Vũ La chỉ cảm thấy tay mình nặng chịch, hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy đó không phải là hạt sen, mà là một quả trứng thú to bằng đầu người.
Quả trứng thú này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, ngoài vỏ loang lổ, có một ít dấu vết không biết vì sao thành hình, ngay cả Vũ La cũng không cảm nhận được bên trong có dao động sinh mệnh.
Nhưng trong thạch động hình cầu này có nhiều dị tượng xuất hiện như vậy, chỉ vì trứng thú này, có lẽ trứng thú này có lai lịch không nhỏ. Vũ La cảm thấy hết sức vui mừng, từ lúc hắn tiến vào Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ, vẫn không thu hoạch được gì. Hắn vẫn tưởng rằng cơ duyên của mình hao hết, không ngờ rằng tất cả những cơ duyên phía trước đều bị bỏ qua, chỉ vì cơ duyên thật lớn này xuất hiện cuối cùng.
Vũ La nhìn lại thạch động, vốn những hoa văn trên vách động trước đây lóe sáng, hiện tại đã trở nên ảm đạm. Tuy rằng linh khí xung quanh vẫn còn nồng đậm kinh người, nhưng đã kém hơn nhiều so với lúc mình vừa tiến vào đây.
Vũ La hiểu rõ là do quả trứng thú này, hắn vô cùng cẩn thận cho trứng thú vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó rời khỏi thạch động, bay trở ra cửa Nhạc Băng Uyên.
Lần này Nhạc Băng Uyên xuất hiện, bất kể là phe Chu gia hay phe Sở Tam Tuyệt đều xuất động mấy trăm tu sĩ, tìm tòi bốn phía. Quả thật bọn họ tìm được không ít bảo bối, nhưng tài nguyên trân quý nhất trong Nhạc Băng Uyên là trứng thú thượng cổ, bọn họ lại không tìm được quả nào.
Bất kể là Chu gia hay Sở Tam Tuyệt, tuy rằng không nói ra ngoài, nhưng trong lòng cũng vô cùng nôn nóng.
Thượng cổ Thần Thú chẳng những đại biểu cho chiến lực hùng mạnh, càng có ý nghĩa như vật tổ, có ý nghĩa tượng trưng rất lớn. Bất cứ phe thế lực nào có được bao nhiêu cao thủ Đại Năng, cũng không làm cho bất cứ ai chấn động, bởi vì lúc nào Tu Chân Giới cũng sinh ra cao thủ Đại Năng mới. Nhưng nếu phe thế lực nào có được một con thượng cổ Thần Thú, đó lại là một chuyện khác hoàn toàn.
Thượng cổ Thần Thú đã biến mất không biết bao nhiêu năm. có thể có được một con thượng cổ Thần Thú, nhất thời làm cho người ta cảm giác được thế lực này có thực lực siêu quần, có thể có được thượng cổ Thần Thú mà người bình thường không thể nào có được, ích lợi của chuyện này tiềm ẩn bên trong, tác dụng vô hình của nó rất lớn.
Bất kể là Chu Thanh Giang hay người đứng sau lưng Sở Tam Tuyệt cũng thấy được ích lợi của chuyện này, cho nên mới không tiếc tất cả, phái người tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Con Bích Nhãn Hồng Long Tê của chưởng môn Côn Luân sơn Ngọc Huyết đạo nhân là một tỷ dụ. Côn Luân sơn chi bằng vào một con Thần Thú hộ sơn như vậy, trong thời gian qua đã chiêu mộ được ba vị Khách Khanh Đại Năng, thực lực phát triển không ngừng.
Vũ La vừa phi hành vừa thường xuyên lưu ý động tĩnh của quả trứng thú kia trong Thiên Phủ Chi Quốc. Nhưng cho đến khi hắn bay tới lối vào, quả trứng thú nọ thủy chung vẫn không có động tĩnh gì.
Chu Hoành ra khỏi phòng muội muội, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, ra hiệu cho hai tên binh sĩ Chu gia giữ im lặng. Sau đó lại vẫy tay gọi hai tên nọ tới gần. thấp giọng dặn dò:
- Tiểu thư vất vả lắm mới ngủ được, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nàng.
Hai tên binh sĩ gật đầu một cái, vô cùng cẩn thận đứng gác trước cửa.
Chu Hoành cất tiếng thở dài, liếc nhìn phòng muội muội một cái, sau đó mới xuống lầu xử lý công vụ.
Vũ La tiến vào Nhạc Băng Uyên đã mười mấy ngày, cho dù là Kiều Hổ và Mã Hồng vốn hết sức tôn sùng Vũ La. cũng không tin tưởng Vũ La có thể còn sống, cả Nhược Lô Ngục chìm trong không khí đau buồn.
Tuy rằng trong đó có phần vì nếu Vũ La chết đi, Ly Nhân Uyên sẽ trở thành lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu mọi người, nhưng Vũ La đã ở chung cùng mọi người một thời gian dài như vậy, ngoại trừ hành động báo thù bọn Vinh Thiên, phụ từ Mộc Dịch Trạc ra. Vũ La rất được người khác mến mộ.
Giữa người với người vốn là như thế, ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình. Vũ La đã chết, mọi người xác thực rất thương tâm.
Chẳng qua tất cả mọi người đều xem nhẹ một việc: Thác Bạt Thao Thiên còn đang bế quan.
Trước kia chỉ cần Vũ La có nguy hiểm. Thác Bạt Thao Thiên lập tức sẽ xuất hiện cảm ứng. Chỉ là lần này, mọi người vô cùng nôn nóng cho nên bỏ qua chi tiết này.
Từ khi Nhạc Băng Uyên xuất hiện, chưa từng có ai có thể ở trong đó quá một canh giờ. Vũ La tiến vào đã mười mấy ngày, chắc chắn là đã chết.
Lúc Vũ La còn sống, Chu Cẩn không có cảm giác gì, nhưng Vũ La vừa chết đi, Chu Cẩn đã hoàn toàn thay đổi. Vài ngày đầu, nàng vẫn một mực chờ đợi dưới tinh cầu đầu thú, không ăn không uống, chỉ sau vài ngày đã trở nên tiều tụy không ra hình người. Chu Hoành xót muội muội mình, lại có ý trách móc: trước kia tại sao muội làm như vậy, Vũ La là con rể mà cả nhà chúng ta coi trọng, chỉ tại muội miệng lưỡi ngoan cố, không chịu đối xử tốt với người ta. Hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa.
Y không biết muội tử từng khuyên bảo Vũ La, không cho hắn tiến vào Nhạc Băng Uyên. Cũng chính vì Chu Cẩn từng khuyên, cho nên hiện tại mới càng thêm khổ sở.
Ban đầu Chu Cẩn cũng không hiểu rốt cục mình làm sao vậy, không phải chỉ là một nam nhân thôi sao. Mình đã gặp rất nhiều nam nhân, vì sao lần này Vũ La lại khiến cho mình cảm thấy khó chịu trong lòng như vậy?
Sau nàng suy nghĩ cẩn thận, lúc mình cùng Vũ La chính thức gặp mặt lần đầu tiên, đã lập tức uy hiếp không cho phép hắn có ý với mình. Vả lại còn biểu lộ rằng mình sẽ không gả cho một nam nhân có tam thể tứ thiếp như hắn, thật ra là đang uy hiếp chính mình.
Từ đáy lòng nàng đã mơ hồ cảm giác được, nam nhân này sẽ khiến cho mình động lòng.
Nàng không muốn thần phục như vậy, uy hiếp Vũ La thật ra là muốn cảnh cáo mình.
Nàng cùng Vũ La qua lại, hầu như mỗi một chuyện đều mạnh mẽ quyết liệt. Lần đầu tiên gặp mặt, Vũ La đã nhìn thấy nàng thân không mảnh vài, Vũ La cũng cứu mạng nàng. Sau đó nàng dùng phương pháp vô cùng hung hãn, không cho Vũ La có ý với mình. Lần này tới Nhược Lô Ngục, hai người vốn đã lâu không gặp mặt, vừa gặp nhau đã bị Hắc Thủy Tiên gài bẫy suýt nữa trở mặt với nhau. Sau đó chính là đêm cuồng bạo khiến cho người ta suốt đời khó quên. Những tao ngộ như vậy đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng, Vũ La giống như dấu ấn đã khắc sâu vào lòng Chu Cẩn.
Sau khi biết Vũ La chết đi, bỗng nhiên Chu Cẩn hiểu rõ ràng, nam nhân này không chỉ đoạt đi thân xác của mình, còn đoạt đi cả tim mình nữa.
Chu Cẩn không ăn không ngủ, cứ chờ đợi như vậy, thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác với trước kia.
Chu Hoành đau lòng muội muội, khuyên can mãi mới đưa được nàng trở về. Sau đó y lén châm trong phòng một nén mê hương, Chu Cẩn hơn mười ngày không ngủ, lúc này mới chịu lăn ra ngủ say.
Không biết Cốc Mục Thanh chấp hành nhiệm vụ gì, mãi tới bây giờ vẫn chưa biết được tin này.
Nhưng sau khi Ma Tử Câm ở Ma Vân phong nghe tin lập tức đi gặp Hướng Cuồng Ngôn,
muốn đi phúng điếu một phen. Hướng Cuồng Ngôn lại tỏ ra không hề quan tâm:
- Đi làm gì, tiểu tử nọ chắc chắn không chết. Các ngươi cứ yên tâm, ta hiểu tiểu tử kia hơn bất cứ ai trên thế giới này...
Ma Tử Câm lại không thể bình tĩnh, liên tiếp mấy ngày lo lắng không yên, trong quá trình tu luyện thường xuyên xảy ra lầm lỗi. Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy tất cả, đương nhiên trong lòng hiểu rõ có chuyện gì, chẳng qua lão không tiện nói mà thôi. Nếu nói quá nhiều, vậy sẽ làm lộ ra thân phận thật của Vũ La.
Hắc Thủy Tiên thủy chung cảm thấy tâm thần không yên, nhưng vị Đại nhân ẩn mình trong sương mù lại tỏ ra vô cùng thoải mái, tự cho là mình nhìn thấu Vũ La, thường xuyên giễu cợt Hắc Thủy Tiên lúc trước chỉ là lo lắng vô duyên cớ. Không phải ngươi cảm thấy Vũ La thâm sâu khó lường sao, hiện tại hắn cũng phải chết trong Nhạc Băng Uyên.
Nhưng Hắc Thủy Tiên vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, trước đó Vũ La khoác chiếc áo giáp xấu xí kia, rốt cục có tác dụng gì? Cho dù thực lực Vũ La còn kém, nhưng với trí thông minh của hắn, tại sao lại ngồi đả tọa ở cửa vào?