Chuyện Nhạc Băng Uyên bất kể thế nào cũng là do Vũ La phát hiện trước. Phe lão và Hắc Thủy Tiên có thể thu lợi từ Nhạc Băng Uyên, cũng hưởng nhờ vinh quang của Vũ La. Tiết Kiêu làm như vậy, trong đáy lòng Hắc Thủy Tiên cảm thấy không tán thành.
Tiết Kiêu đi rồi, Hắc Thủy Tiên cất tiếng thở dài, chậm rãi đi qua cạnh Vũ La, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi về chuyện này, ta sẽ nghĩ cách cố gắng mang nó trở về.
Vũ La còn đang sửng sốt. Hắc Thủy Tiên đã đi xa.
Vốn Chu Cẩn đang căm tức Tiết Kiêu, chợt nhìn thấy Hắc Thủy Tiên thì thầm ra vẻ thần bí với Vũ La, quả là lửa đổ thêm dầu, tức tối không thèm để ý tới Vũ La, xoay người rời đi. Vốn Chu Hoành định chào hỏi muội phu, nhưng thấy muội muội nổi giận đành phải nhanh chóng chạy theo.
Vũ La còn đang tiếc nuối viên tinh châu, không nhận ra Chu Cẩn đang ghen ghét vô cùng, đúng là lửa đổ thêm giấm, chỉ nhìn theo bóng Tiết Kiêu, ra vẻ suy tư.
Diệp Niệm Am lần này cũng gần như hóa điên, nghiến răng trèo trẹo:
- Ta cũng không tin là không có thiên lý, lần này lão già ta sẽ liều mạng cùng bọn chúng. Vũ La, hiện tại ngươi hãy tiếp nhận tất cả sự vụ của Nhược Lô Ngục, hiện tại ta đi, ta sẽ theo bản cáo trạng này đến cùng.
Vũ La ngăn lão lại, hỏi với giọng đầy thâm ý:
- Đại nhân, ngài nói cần bao nhiêu công lao mới có thể được Cửu Đại Thiên Môn ban cho viên tinh châu nọ?
Diệp Niệm Am sửng sốt:
- Ngươi có ý gì?
Vũ La lộ ra một nụ cười giảo hoạt...
- Bản tọa đã biết bọn chúng là bọn khốn hèn nhát...
Tiết Kiêu cười lạnh không thôi, đặt một ngọc giản xuống bàn. Hắc Thủy Tiên cầm lên xem thử, không ngờ là công văn do Nhược Lô Ngục phát ra, hỏi xem cần công lao thế nào mới được ban thưởng viên tinh châu nọ.
Viên tinh châu ảm đạm không ánh sáng đang nằm lăn lóc trên bàn. Thứ này không có giá trị gì, thậm chí Tiết Kiêu không có hứng thú thu vào trong không gian trữ vật. Lão khăng khăng giữ lấy là vì muốn làm khó người Nhược Lô Ngục một phen, nhất là Vũ La.
- Hừ, lão già Diệp Niệm Am này, lúc nãy còn oang oang rằng muốn đi cáo trạng, hiện tại thì sao? Chỉ chưa quá một canh giờ đã nghĩ ra lợi hại trong chuyện này, lập tức chịu thua.
Hắc Thủy Tiên mơ hồ cảm thấy có vẻ không thích hợp, nhưng vẫn khuyên nhủ:
- Đại nhân, tha người được thì nên tha, trong chuyện lần này, Vũ La quả thật có công lao không nhỏ...
Tiết Kiêu nhìn nàng một cái, hừ một tiếng:
- Gần đây ngươi thường hay nói giúp cho tiểu tử kia, là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã thích tiểu tử nọ?
Hắc Thủy Tiên vừa xấu hổ vừa giận dữ:
- Đại nhân, ngài chính là trưởng bối của Hắc Thủy Tiên, có những lời không thể nói bừa được...
Tiết Kiêu nhìn nàng một cái thật sâu, cầm lấy ngọc giản trên bàn:
- Được, bọn chúng muốn lập công, hừ, nếu bản tọa đưa ra những chuyện mà chúng không làm được, chẳng phải là làm khó chúng? Ngươi đi nói với chúng, chỉ cần chúng có thể dâng lên một đạo linh phù ngũ phẩm trở lên, công lao này coi như đã đủ. Tiểu tử nọ không phải là phù sư sao, cứ để cho hắn luyện chế linh phù là được.
Hắc Thủy Tiên giật nảy mình:
- Linh phù ngũ phẩm ư, Đại nhân, đây không phải là làm khó bọn họ sao?
Ánh mắt Tiết Kiêu hết sức lạnh lùng, nhìn Hắc Thủy Tiên chằm chằm một lúc lâu như rắn độc. Hắc Thủy Tiên cảm thấy lạnh toát trong lòng, cất tiếng thở dài khom người nói:
- Được rồi, để ta đi.
Chỉ là một viên tinh châu vô dụng, lại muốn bắt chẹt người ta. Hắc Thủy Tiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, có câu làm gì cũng phải chừa lại một đường, sau này còn có ngày gặp lại. Tiết Kiêu đường đường là cao thủ Đại Năng, lại làm trưởng lão lâu như vậy, không ngờ sử dụng cái gọi là ‘thủ đoạn lôi đình’ ở chỗ không nên sử dụng. Hắc Thủy Tiên cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nàng đi tìm Vũ La, phía trước đột nhiên có một bóng người chợt lóe. Nhất thời Hắc Thủy Tiên khẩn trương, âm thầm đề phòng. Không ngờ bóng người nọ lặng lẽ không tiếng động tiến về phía trước, Hắc Thủy Tiên cảm thấy hết sức kỳ quái. Vì sao người phía trước dường như cùng đường với mình?
Nàng bèn lặng lẽ theo sau. quả nhiên người nọ đi rất nhanh tới chỗ ở Vũ La, dường như là gõ cửa, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng.
Hắc Thủy Tiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hiện tại đã là nửa đêm, còn ai tới tìm Vũ La?
Nàng lặng lẽ áp sát, có thể là do người trước đã vào, trận pháp phòng ngự nơi ở của Vũ La mở ra. Hắc Thủy Tiên bèn dán sát vào cửa sổ nghe ngóng, không khỏi cảm thấy căng thăng toàn thân.
Chu Cẩn chỉ mặc một chiếc áo ngoài rộng thùng thình. Hiện tại là ban đêm, cho dù gặp phải người khác cũng không ai phát hiện ra, bên trong nàng không mặc gì cả.
Chuyện nàng sắp làm khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi vào lòng Vũ La, nàng khép cửa lại, sau đó hai vai run lên, áo choàng rơi xuống đất, để lộ cơ thể ngọc ngà khiến cho người ta phun máu.
Trong phòng Vũ La vẫn còn đốt đèn. cho nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Cơ thể trắng như ngọc bởi vì Chu Cẩn xấu hổ thẹn thùng, ửng hồng lên khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Vũ La chỉ nhìn qua một cái, cỗ dục hỏa tận đáy lòng lập tức bùng lên.
Chu Cẩn đi từng bước một tới, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ xâm lược, chẳng những không làm cho Vũ La tránh lui, ngược lại càng khiến cho lửa dục của hắn bùng lên mạnh mẽ. Vũ La gầm nhẹ một tiếng, xông tới bế thốc nàng lên.
Cả hai ngã nhào vào giường, hai thân thể không mảnh vải nóng rực vừa tiếp xúc với nhau, cả hai người lập tức rên lên một tiếng vô cùng khoan khoái.
Ngoài cửa sổ, Hắc Thủy Tiên vừa tới, nghe thấy tiếng rên này.
- Sao nàng lại tới đây?
Vũ La vừa hung hăng hôn lên cổ Chu Cẩn vừa hỏi. Chu Cẩn ôm chặt đầu hắn, ra sức ấn xuống ngực mình:
- Dù sao hai ta cũng đã...
Lúc này lửa giận, đố kỵ cùng lửa dục trong lòng nàng trộn lẫn vào nhau, khiến cho nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Vốn hai người đang ôm chặt lấy nhau. Chu Cẩn đột nhiên đẩy mạnh Vũ La nằm xuống, giương nanh múa vuốt xông lên:
- Cho ngươi thời gian dài như vậy, cũng không chịu tới tìm ta...
Hắc Thủy Tiên nghe thấy lập tức đỏ mặt tía tai, âm thầm hừ lạnh một tiếng. Hai người này cũng thật là... cũng không chịu bố trí kết giới cách âm đã hành sự, còn ai phản ứng kịp?
Nàng lại không nghĩ rằng Vũ La cùng Chu Cẩn đâu có mời nàng tới nghe trộm. Hắc Thủy Tiên đột nhiên phản ứng, lúc này trong phòng hai người đang đại chiến hăng say. Chu Cẩn rên lên ư ử không ngừng. Vũ La cũng thở hồng hộc gấp gáp, khiến cho Hắc Thủy Tiên đã nghe qua lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng vội vàng đứng dậy, chạy nhanh như đang chạy trốn. Vừa chạy được mấy chục trượng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì vướng víu dưới chân. Thì ra nàng giẫm phải trường quần của mình, ngã lăn kềnh trên mặt đất, chật vật vô cùng...
Sáng hôm sau, Hắc Thủy Tiên cả đêm không ngủ tới gõ cửa phòng Vũ La.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy bên trong trả lời. Hắc Thủy Tiên không khỏi liên tưởng tới trạng thái cuồng bạo của hai người đêm qua, thầm đoán có lẽ hiện tại cả hai đều đã kiệt sức, cho nên mãi tới bây giờ vẫn chưa thức dậy.
Hắc Thủy Tiên chợt cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, khẽ hừ một tiếng, mình đang nghĩ vẩn vơ gì vậy...
Vũ La bị tiếng gõ cửa của nàng đánh thức, tuy rằng trên giường vẫn còn dư hương, nhưng mỹ nhân nào thấy. Hắn đứng dậy ra mở cửa, Hắc Thủy Tiên tiến vào có vẻ không yên, nhìn nhìn giường Vũ La, chăn chiếu ngổn ngang, quả là như vậy.
Hắc Thủy Tiên chợt nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hồn nhiên không phát hiện mình làm như vậy có chỗ không đúng.
- Tìm ta sớm như vậy có việc gì?
Câu hỏi của Vũ La cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Hắc Thủy Tiên. Lúc này nàng mới có phản ứng, cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình vô cùng xấu hổ.
-À...
Hắc Thủy Tiên ngập ngừng một chút, rốt cục cũng nói:
- Tiết trưởng lão đã đưa ra điều kiện, là một đạo linh phù ngũ phẩm.
Nàng thật sự cảm thấy khó có thể mở miệng, tuy rằng nàng là đệ tử quan môn của trưởng lão Sở Tam Tuyệt, địa vị không thấp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có được một đạo linh phù nào.