[Dịch] Tiên Tuyệt

Chương 267 : Thần Điểu Phượng Hoàng, Hoang Thú Đại Đạo (Hạ)




Vũ La không biết mình rốt cuộc đã tới nơi nào, nếu như nói nơi này là sâu trong Yên Sơn còn có khả năng, thế nhưng mình làm sao lại từ Tinh La Hải lập tức đi tới chỗ sâu trong Yên Sơn?

Ánh mất của hắn dừng trên một khối gạch điêu khắc, vừa rồi cảm giác có chút không thích hợp, lúc này rốt cuộc hiểu được chỗ nào không thích hợp.

Khối gạch điêu khắc kia chỉ còn lại một nửa, một nửa khác không biết đã đi đâu.

Còn lại nửa viên gạch ước chừng có một phần ba chôn vùi trong đất, còn có một ít đá vụn che giấu ở trên mặt. Vũ La kéo nó ra, trên gạch điêu khắc ba nhân vật, bọn họ có thân người, đầu dã thú. còn có một người sau lưng sinh ra một đôi cánh giống như chim ưng, một người khác phần mông phía sau người vươn ra một cái đuổi giống như đuôi báo.

Vũ La lúc trước đối với gạch điêu khắc chỉ là đào qua, cảm giác có điểm không thích hợp nhưng không có phản ứng lại.

Hắn lại từ trong đá vụn phế tích bới ra mấy khối gạch điêu khắc đã vỡ, toàn bộ đồ án được điêu khắc trên đó vốn không có người bình thường!

Hắn ném bó gạch vỡ trong tay, một đường đi vào chỗ sâu trong phế tích.

Càng đi vào trong, vật phế tích bảo lưu lại càng nhiều, dần dần có thể nhìn thấy cột đá cực lớn còn đứng sừng sững, đường kính cột đá đạt tới ba trượng, thô to khó có thể tưởng tượng, một đám thạch đôn giống nhau bày trên mặt đất.

Đến nơi này, đá vụn, bùn đất dần dần ít đi, lộ ra một con đường lớn rộng chừng một trãm hai mươi trượng thẳng tắp ở giữa di tích.

Đại đạo dùng nham thạch cực lớn dài năm trượng, rộng ba trượng lát thành, trên mặt có khắc đủ loại hoa văn. Tảng đá nơi Vũ La đặt chân lên. trung ương đại đạo điêu khắc một con quái thú kỳ dị, đi tiếp mấy trãm trượng lại là một con quái thú kỳ dị khác, bộ dáng đều rất kỳ quái, ngay cả Vũ La cũng không nhận biết được.

Đại đạo này mặc dù có bộ phận rất lớn bị tổn hại, nhưng ít nhất còn bảo lưu lại chiều dài aần mười dặm. ở cuối đại đạo là một cái ao hình vuông vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Mặc dù nói là ao, trên thực tế diện tích có thể so sánh với một hồ nước nhỏ.

Chẳng qua bốn bờ ao nước nhiều chỗ tổn hại, nước ao cũng rất ít. ước chừng cũng không ngập đầu gối. Phía sau là một pho tượng điêu khắc Thần Thú cực lớn không sai biệt lắm so với cái ao, đáng tiếc đã tàn phá không chịu nổi, đầu của Thần Thú đã không thấy, trên người cũng tồn hại nhiều chỗ. Chỉ có từng đạo hoa văn trang trí mặt ngoài thân thể còn có thể nhìn ra tư thế oai hùng năm đó.

Làm cho người ta ngoài ý muốn là. giữa hai chân thô to cường tráng của Thần Thú có một cánh cổng cực lớn. cánh cổng này lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Cái ao ngoại trừ một bên điêu khắc Thần Thú kia. ba bên còn lại đều điêu khắc ba mươi ba chiếc đầu rồng, cao tới ba trượng, ba bên tổng cộng là chín mươi chín chiếc.

Long khẩu mở ra. thế nhưng hiện tại chỉ có bảy tám đầu rồng bên trong còn có nước chảy, khó trách nước trong ao này lại cạn.

Đáy ao này điêu khắc chín con dị thú nửa ngư nửa long, thủ pháp điêu khắc cực kỳ khác biệt, khi có cơn gió nhẹ thổi qua mặt nước, mặt nước aợn sóng, chín con ngư long kia giống như sống du động trong nước.

Những dị thú điêu khắc phía trước đại đạo Vũ La không biết, thế nhưng tới gần cái ao, chín con dị thú cuối cùng Vũ La rất quen thuộc: Long Sinh Cừu Tử!

Như vậy phỏng đoán, những dị thú lúc trước cho dù kém so với Long tử. hẳn là cũng kém không xa. cho nên mới cùng được điêu khắc ở trên đại đạo này.

Vũ La vòng qua cái ao kia. đứng ở phía trước pho tượng Thần Thú tàn phá. pho tượng này mặc dù tàn phá không chịu nổi, ngay cả đầu cũng không thấy, thế nhưng cao cũng có mấy trãm trượng. Vũ La đứng dưới nhìn lên. trông hắn có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, một thân một mình đứng ở dưới chân quái vật lớn như vậy, gió núi gào thét thổi qua. giống như một người đời sau xuyên qua thời không, cảm thụ được thời kỳ mà thần điện này còn đang cường thịnh.

Lại nhìn tàn phá trước mắt. trong lòng Vũ La lại có một cảm giác nói không nên lời.

Từ vị trí hắn đang đứng hiện tại nhìn ra xung quanh. Thần Điểu Phượng Hoàng sống ở phía Đông của di tích này, mà quái thú có lưỡi dài trong sơn cốc khí tức tử tịch nằm ở phía Tây. Vũ La nghi hoặc, chẳng lẽ là ở hai phương hướng khác cũng có dị thú trú thủ hay sao?

Vũ La cúi đầu nhìn cánh cổng dưới pho tượng Thần Thú kia. hai cánh cửa đen kịt. nhìn không ra là do tài liệu gì chế thành. Trên đại môn không có nhiều trang sức, chỉ có hai chiếc vòng cửu cực lớn bắt ở giữa chừng. Vòng cửa được hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh ngậm ở trong miệng, thế nhưng toàn bộ đại môn. bao gồm hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh kia không có nửa điểm ba động linh lực.

Một tòa thần điện rộng lớn này, đã biến thành một mảnh phế tích ở trong năm tháng vô tận. khó có được là. hai cánh cổng này, hai cánh cổng không bắt mắt. lại không có chút bộ dáng hư hao, nhất là hai cánh cổng kia. hoàn toàn mới!

Hai cánh cổng cao tới mười lăm trượng. Vũ La tiến lên đẩy đẩy, đại môn không chút động đậy. Vũ La nhìn ra được, pho tượng Thần Thú này chính là trung tâm của toàn bộ thần điện. Dưới pho tượng Thần Thú này trấn áp cái gì. đủ để làm cho người ta bởi vậy mà kiến tạo một tòa thần điện vô tiền khoáng hậu như vậy?

Vũ La ngẫm nghĩ một chút, vẫn không dám lỗ mãng, bàn tay vừa lật. Phù cổ xuất hiện.

Phù Cổ trắng như bạch ngọc vừa tiến vào đại môn. lập tức truyền ra tình cảm hân hoan vui sướng. Vũ La hết sức hiếu kỳ, đang muốn dùng nguyên hồn của mình liên hệ cùng Phù Cổ, xem thử Phù cổ phát hiện được gì. thình lình phía trước bỗng truyền lại một tràng tiếng động.

Vũ La lập tức cảnh giác, thân hình chợt lóe trốn lên trên tượng Thần Thú đã tàn phá.

Tượng này không biết bị lực lượng gì bổ trúng, vị trí đầu tượng vỡ nát. Vũ La dễ dàng tìm được một khe nứt. chui xuống đó ẩn thân theo dõi.

ở hướng Đông Bắc của tượng Thần Thú có một tiểu đội đi tới.

Khác với tâm trạng của Vũ La khi tiến vào nơi này, những người này nhìn qua vô cùng cẩn thận, dường như nhìn đâu cũng thấy địch nhân.

Vũ La thấy tiểu đội này cũng thất kinh trong lòng. Tiểu đội chỉ có chín người, nhưng lại có tới ba người thực lực đạt tới cảnh giới Đại Năng. sáu người còn lại cũng đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Có thể nói rằng tiểu đội này có được thực lực san bằng một môn phái nhất lưu!

Nhưng thực lực của tiểu đội vẫn chưa làm cho Vũ La kinh ngạc, chuyện đáng kinh ngạc hơn là tiéu đội chín người này, tất cả đều đầu thú thân người, giống như đồ án điêu khắc trên gạch mà Vũ La đã thấy trước đó.

Nếu so với đồ án trên gạch, trạng thái hóa thú của chín người này yếu hơn nhiều. Mặc dù trên mặt còn giữ được đường nét đặc thù của loài thú. nhưng cũng đã rất giống loài người, trên người cũng không có lông rậm. trong chín người chỉ có một người sau lưng có một cái đuôi cọp cường tráng.

Vũ La vừa nhìn thấy bọn họ, chợt nhớ lại một truyền thuyết trên Tu Chân Giới: Đông Thổ Yêu tộc.

Giữa thiên hạ ngũ phương đều có các loại hiểm địa ngăn trở. Mà Trung Châu và Nam Hoang bị Nhân tộc chiếm cứ, đã sớm đả thông hiểm địa này. Mặc dù giao thông qua lại có chút khó khăn, nhưng cũng không tới nỗi khó như lên trời.

Nhưng là Trung Châu cùng Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, cũng đã vài ngàn năm không có liên lạc. Nhất là Đông Thổ bị Yêu tộc chiếm cứ, vài ngàn năm trước hai tộc đại chiến một trận, song phương cùng tổn thất nặng nề, cuối cùng không biết là nguyên nhân gì, giữa Đông Thổ và Trung Châu xuất hiện một đạo liệt cốc không thể vượt qua, cho nên hai vùng không còn lui tới.

Đạo liệt cốc này được gọi là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Vũ La thấy Yêu tộc còn sống sờ sờ xuất hiện trước mất, cũng hiểu rằng mình đã đi tới Đông Thổ.

Dưới lòng Tháp Sơn đào, được Huyết sắc Cự Tháp trấn áp, kim quan mười trượng chặn kín lối vào, không ngờ lại là thông đạo đi vòng qua Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, tiến vào Đông Thổ.

Chương 268: Đông Thổ Yêu tộc

Hiển nhiên lão quy cũng biết, một khi này thông đạo này lộ ra, nhất định di họa vô cùng, cho nên nó mới không dám vận dụng Huyết sắc Cự Tháp. Chẳng qua lúc ấy Lệ Thương Hải có khả năng làm tốn hại di hài của chủ nhân, lão quy trung thành với chủ nhân hơn hết thày, lập tức bất chấp hết thày, liều mạng già thôi thúc Huyết sắc Cự Tháp đánh giết Lệ Thương Hải.

Lệ Thương Hải chết thật là oan uổng.

Hiển nhiên tiểu đội chín người vừa từ bên kia tiến vào di tích này, vừa nhìn thấy tượng Thần Thú tàn khuyết lập tức quỳ sụp xuống đất lễ bái không ngừng.

Đông Thổ Yêu tộc đã mấy ngàn năm không lui tới Trung Châu, Vũ La hoàn toàn không biết tập tục của Yêu tộc, cũng không hiểu được di tích này có ý nghĩa gì với Yêu tộc.

Tiểu đội chín người có thực lực hùng mạnh kinh người này, sau ba quỳ chín lạy mới chậm rãi đứng lên, một mực cung kính đi tới trước mặt tượng Thần Thú.

Bọn họ tới gần một chút. Vũ La mới nhìn thấy rõ ràng, trên thân thể những người này ai cũng có vết thương. Y phục rách nát, máu chày đầm đìa, hiển nhiên trước đó đã trải qua chém giết vô cùng thảm thiết.

Vũ La nhớ lại đây là xung quanh di tích thần điện, còn có dị thú lưỡi dài, còn có Thần Điểu Phượng Hoàng. Chín người này có thể tiến vào đây, hẳn đã phải trải qua vô số trường ác chiến.

Hơn nữa chắc chắn bọn họ không làm kinh động những kẻ bảo vệ có cấp bậc như Thần Điểu Phượng Hoàng. Nếu không chỉ bằng vào chín người này, bất kể thế nào cũng không qua được.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là tiền kiếp Vũ La muốn xông qua cửa ải Thần Điểu Phượng Hoàng này cũng không dễ dàng gì. Đây chính là thượng cổ Thần Thú chân chính, có được lực lượng huyết mạch truyền thừa hùng mạnh vô cùng.

Chín người vây quanh mặt trước của tượng Thần Thú. nhưng không phải ngay trước cửa. mà là chếch về phía ao nước kia. Bọn họ cách ao nước quỳ bái tượng Thần Thú hết sức thành kính. Sau đó mỗi người lấy ra một chiếc sừng trâu bạch ngọc trong không gian trừ vật của mình, mạnh ai nấy lấy nước trong ao lên. uống vào với vẻ vô cùng vui sướng. Sau đó múc thêm một sừng trâu đầy nước giội lên đầu mình, miệng lầm bầm không ngừng. vẻ mặt nghiêm trang kính cân.

Sau khi xong nghi thức này, bọn họ mới đi vòng qua ao nước tiến về phía cửa vào.

Trong khoảng thời gian này, không biết Phù cổ đã chui đi đâu. Vũ La liên hệ cùng Phù Cổ, nguyên hồn truyền về hình ảnh. trong một không gian tối đen có một điểm sáng màu vàng nhạt lơ lửng bập bềnh.

Thông qua nguyên hồn của Vũ La. Phù cổ truyền về dục vọng mãnh liệt, nó khao khát điểm kim quang kia.

Mà ở phía trước tượng Thần Thú. sau khi tiểu đội chín người kia quỳ bái, người cao tuổi nhất trong đó vuốt ve một chiếc nhẫn khảm bảo thạch trên tay mình, hai tay đánh ra một đạo pháp quyết. Chiếc nhẫn bị pháp quyết đánh trúng, toát ra một màng sương mù màu đỏ, trong sương mù có một đạo phù văn kỳ dị quay cuồng, cuối cùng xếp thành một hàng, chui vào trong hai cánh cửa tối om.

Tiếng cơ quan mở ra khiến cho người ta cảm thấy đỉnh tai nhức óc, hai cánh đại môn chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ, tuy rằng rất hẹp, nhưng cũng đủ cho chín người chui qua.

Thân thủ Yêu tộc nhanh nhẹn vô cùng, chi trong nháy mắt, chín người đã chui vào trong.

Mà vào lúc này, Vũ La chi hơi phân tâm một chút không khống chế Phù cổ, nó lập tức bay vù một cái, nhanh chóng bay về phía điểm kim quang kia.

Sau khi nó chui vào kim quang lập tức hoàn toàn mất đi liên lạc cùng Vũ La. Vũ La thầm nghĩ không xong, nhưng cũng không thể lo lắng quá nhiều. Hắn bay xuống khỏi tượng Thần Thú. rẽ qua một cái chuẩn bị theo vào.

Không ngờ đại môn này dường như có linh tính, có thể nhận ra Vũ La không phải là Yêu tộc, lập tức đóng lại đánh kịch. Vũ La không kịp trở tay, tông thẳng vào cửa, ầm một tiếng ngã lăn ra đất.

Nhìn hai cánh đại môn đen kịt, Vũ La cảm thấy bó tay hết cách.

Đi tới Đông Thổ, vận may của Vũ La thật sự quá kém. Đầu tiên là mất đi Thần Điểu Đồng Hoàn, sau đó ngay cả Phù cổ cũng mất đi liên lạc. Hắn hết sức buồn bã, nhìn quanh một lượt, sau đó thân thể co rụt lại, chui vào trong một bức tượng rồng bên bờ ao.

Miệng rồng há to, vốn để rót nước vào ao. Hiện tại miệng rồng đã khô, Vũ La nấp vào trong đó, có thể dễ dàng giám sát hai cánh đại môn kia.

Dường như tiểu đội chín người này tới đây là vì thứ gì đó đằng sau hai cánh đại môn này. Có thể thấy được bọn họ chuẩn bị đầy đủ. từ hành động vừa rồi lão nhân Yêu tộc dùng giới chi mờ cửa là có thể biết được.

Vì vậy chín người vào trong không bao lâu sau đã trở ra. Lão nhân cầm đầu mắt lệ rưng rưng, nét mặt thành kính, hai tay cầm một cái bọc pha lê trong suốt, bên trong đựng một viên yêu đan màu vàng nhạt.

Vũ La hoàn toàn khẳng định, ý niệm màu vàng nhạt kia chính là điểm kim quang mà Phù Cổ chui vào. Nhưng khoảng cách gần như vậy, Vũ La lại không có cách nào cảm ứng được Phù Cổ.

Tiểu đội hùng mạnh vô cùng, lại có được yêu đan bất phàm trong tay. Vũ La xót Phù cổ, nhưng cũng không dám tùy tiện ra mặt.

Tiểu đội chín người vừa ra ngoài, lão nhân miệng niệm mấy câu cổ ngừ Yêu tộc, âm điệu lộ vẻ thê lương ảm đạm. Sau đó lão nhân giơ cao yêu đan màu vàng nhạt kia. aương mặt đầy vẻ thành kính cùng kiêu ngạo.

Tám người còn lại, bao gồm cả hai Đại Năng cùng nhau quỳ xuống lạy, dập đầu liên tục, vẻ mặt cuồng nhiệt. Chi một lúc sau. trên trán tám người đã chảy máu tươi ròng ròng.

Vũ La thầm nhủ, rốt cục viên yêu đan này có lai lịch thế nào, lại phải xây một tòa thần điện lớn như vậy cất chứa, mà những Yêu tộc này lại tô ra sùng kính yêu đan như vậy?

Lão nhân nâng yêu đan đi trước, tám người còn lại vô cùng cần thận theo sát phía sau. Vũ La bất đắc dĩ nhìn theo tiểu đội này rời đi, lòng thầm biết cho dù mình có đuổi theo cũng không thể nào đoạt lại Phù cổ được. Mà Phù cổ khao khát yêu đan kia như vậy, nói không chừng cũng là một cơ duyên đối với nó.

Chờ tiểu đội này đi xa. Vũ La rời khỏi miệng rồng ra ngoài, mới phát hiện ra chín người kia rời đi, nhưng không đóng kín hai cánh đại môn kia lại.

Vũ La tò mò tiến lên. có lẽ là vì yêu đan đã bị lấy đi, tượng Thần Thú cũng theo đó mất đi linh khí. hai cánh đại môn từ khí trầm trầm, không còn vẻ linh hoạt như trước.

Vũ La tiến vào cánh cửa kia. tiện tay phóng xuất một ngọn lửa. chiếu sáng cả thông đạo.

Thông đạo này lớn hơn Vũ La tưởng tượng rất nhiều, thậm chí một ít đại điện ở Trung Châu bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.

Thông đạo cao hai chục trượng, rộng ba mươi trượng, hoàn toàn là do cả khối nham thạch tạo thành, nói cách khác, nham thạch tạc tượng Thần Thú này lại là nguyên cả khối. Vũ La cũng không nhịn được phải chắc lưỡi, người năm xưa tạc nên thần tượng này, e rằng đã dùng vô thượng thần uy mang một ngọn núi hoàn chỉnh tới đây.

Hai bên thông đạo điêu khắc hoa văn rất nhỏ, thỉnh thoảng có một. hai đạo phù văn có ý nghĩa đặc biệt, bất quá không phải là linh văn. có lẽ là phù văn có ý nghĩa cảm thán, dùng trong nghi lễ cúng tế.

Vũ La liếc qua vài lần, cảm thấy không có gì hứng thú.

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những hình vẽ trên vách đá có hơi quen thuộc.

Bức họa đầu tiên là một mảng mây đen hay sương mù đen. hoặc là Hỗn Độn. Bởi vì vẽ trên đá, thủ pháp biểu hiện có hạn. chỉ có thể nhìn ra những đường nét mơ hồ.

Sau đó là một con trùng, nửa thân trên là trùng, nhưng nửa thân dưới là một ngọc phù hình vuông.

Vũ La thấy vậy không khỏi khẽ cau mày. Thủ đoạn biểu hiện như vậy hiển nhiên là cần phải tâm lãnh ý hội, nửa cổ nửa phù. hiển nhiên đây chính là một con Phù Cổ.

Vũ La cũng hiểu vì sao Phù cổ của mình lại khao khát yêu đan kia như vậy.

Hai bức họa đầu tiên thuyết minh sự ra đời của Phù cổ. về phần bức thứ nhất, Vũ La cũng không muốn tìm hiểu làm gì. E rằng ngay cả người vẽ những bức họa này cũng không biết rõ Phù Cổ ra đời thế nào, cho nên mới vẽ ra hình ảnh huyền ảo thâm sâu như vậy, có lẽ là muốn gạt người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.