Dịch Long còn đang tức giận nghẹn lời, Vũ La đã bình thản nói tiếp:
- Dịch Long, chính ngươi tùy ý làm bậy gây ra phiền toái, tự ngươi giải quyết, không được liên lụy người khác. Chu Nghiên, ta biết nàng đã quen hoa tay múa chân đối với người khác, nhưng đối với ta, hừ, đừng mơ!
Vũ La xoay người rời đi, Chu Nghiên tức gần nổ phổi nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thiết thư trên đỉnh đầu nàng đã bị quả cầu sáng xanh kia kềm chế, chỉ cần nàng thoáng có cử động, sẽ bị quả cầu kia giáng cho một đòn chí mạng.
Dịch Long lại nuốt một viên linh đan. đứng lên thúc giục trứng kiếm hóa thành một thanh phi kiếm màu lửa đỏ, không ngừng bay vòng xung quanh thiết thư.
Bổn ý của y là muốn hỗ trợ bên cạnh, đáng tiếc nội đan của y là hệ Hỏa, Chu Nghiên tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, cho nên trứng kiếm của y vừa tới gần, thiết thư của Chu Nghiên lập tức bốc lên bạch khí xèo xèo.
Trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, quả cầu sáng xanh kia thình lình vồ tới, hai người không hề phòng bị, cuống quít rút lui về phía sau.
Quả cầu sáng xanh lập tức đuổi theo một trận, hai người chật vật không chịu nổi lui ra ngoài mấy trăm trượng. Chu Nghiên không thể lo nhiều như vậy, tung ra một cước đá Dịch Long bay đi mấy chục trượng, hai món pháp bảo rời nhau, sau đó mới chấn chỉnh lại, sẵn sàng nghênh đón quả cầu sáng xanh.
Vũ La ở phía sau nhìn xem bật cười ha hả. Dịch Long tỏ ra nóng nảy quát:
- Vũ La. ngươi thật không hỗ trợ ư?
Chu Nghiên nghiến răng nghiến lợi, không nói nửa lời, nhưng lòng thầm oán hận Vũ La. Vũ La dang rộng hai tay:
- Ta tuyệt đối sẽ không chùi mông cho một lão khốn hơn hai trăm tuổi như ngươi.
- Ngươi...
Dịch Long nổi giận, thình lình quả cầu sáng xanh chợt động, Dịch Long sợ quá vội vàng đề phòng, không dám phân thần.
Vũ La thấy đùa giỡn đã đủ, lúc này mới cười vang, vỗ tay một cái:
- Được rồi, hai người các ngươi chậm rãi lui về phía sau, nhưng đừng nhanh quá.
-Hả?
Hai người không hiểu.
Vũ La bĩu môi dài thượt:
- Quả cầu sáng xanh nọ vốn ở trong rừng hoang, nó không có cách nào rời khỏi rừng hoang quá xa. Thật không biết hai người các ngươi làm thế nào tu được tới cảnh giới bây giờ, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra.
- Thật ư?
Tuy rằng bị Vũ La châm chọc, nhưng trong lòng hai người lại dâng lên một tia hy vọng. Phải biết rằng quả cầu sáng xanh nọ đã kềm chế hai người không thể cừ động. Mà quả cầu sáng xanh nọ rõ ràng chỉ là hửng thú chơi đùa. cũng không có phát lực thật sự. Bằng không chỉ cần lực lượng giống như một trảo ban đầu. chi đơn thuần dựa vào lực lượng, hai người liên thủ cũng không chịu nổi hai đòn.
Áp lực này quả thật rất lớn. khiến cho trong thời gian ngắn hai người đã hao tổn hơn phân nửa linh nguyên. Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, không ai chịu nổi.
Chu Nghiên từ từ lui về phía sau. quả cầu sáng xanh nọ tựa như có chút không cam lòng, muốn xuất kích lại mười phần do dự. Dịch Long thấy vậy cũng bắt chước, nhanh chóng rút lui về phía sau.
Hai người hết sức cẩn thận đề phòng, lúc này đã cách xa rừng hoang mấy trăm trượng. Quả cầu sáng xanh tỏ ra do dự hồi lâu. rốt cục quay đầu lại, bay vù vào trong rừng.
Cột sáng màu xanh trong rừng cũng dần dần tắt. cả rừng hoang khôi phục lại yên tĩnh như trước.
Chu Nghiên và Dịch Long cũng không dám chậm trễ, một mực thối lui đến bên cạnh di tích thần điện, lúc này mới dám thả lỏng toàn thân, đặt mông ngồi xuống. Cả hai người đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức, Dịch Long còn có thương tích trong người, càng không chịu nổi.
Chu Nghiên liếc nhìn Vũ La với vẻ kỳ quái:
- Làm sao ngươi biết quả cầu sáng xanh nọ không thể rời khỏi rừng hoang?
Vũ La hờ hững đáp:
- Đoán.
Chu Nghiên nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Ngoại trừ Nam Hoang Đế Quân ra, tu sĩ bình thường rất có thể cả đời mình cũng chưa aặp được một con Thần Thú Hồng Hoang. Nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu với Dị Thú Hồng Hoang, không ai bì kịp Vũ La.
Cũng giống như chuyện quả cầu sáng xanh nọ không thể rời khỏi rừng, Vũ La chi nhìn qua đã biết. Nhưng Chu Nghiên và Dịch Long là tu sĩ chưa từng chiến đấu với Dị Thú Hồng Hoang, cho nên không thể nào biết được.
Ba người bất đắc dĩ. đành phải ở lại di tích thần điện nghỉ ngơi hồi phục một ngày.
Chuyện này đà kích Dịch Long không nhỏ. vốn y bừng bừng phấn khích tiến vào Đông Thổ, ào tường Vũ La không sánh nổi trách nhiệm, lúc ấy mình sẽ động thân mà ra, cứu vãn nhiệm vụ này. Nhưng không ngờ rằng biểu hiện lần đầu tiên đã hoàn toàn thất bại, nếu không nhờ Vũ La chi điểm, e rằng cả y lẫn Chu Nghiên đã bị quả cầu sáng xanh nọ giết chết.
Nhưng Dịch Long không hề cảm kích Vũ La. ngược lại mười phần oán hận: Ngươi đã
sớm đã nhìn ra, vì sao không nói thẳng cho ta biết, phải chăng muốn cho ta bêu xấu?
Dịch Long mang tâm trạng này, suốt ngày sắc mặt sa sầm, gặp Vũ La cũng không thèm chào hỏi.
Dịch Long ghi hận Vũ La trong lòng, Chu Nghiên lại không thích nói chuyện. Vũ La không quan tâm tới chuyện này, vui mừng vì được yên tĩnh, bèn trốn sang bên nghiên cứu linh văn Yêu tộc.
Động Động từ trong Thiên Phủ Chi Quốc chui ra, nhảy nhót xung quanh Vũ La. Tiểu gia hỏa này thân thể mềm dẻo vô cùng, thấy Vũ La đang nghiên cứu linh văn Yêu tộc bèn ở bên cạnh nghịch ngợm, thỉnh thoảng tạo hình một đạo linh văn. chọc cho Vũ La bật cười ha hả.
Động Động cũng có vẻ mười phần hưng phấn, sau khi tạo hình vài lần bỗng nhiên uốn éo thân mình, tạo hình một cái, cũng là một đạo linh văn Yêu tộc.
Sắc mặt Vũ La lập tức đại biến, hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, mình không có dạy đạo linh văn Yêu tộc này cho Động Động.
Có nghĩa là Động Động không học mà tự thông.
Vũ La vẫn đoán Động Động có liên hệ nào đó với Yêu tộc, hiện tại càng thêm khẳng định. Mà sau khi Động Động bày ra tạo hình đạo linh văn kia, bỗng nhiên lại uốn éo, bày ra tạo hình đạo linh văn Yêu tộc thứ hai mà Vũ La cũng không dạy nó.
Sau đó Động Động giống như ma quỷ, thân thể uốn éo không ngừng, hết sức tự nhiên thuận lợi bày ra tạo hình gần trăm đạo linh văn. tất cả toàn là linh văn Yêu tộc.
Vũ La xem tới nỗi ngây dại cả người, nhưng cũng nhờ hành vi của Động Động đã giúp cho hắn hiểu thêm một bước về bộ linh văn Yêu tộc này: Dường như trong bộ linh văn này ẩn chứa một bí mật nào đó.
Sau khi tạo hình xong, Động Động có vẻ mói mệt không chịu nổi, giơ trào túm lấy áo Vũ La. chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, bắt đầu ngủ say.
Vũ La nhớ lại gần trăm đạo linh văn vừa rồi Động Động thể hiện, lộ vẻ suy tư.
Sau khi nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Chu Nghiên đã hoàn toàn khôi phục. Bởi vì có linh đan của Trịnh Tinh Hồn. Dịch Long cũng đã gần như hồi phục. Nhưng kế tiếp lại có một vấn đề xảy ra trước mặt ba người: rốt cục làm cách nào để rời khỏi nơi này.
Bọn họ đã thử qua phía Đông, diện tích của cánh rừng hoang kia quá rộng, đã che hết cả mặt Đông của di tích thần điện.
Dịch Long lại muốn cướp đoạt quyền chủ động, dùng nhánh cây vẽ một sơ đồ phác thảo trên mặt đất. miệng nói:
- Theo như lời Vũ La lúc trước, phía Nam chính là lãnh địa của Thần Điểu Phượng Hoàng, phía Tây có Dị Thú không biết tên, hai phương hướng này đã bị phong kín. chúng ta cũng chỉ có thể thử thời vận ở phía Bắc.
Chu Nghiên gật đầu một cái.
Dịch Long thấy Vũ La muốn lên tiếng nói, lập tức tranh trước:
- Ta biết phía Bắc chắc chắn cũng có Dị Thú trấn thủ, bất quá chúng ta có thể cầu may. Ba phương hướng còn lại hoàn toàn không thể đột phá. chúng ta chỉ có thể cầu cho phía Bắc có thể có cơ hội tốt.
Vũ La chi thản nhiên nói một câu:
- Nếu là ta. ta sẽ lựa chọn phía Nam.
Dịch Long nhìn về phía Chu Nghiên:
- Chu cô nương, nàng thấy thế nào?
Chu Nghiên do dự một chút, sau đó chỉ về phía Bắc.
Sau thời gian một ngày nghỉ ngơi khôi phục, Chu Nghiên và Dịch Long cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Lúc trước ra bằng phía Đông đã bị thanh quang kia ngăn cản, trên phi kiếm do thanh quang hóa thành kia, Dị Thú còn chưa thành hình. Liên tưởng tới chuyện thanh quang kia cơ hồ không thể đi xa rừng hoang, hiển nhiên thực lực của Dị Thú phía Đông rất có thể là yếu nhất trong số ba Dị Thú đã biết.