Cung Thập Nhị quỳ dưới đất không ngừng dập đầu, khóc lóc nước mất chảy dài:
- Ta van ngươi, van xin ngươi, hãy cứu A Hắc đi, van xin ngươi...
Tuy rằng Kỳ Nguyên đánh nhau với Cung Thập Nhị tới mức một mất một còn, nhưng là đánh nhau chết sống bằng đao thật thương thật. Thấy bộ dạng Cung Thập Nhị như vậy, y cũng cảm thấy mềm lòng, nhưng y không tiện nhúng tay vào chuyện của Vũ La. lý trí cũng cho y biết không thể cứu quạ đen A Hắc.
Nếu quạ đen A Hắc chết đi, tuy rằng Cung Thập Nhị lãnh ngộ Âm Ba Lôi Sát đạn cũng không phải là đối thủ của mình. Dạ Vũ Thần Trủng sẽ hoàn toàn bị chèn ép.
Lúc này Kỳ Hằng đang khoanh tay đứng bên cạnh chợt chậm rãi lên tiếng nói:
- Vốn lúc Cung Thập Nhị còn là cô nhi, phụ mẫu đã tử trận từ sớm, không người chiếu cố, chính là quạ đen A Hắc nuôi lớn hắn. Hắn có tình cảm sâu đậm với quạ đen A Hắc, Yêu tộc bình thường khó lòng tưởng tượng...
Vũ La kinh ngạc liếc nhìn Kỳ Hằng một cái, vị Tế Ti của Mộc Thần Trủng này khẽ mỉm cười:
- Vũ tiên sinh, nếu như không ngại, hay là để ta giúp ngươi xử lý chuyện này?
Vũ La không biết lão muốn làm gì, gật đầu nói:
- Vậy phiền Đại nhân.
Kỳ Hằng gật gật đầu, tiến lên một bước nói với Cung Thập Nhị:
- Nếu chúng ta cứu quạ đen A Hắc, ngươi lại mang nó tới tấn công chúng ta, chẳng phải là chúng ta tự ném đá vào chân mình sao?
Cung Thập Nhị sửng sốt, y cũng là kẻ thông minh, lập tức đứng dậy hỏi:
- Các ngươi thật chịu cứu A Hắc sao?
Kỳ Hằng bất động thanh sắc đáp:
- Vậy phải xem ngươi trả lời ta thế nào.
Cung Thập Nhị cúi đầu, nện mạnh hai đấm lún sâu xuống đất. Một lúc lâu sau, thình lình y nhảy dựng lên, đầu quyền đẫm máu tươi, nghiến răng nghiến lợi rít lên từng tiếng:
- Chỉ cần các ngươi chịu cứu A Hắc, ta sẽ phản Dạ Vũ Thần Trủng, sẵn sàng góp sức với Mộc Thần Trủng các ngươi. Bất quá ta có một điều kiện, ta sẽ không theo các ngươi tấn công Dạ Vũ Thần Trung.
Kỳ Hằng mỉm cười:
- Nếu ngươi không nói câu cuối cùng, bất kể thế nào ta cũng không dám xin Vũ tiên sinh giúp cho kẻ phản phúc như ngươi.
Cung Thập Nhị mừng rỡ:
- Vậy chúng ta mau động thân đi thôi, nếu chậm e rằng không còn kịp nữa.
Trong đám cỏ hoang có một ngọn núi nhỏ màu đen. trên núi toát ra khí tức tử vong tanh tưới, từng tiếng gào thét thê lương lãng đãng xung quanh núi.
Mọi người đi tới gần mới nhìn ra, ngọn núi nhỏ này chính là quạ đen A Hắc khổng lồ.
A Hắc chính là Thần Thú của Dạ Vũ Thần Trủng, đã sống hàng ngàn năm. không hiểu vì sao nó rất có cảm tình với đứa trẻ mồ côi Cung Thập Nhị. Cung Thập Nhị dẫn người tới, nhìn thấy tình trạng của quạ đen A Hắc như vậy trong lòng chua xót. không nhịn được lại rơi nước mất.
Quạ đen A Hắc vừa nhìn thấy Vũ La. lập tức trừng mắt lên ra vẻ cảnh giác. Đáng tiếc hiện tại nó bị độc tố xâm nhập thân thể, không thể động đậy, chỉ có thể đảo mất ra hiệu cho Cung Thập Nhị chạy mau.
Chỗ quạ đen A Hắc còn cách rất xa Dạ Vũ Thần Trủng. Sau khi bị thương, nó còn gắng gượng đưa Cung Thập Nhị ra xa khỏi chiến trường. Nhưng độc tố của Bích Ngọc Đằng vô cùng bá đạo, nó chưa bay về tới Dạ Vũ Thần Trủng đã phát tác. Nó phi hành một phen, càng làm tăng tốc độ khuếch tán của độc tố trong cơ thê. Cung Thập Nhị bảo những người khác về trước, mình ở lại cùng A Hắc. Mắt thấy hiện tại không có cách nào, y đành phải nhịn nhục đi cầu xin Vũ La.
Lần đầu tiên Vũ La gặp Cung Thập Nhị, thật sự cảm thấy không thích y, vì y tỏ ra cuồng vọng tự đại. Nhưng y vì một sủng thú mà mạo hiếm sinh mạng, đơn thân độc mã tới Thần Trủng đối địch quỳ xin cứu mạng sủng thú, Vũ La lại thấy y quả thật không tệ.
Vũ La nhìn nhìn A Hắc, thần sắc tỏ ra ngưng trọng hẳn lên.
Cung Thập Nhị nhất thời khẩn trương:
- Tiên sinh. A Hắc thế nào, còn cứu được chăng?
Vũ La không trả lời, mà nhìn thoáng qua xung quanh:
- E rằng phải phí chút công phu. đám đồng bạn của ngươi trở về, phỏng chừng mất bao lâu nữa sẽ dẫn người tới đây?
A Hắc mắt thấy không được, ngay cả Cung Thập Nhị cũng biết A Hắc không chống được loại độc này, những người trong Dạ Vũ Thần Trủng càng không có biện pháp giải độc, cho nên mới buộc đi tìm Vũ La.
- Phỏng chừng ngày mai sẽ đến đây, nếu mau có lẽ tối nay sẽ tới.
Kỳ Thắng bên cạnh tỏ ra khẩn trương, nói với Tế Ti Kỳ Hằng:
- Tế Ti, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, ta sẽ hộ tống ngài trở về. Lực lượng mà Dạ Vũ Thần Trủng phái tới đây chắc chắn là hết sức hùng mạnh, ta lo rằng...
Vũ La lại gật gật đầu nói:
- Hẳn là không có vấn đề, ta có thể giải độc trước khi bọn họ tới đây.
Muốn giải độc của Bích Ngọc Đằng thật ra cũng rất đơn giản, bản thân Bích Ngọc Đằng chính là thánh vật giải độc, chẳng qua bị ô nhiễm thi độc mới trở thành vật kịch độc. Cho nên chỉ cần dùng Bích Ngọc Đằng hút độc tố ra ngoài là được.
Bích Ngọc Đằng của Vũ La chính là vật sống, có thể dễ dàng làm được chuyện này. Chăng qua quạ đen A Hắc trúng độc quá sâu, cần phải phí chút công phu mới được
Kỳ Thắng lại tỏ ra không tin:
- Hiện tại thái dương đã gần xuống núi, từ đây cho tới lúc người của Dạ Vũ Thần Trủng chạy tới, tối đa cũng chỉ còn vài canh giờ. Con quạ đen này trúng độc quá sâu, không phải dễ dàng giải như vậy. Hơn nữa hình thể nó quá mức khổng lồ, càng tăng thêm độ khó. Ta đoán chừng cho dù là thánh thủ giải độc xuất sắc nhất của Đông Thổ, cũng phải mất thời gian một ngày một đêm mới có thể cứu sống con súc sinh này.
Cung Thập Nhị nghe Kỳ Thắng gọi A Hắc là súc sinh, nhất thời trừng mắt định phát tác, lại bị Vũ La ngăn cản.
Lần này số người đồng ý với Kỳ Thắng không ít. Quạ đen A Hắc này đã toát ra khí tức tử vong, Yêu tộc vốn thân cận với tự nhiên cực kỳ nhạy cảm về phương diện này, đều cảm thấy muốn cứu sống A Hắc không phải là chuyện dễ dàng gì. Kỳ Thắng nói một ngày một đêm mà phải là Đại sư giải độc cao minh nhất Đông Thổ, còn Vũ La... Đám Yêu tộc không nói gì, chỉ lo khuyên bảo Kỳ Hằng.
Địa vị Tế Ti trong Thần Trủng vô cùng cao quý, tất cả chiến sĩ cũng không muốn Kỳ Hằng gặp chuyện không may.
Nhưng Kỳ Hằng lại không để ý tới những người này, mà là một mình đi tới bụng quạ đen A Hắc, cẩn thận quan sát miệng vết thương của nó.
Kỳ Hằng cũng là loại người thâm tàng bất lộ như Đại Tế Ti, sắc mặt lão hết sức bình tĩnh. Sau khi xem xong vết thương, tất cả mọi người đều không biết trong lòng Kỳ Hằng nghĩ gì.
Kỳ Hằng quay lại thản nhiên nói:
- Vũ tiên sinh, mời động thủ.
Kỳ Thắng tỏ ra nóng nảy:
- Tế Ti, hay là chúng ta về trước, để Kỳ Nguyên ở lại bảo vệ hắn là đủ.
Kỳ Hằng khoát tay ngăn lại, mỉm cười nói:
- Ngươi hãy bình tĩnh, chớ nên nóng nảy, chờ xem đi.
Kỳ Thắng lại thấy trước mắt có cơ hội lập công. Nếu mình cứu được một vị Tế Ti, không nghi ngờ gì sẽ giúp ích rất nhiều cho chuyện gia tăng uy vọng của mình bên trong Mộc Thần Trủng, về phần tranh đoạt địa vị Hổ Báo chiến sĩ, cũng sẽ gia tăng lợi thế không ít.
- Tế Ti Đại nhân, ta van ngài, chúng ta hãy trở về, nếu chúng ta chậm sẽ không kịp nữa...
Mắt thấy thái dương đã gần xuống núi, nếu hiện tại không đi, rất có khả năng sẽ bị người của Dạ Vũ Thần Trủng đuổi kịp trước khi về tới Mộc Thần Trủng.
Kỳ Hằng vẫn bất động, dứt khoát ngồi phệt xuống đất, chi thốt ra bốn chữ:
- Yên tâm chớ nóng.
Quả thật Kỳ Thắng đang nóng nảy, tuy rằng y tự cho mình hùng mạnh, nhưng lần này ra ngoài mang theo người không nhiều, y cũng không tin rằng một mình có thể đối phó được với hàng chục tên chiến sĩ Dạ Vũ Thần Trủng:
- Tế Ti Đại nhân, chẳng lẽ ngài tin rằng tên ngoại nhân kia có thể cứu sống A Hắc trước khi người của Dạ Vũ Thần Trủng tới? Chuyện này cơ hồ không có khả năng, hơn nữa tên ngoại nhân này thật sự có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực được sao? Ta rất nghi ngờ điểm này, sự an toàn của ngài vô cùng quan trọng, hay là chúng ta về mau đi...