trong tiếng gầm, Quỷ Cửu bay nhanh tới, toàn thân lão được một mảng hồng quang bạo phát bao phủ. Còn chưa tới gần đã ra tay, nhưng bị Kim Khôi giữ lại.
Tuy rằng Hỏa Thần Lực bên trong Kỳ Lân Tý vẫn chưa hiện ra, nhưng một tia năng lượng nóng bỏng vẫn còn hoành hành bên trong cơ thể Kim Khôi. Lại thêm lực lượng của Lực Bạt Sơn hùng mạnh vô cùng, một chỉ nọ làm vỡ nát xương cổ tay lão, ngay cả xương cánh tay, bàn tay đều xuất hiện vết nứt.
Vì quá đau đớn, Kim Khôi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, râu tóc ướt đẫm.
Nhưng Kim Khôi vẫn dùng bàn tay lành lặn giữ chặt Quỷ Cửu lại:
- Đừng đi, lão Cửu, lão không phải đối thủ của hắn.
- Lão nói cái gì!
Quỷ Cửu nổi trận lôi đình:
- Một thằng lỏi con như vậy, chẳng lẽ Quỷ Cửu ta không thu thập được sao?
Thiết Sư Lan cũng đã quay trở lại, nhìn Kim Khôi tỏ ra vô cùng lo lắng:
- Kim thúc, ngài không sao chứ?
Kim Khôi hổ thẹn không thôi:
- Thiếu gia, lão nô bất tài, e rằng chúng ta không đủ bản lãnh cướp lấy Hoàn Hồn Thảo... Thiết Sư Lan nghe vậy sửng sốt:
- Hắn... thật sự lợi hại vậy sao?
Quỷ Cửu gào thét:
- Lão Kim buông ra, hôm nay ta phải đánh bẹp tên khốn này, cho lão hết giận...
Kim Khôi thở dài một tiếng:
- Lão Cửu, thực lực hai ta không chênh lệch bao nhiêu, lão cũng thừa biết. Ta nói thẳng, cho dù là quyết đấu đường đường chính chính, ta cũng không phải là đối thủ của người ta,
lão cũng không cần thử nữa.
Quỷ Cửu sửng sốt:
- Chẳng lẽ không phải là lão nhất thời sơ ý...
Kim Khôi nén đau nói:
- Là ta nhất thời sơ ý, nhưng ta cũng biết rõ, chỉ bằng vào một chiêu vừa rồi, dù là ta dốc hết toàn lực đề phòng, cũng chưa chắc đã tiếp được.
Quỷ Cửu kinh ngạc vô cùng, tuy rằng Kim Khôi nói thực lực hai người không chênh lệch bao nhiêu, thật ra đó là vì muốn giữ thế diện cho Quỷ Cửu. Trên thực tế, Quỷ Cửu vẫn còn kém Kim Khôi một bậc.
Vốn lão cho rằng Kim Khôi nhất thời sơ ý mới có thể bị Vũ La ám toán. Nhưng Kim Khôi nói như vậy, lão lập tức hiểu rõ ràng, dù mình ra tay, chắc chắn cũng không có kết cục tốt.
Kim Khôi đau tới nỗi toàn thân toát mồ hôi, vịn vai Quỷ Cửu nói với Thiết Sư Lan:
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi.
Bên trong rừng Quỳ Mộc, bảy Đại Tế Ti bọn Ôn Chiêu Hòa, Khoái Tông giật mình kinh hãi, không ngờ Vũ La thắng thật. Hơn nữa theo như lời vị lão bộc kia, thực lực chân chính của Vũ La còn cao hơn lão.
Bảy người đều tự cho mình siêu phàm, ánh mắt độc đáo, dù sao cũng là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, nhưng bảy người cũng không thế nhìn ra chiến lực của Vũ La hùng mạnh tới mức này.
Trợn mắt há mồm một hồi lâu, mới có người lên tiếng cảm thán:
- Thật không ngờ... quả thật xem vô cùng mãn nhãn, ôi...
Ôn Chiêu Hòa không khỏi cười khổ:
- Già rồi, già rồi, thật sự là già rồi. Vũ La tiểu huynh đệ dùng một chiêu đánh bại tên lão bộc kia, chúng ta đây tự hỏi có mấy người có thể làm được? Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước...
Mọi người im lặng không nói, Ôn Chiêu Hòa nói không sai, dù là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng ở đây, cũng chưa chắc có được mấy người dám cho rằng mình có thể đánh bại vị lão bộc kia chỉ với một chiêu.
Cho dù trong quyết đấu vừa rồi, vị lão bộc kia sơ ý, nhưng tối thiểu cũng có thể cho thấy thực lực của Vũ La tương xứng với tám vị Đại Tế Ti Bát Đại Thần Trủng.
Sắc mặt Khoái Tông trở nên khó coi đến cực điểm. Trong số tám người ở đây, y gặp Vũ La trước hết. vốn y là người có cơ hội trở thành hảo hữu với Vũ La nhất, đáng tiếc y có mắt không tròng, trước mặt Vũ La còn làm ra vẻ ‘chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi’. Càng nghĩ y càng cảm thấy oán hận Khoái Cương, tuy rằng tên khốn ấy đã chết đi, nhưng lỗi lầm của
Khoái Tông y vẫn không thể nào xóa bỏ.
Nếu không vì Khoái Cương, bất kể thế nào, quan hệ giữa Vũ La và Thanh Nguyệt Thần Trủng cũng không tới nỗi tệ hại như hiện tại.
Khoái Tông không cam lòng quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Xạ Nhật một cái, trong lòng vô cùng ghen tị. Quả thật tự dưng để cho tên ngốc Nguyễn Xạ Nhật kia hường lợi.
Nguyễn Xạ Nhật tỏ ra ung dung nhàn nhã, dường như đã sớm đoán trước được kết cục
Trên thực tế bản thân Nguyễn Xạ Nhật cũng hơi hoảng sợ. Y biết Vũ La chắc chắn sẽ không thua, nói không chừng còn có thể thắng. Nhưng y tuyệt không ngờ rằng Vũ La thắng dễ dàng như vậy, chỉ một chiêu đã khiến cho lão bộc kia tâm phục khẩu phục.
Lần đầu tiên y gặp Vũ La bên ngoài Niên Luân Mộ Địa, tuy rằng Vũ La đã tỏ ra bất phàm, nhưng y cho rằng nếu quyết đấu với nhau, mình vẫn có thể áp chế Vũ La.
Sau khi tiến vào Niên Luân Mộ Địa, Vũ La dẫn trước một hoi, lúc ấy Nguyễn Xạ Nhật đã biết thực lực Vũ La đã không kém gì mình. Kết quả sau khi Vũ La ra khỏi Niên Luân Mộ Địa, chỉ cần một chiêu đã đánh bại vị lão bộc kia, Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy mình cũng không làm được.
Tuy rằng Nguyễn Xạ Nhật không phục lắm, nhưng không thể không thừa nhận,
Rốt cục tiểu tử này tu luyện thế nào, tốc độ lại nhanh như vậy...
Nguyễn Xạ Nhật vừa hâm mộ vừa ghen tị với Vũ La. Bất quá lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng y là hảo hữu của Vũ La, Nguyễn Xạ Nhật liền vui vẻ chịu đựng. Có được một vị bằng hữu thực lực không kém tám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, dựa lưng vào núi có thể hù chết yêu ma, ngay cả Nguyễn Xạ Nhật cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Trong lòng tám người trong rừng Quỳ Mộc có tâm sự khác nhau, Thiết Sư Lan bên ngoài sắc mặt không ngừng biến hóa.
Kim Khôi nhìn thấy không ổn, vội vàng nói:
- Quỷ Cửu, mau bảo vệ thiếu gia rời đi!
Quỷ Cửu cũng nhìn ra được Thiết Sư Lan không cam lòng, nhưng lão biết rõ thực lực Thiết Sư Lan, hiện tại xông lên chính là đi chịu chết. Lão đang muốn nói chuyện, Thiết Sư Lan chợt khoát tay ngăn lại:
- Kim thúc, Cửu thúc, các ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực.
Y bước tới một bước, chắp tay thi lễ Vũ La:
- Vị huynh đài này, Hoàn Hồn Thảo quả thật vô cùng quan trọng với ta, xin huynh đài nhường lại. Chỉ cần huynh đài chịu nhường, ngày sau Thiết Sư Lan ta nhất định báo đáp gấp trăm lần.
Kim Khôi cùng Quỷ Cửu im lặng không nói, trong lòng bọn lão thừa biết vì sao Thiết Sư
Lan cần Hoàn Hồn Thảo tới mức như vậy, cho nên cũng không tiện nói nhiều.
Vũ La thấy y coi như biết lễ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Ta cũng có chỗ khó xử, Hoàn Hồn Thảo này là dùng cứu tính mạng hai vị bằng hữu của ta, thật sự không thể nhường được.
Ảnh mắt Thiết Sư Lan lại trở nên đỏ ngầu, bất quá vẫn cố gắng áp chế, biểu hiện ra giáo dục rất tốt của gia tộc Đại Thánh:
- Tuy rằng thực lực huynh đài bất phàm, nhưng Thiết Sư Lan có nắm chắc tất thắng. Chỉ là không thể khống chế được thủ đoạn này, đến lúc đó nhất định huynh đài máu tươi vãi ra ngoài năm bước, Thiết Sư Lan thật sự không muốn đi tới tĩnh cảnh này, xin huynh đài cân nhắc...
Vũ La nhướng mày:
- Nhiều lời vô ích, động thù đi thôi.
Thiết Sư Lan nghiến răng một cái:
- Thôi được, thời gian cấp bách, huynh đài lại không nghe khuyên bảo, cùng lắm thì tương lai Thiết Sư Lan tự sát để tạ tội Nhan gia gia và Hồng gia gia.
Bên trong rừng Quỳ Mộc, bọn Ôn Chiêu Hòa hết sức lấy làm kỳ:
- Dường như tên thiếu gia Thiết gia này đã nắm chắc thắng lợi, rõ ràng y đã biết thực lực Vũ La, vì sao còn muốn làm như vậy?
Khoái Tông có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cười lạnh một tiếng:
- Hừ, hậu duệ của Đại Thánh Yêu tộc, ai mà không có chút thủ đoạn giữ mạng? Nếu thiếu gia này được Đại Thánh Thiết Hoành Giang đặc biệt yêu thương, ban cho thần thông bảo gì đó cũng không phải là chuyện lạ.
Trong lòng mọi người cũng nghĩ như vậy, ai nấy gật gật đầu:
- Xem ra nhất định là như vậy.