"A!" Đinh Ngũ Cốc hét thảm một tiếng.
"Rộp rộp!" Thanh xà bị Đinh Ngũ Cốc chấn vỡ nhưng bản thân hắn cũng bị độc rắn xâm nhập vào trong cơ thể.
Đinh Ngũ Cốc vì phải khống chế khí đen bao quanh thân ngăn lại mưa tên nên không thể tập trung sức lực ép độc rắn ra ngoài cơ thể, lúc này hắn lại bị thương nên chỉ trong chốc lát sắc mặt đã trở nên tái nghét.
"Bắn!" Diêm Xuyên quát.
“Rõ!” Toàn bộ tướng sĩ đồng thanh đáp lời.
Chính Đinh Ngũ Cốc tùy tiện giết chết anh em của mình, cuối cùng thì giờ khắc báo thù cũng đã tới. Trong lòng các tướng sĩ đầy thù hận, dây cung lần lượt kéo căng liên tục bắn tên, không một chút lưu tình.
Diêm Xuyên cũng không có ra tay, lúc này hắn để cho thuộc hạ mặc sức bắn giết Đinh Ngũ Cốc.
Việc phải thỏa hiệp với Đinh Ngũ Cốc ngày ấy đã để lại một nỗi ám ảnh trong lòng mọi người, dù hiện tại đã phai nhạt rất nhiều. Chủ soái nhất định phải tạo cho thuộc hạ một niềm tin tuyệt đối, một vị thế mạnh mẽ. Không thể lưu lại dù chỉ là một chút bóng ma trong lòng mọi người, nếu không sau này rất dễ dẫn đến tai họa.
Diêm Xuyên tạo cho các thuộc hạ khắc có một niềm tin sâu sắc, chỉ cần đi theo mình sẽ không phải chịu bất cứ oan uổng nào.
Bắn chết kẻ thù giúp cho các tướng sĩ phát tiết được mối hận trong lòng, mọi người càng thêm trung thành.
"Véo! Véo!"
Rắn nhiều nhưng hình thể lại nhỏ, mặc dù tên phóng ra vô cùng nhiều nhưng chúng vẫn liên tục tràn lên, lớp sống đè lên lớp chết mà tiến tới.
Trong chớp mắt, Đinh Ngũ Cốc đã bị hàng vạn hàng ngàn độc xà vây quanh bốn phía chật như nêm.
"Phập!" "Phập!" …
Một con rắn độc xông qua được lớp khói đen, cắn lên người Đinh Ngũ Cốc.
"A!" Đinh Ngũ Cốc liên tục kêu thảm.
"Dương công tử, cứu ta!" Đinh Ngũ Cốc gào to.
Đang đứng ở đằng xa, Dương Chí Cửu liền biến sắc nhấc chân muốn tiến lên.
"Hô!"
Mặc Vũ Hề ngay lập tức chặn trước mặt Dương Chí Cửu.
"Không phải ngươi đã nói đây là ân oán giữa bọn họ, chúng ta không cần tham gia hay sao?" Mặc Vũ Hề cười nói.
"Đinh Ngũ Cốc trúng kế gian của Diêm Xuyên, hắn sắp bị giết!" Dương Chí Cửu lo lắng nói.
"Gian kế cái gì? Năng lực không bằng người, hắn tự tìm cái chết mà thôi." Thanh Long ở một bên khinh thường nói.
"Thánh nữ, cứu ta, ta đến để giúp ngươi mà, Thánh nữ!" Đinh Ngũ Cốc kêu cứu Mặc Vũ Hề.
"Giúp ta? Trước khi đến ta còn có chút chú ý tới ngươi, nhưng ngươi thật sự đến đây giúp ta sao?" Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc dần dần biến thành màu đen
"Không, ngươi không thể giết ta. Mão Nhật Đạo Quân phái ta đến giúp các ngươi. Nếu ta chết, ngươi làm sao ăn nói với Mão Nhật Đạo Quân.” Đinh Ngũ Cốc la hét nói
"Mão Nhật Đạo Quân? Không cần ngươi nhọc lòng, ngươi quyết đấu sống chết, yêu cầu ta làm chứng. Ngươi lật lọng, nhưng ta sẽ không giống như ngươi." Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
"Đinh Ngũ Cốc, ngươi nghĩ cái gì vậy? Một tên Phong thuỷ sư Tinh cảnh gà mờ cũng dám mang ra đe dọa Thánh nữ?" Thanh Long quát lớn nói.
"Dương công tử, Dương công tử cứu ta, ta có thể giúp ngươi, ta có thể giúp ngươi... !" Đinh Ngũ Cốc hướng Dương Chí Cửu cầu cứu.
"Vũ Hề." Dương Chí Cửu khó xử nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
"Dương Chí Cửu, ngươi là con của Mão Nhật Đạo Quân, cũng là đại diện cho
Mão Nhật Đạo Quân, không phải ngươi muốn lật lọng khiến cho Mão Nhật Đạo Quân mang danh bất tín khắp thiên hạ?" Mặc Vũ Hề nhìn thẳng vào Dương Chí Cửu nói.
Dương Chí Cửu nhướng mày, nhìn chằm chằm Mặc Vũ Hề một lúc, cuối cùng chân mày hắn giãn ra, thần sắc trở nên bình thản, nói "Làm sao có thể như vậy được? Đinh Ngũ Cốc gieo gió gặt bảo. Không thể trách người khác."
"Ừm" Mặc Vũ Hề hài lòng gật gật đầu.
Ở phía xa, Đinh Ngũ Cốc thấy mình bị cô lập liền lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Đừng, đừng nên như vậy, đừng!" Đinh Ngũ Cốc vừa ói ra máu độc, vừa kêu gào khàn cả giọng.
"Hưu!"
Bỗng nhiên, một vầng ánh sáng trắng từ đằng xa bay tới, nháy mắt đã đến sơn cốc.
"Hả?" Từ trong vầng sáng phát ra một tiếng nghi hoặc.
Trong khi nghi hoặc, vầng sáng trắng nhanh chóng lao về phía Đinh Ngũ Cốc.
"Văn Nhược tiên sinh, cứu ta, cứu ta!" Đinh Ngũ Cốc mừng rỡ kêu như điên.
"Thanh Long." Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói to.
"Hô!"
Thanh Long lập tức bay thẳng lên trời cao, trong nháy mắt đã chắn trước vầng ánh sáng trắng.
Vầng sáng dừng lại, hiện ra thân hình mặc áo trắng, Văn Nhược tiên sinh.
"Thanh Long, các ngươi làm cái gì vậy? Tại sao thấy chết mà không cứu?" Văn
Nhược tiên sinh nhíu mày hỏi.
"Văn Nhược tiên sinh, ta kính trọng thái độ làm người của ngươi, nhưng hiện tại mong ngươi đừng xen tay vào.” Thanh Long lắc đầu.
"Văn Nhược tiên sinh, mau cứu ta, cứu ta!" Đinh Ngũ Cốc suy yếu gọi dồn dập.
Văn Nhược tiên sinh nhíu mày lại, nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
"Văn Nhược tiên sinh, mong ngươi không xen tay vào." Mặc Vũ Hề lắc đầu nói
"Thánh nữ, không thể, ta đã tìm được chỗ của Vạn Diệu Yêu Liên nhưng phải có Phong thuỷ sư mới có thể đến được." Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói.
"Ngươi tìm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi?" Thần sắc Mặc Vũ Hề khẽ động.
"Ừm, ngay ở bên kia, ta đã nhìn thấy Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng mà có một lớp màng ngăn cách bên ngoài nên không thể đi vào. Phong Thuỷ sư chắc là sẽ có biện pháp, mong mọi người tạm thời tha cho Đinh Ngũ Cốc." Văn Nhược tiên sinh vội vàng nói.
"Đúng, đúng, mau cứu ta, ta có thể giúp các ngươi lấy được Vạn Diệu Yêu Liên." Đinh Ngũ Cốc như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói.
"Hưu!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một mũi tên màu vàng xuyên qua lớp khói đen, găm thẳng vào trên ngực Đinh Ngũ Cốc.
"Phập!"
Mũi tên xuyên qua trái tim, đuôi tên rung lên bần bật, hai con ngươi Đinh Ngũ Cốc trợn trừng như muốn lòi ra ngoài.
"Vù vù!"
Khói đen bốn phía nhanh chóng tản đi.
"Phì phì phì phì!"
Trong nháy mắt, Đinh Ngũ Cốc đã bị vô số rắn độc bao quanh.
Đinh Ngũ Cốc theo hướng mũi tên phóng tới nhìn về phía xa xa.
"Ngươi, ngươi!" Đinh Ngũ Cốc đến chết cũng không cam lòng, chỉ vào người bắn tên ở đằng xa.
Ở xa, chẳng ai khác chính là Diêm Xuyên bắn tên.
Đứng ở nơi đó, Diêm Xuyên lạnh lùng kéo cung, một mũi tên xuyên qua tim.
Vốn dĩ Diêm Xuyên muốn cho các tướng sĩ từ từ bắn chết Đinh Ngũ Cốc, nhưng khi thấy Văn Nhược tiên sinh đến thì hắn phải ra tay. Nếu tiếp tục kéo dài thì sẽ không giết chết được Đinh Ngũ Cốc.
Hôm nay cần phải lập oai để tăng thêm lòng trung thành của mọi người, hơn nữa lại là thanh toán với kẻ thù không đội trời chung, cho nên Đinh Ngũ Cốc nhất định phải chết!
Thiên Long Lực ẩn chứa trong mũi tên, một phát bắn chết.
"Diêm Xuyên! Ngươi!" Văn Nhược tiên sinh biến sắc. Trong mắt hiện lên một nỗi oán giận.
Trả lại trường cung cho Hoắc Quang, Diêm Xuyên ngẩng đầu nói: “Đa số Phong thủy trận đều ẩn chứa ‘Thiên Trì’. Theo như ngươi nói thì Vạn Diệu Yêu Liên tất nhiên bị phong ấn ở Thiên Trì. Ta có thể dẫn các ngươi đi vào, không cần Đinh Ngũ Cốc.”
"Dựa vào ngươi?" Xa xa Dương Chí Cửu khó chịu nói.
"Như thế nào, Dương công tử không tin?" Diêm Xuyên cười nói.
"Ta tin!" Mặc Vũ Hề liền lên tiếng.
Chăm chú nhìn Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề cảm thấy trong lòng đang sinh ra một cảm giác tin cậy rất khó hiểu và mãnh liệt. Hơn nữa, nàng cảm thấy Diêm Xuyên chắc chắn sẽ giúp nàng.
Ánh mắt Văn Nhược tiên sinh đầy phức tạp nhìn Diêm Xuyên, lại nhìn thi thể Đinh Ngũ Cốc đang bị hàng ngàn con rắn cắn nuốt ở đằng xa. Cuối cùng hắn đành gật đầu, than nhẹ.
"Vậy đành phải làm phiền Diêm công tử!" Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.
"Ta sẽ dẫn đường, đó là điều nên làm. Mong Văn Nhược tiên sinh rộng lòng thứ lỗi." Diêm Xuyên gật gật đầu.
"Ngươi cũng không xâm phạm đến ta, chỉ cần chúng ta tìm được Vạn Diệu Yêu Liên, những thứ khác đều không quan trọng." Văn Nhược tiên sinh nói.
"Ta sẽ cố hết sức!" Diêm Xuyên gật gật đầu.
Ba ngàn tướng sĩ nhìn Đinh Ngũ Cốc đang bị hàng vạn rắn độc cắn xé, đều thở dài một hơi. Tất cả cùng nhìn về phía Diêm Xuyên, trong mắt mọi người đều hiện lên một niềm tin kiên định.
Tru sát Đinh Ngũ Cốc.
Đại quân dưới sự chỉ dẫn của Văn Nhược tiên sinh liền hướng về phía mục tiêu đi đến.
Diêm Xuyên đứng trên con thuyền nhỏ của Văn Nhược tiên sinh, trôi lơ lững trong không trung, bồng bềnh tiến về phía trước.
“Đã tìm thấy Vạn Diệu Yêu Liên còn mang theo ba ngàn thuộc hạ làm gì? Như vậy sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của chúng ta.” Dương Chí Cửu hạch hỏi.
"Diêm công tử, vậy để ta cho Thanh Long ở lại bảo vệ ba nghìn tướng sĩ của ngươi, chúng ta cùng đi lấy Vạn Diệu Yêu Liên trước được không?" Mặc Vũ Hề cũng khuyên nhủ.
Diêm Xuyên lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta có thể bảo vệ bọn họ.”
"Ngươi? Dựa vào ngươi?" Dương Chí Cửu khinh thường cười nói.
“Theo ta.” Diêm Xuyên không vui không buồn, bình thản nói.
"Được rồi!" Mặc Vũ Hề gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Văn Nhược tiên sinh vốn là người có ánh mắt hết sức độc đáo, mặc dù vẫn không ngừng đánh giá Diêm Xuyên, nhưng lần này hắn có cảm giác mình không thể nhìn thấu được Diêm Xuyên.
"Thánh Nữ, mấy ngày nay các ngươi gặp phải cái gì? Làm thế nào mà thoát ra khỏi lồng giam kia vậy?" Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ hỏi.
“Cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài, về chuyện cái lồng giam, có nói hay không cũng vậy thôi.” Mặc Vũ Hề lắc đầu.
Thấy Mặc Vũ Hề không muốn nói, Văn Nhược tiên sinh cũng hiểu ý không hỏi gì thêm nữa.
"Văn Nhược tiên sinh, lúc ngươi tìm được 'Thiên Trì' thì xung quanh còn có ai không?" Diêm Xuyên hỏi.
“Có, khi chúng ta đến nơi thì ở bên ngoài Thiên Trì nhìn sơ qua cũng có hơn mười môn phái.” Văn Nhược tiên sinh nói.
“Đã có nhiều người như vậy rồi sao? Vậy chúng ta phải nhanh lên.” Dương Chí Cửu vội vàng nói.
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói: "Dương công tử không cần phải lo lắng, tầng bảo vệ bên ngoài Thiên Trì không phải dễ phá như vậy đâu. Ta đã cố hết sức ra tay nhưng cũng không lay động được tí mảy may nào."
"Ta tò mò hỏi một câu, nếu một chiêu Văn Nhược tiên sinh dùng hết sức mạnh đến bao nhiêu?" Diêm Xuyên hỏi.
"Ta là Thần cảnh." Văn Nhược tiên sinh không có giấu diếm.
"Luyện khí hóa thần, Thần cảnh?" Diêm Xuyên hơi trầm tư.
"Phong thuỷ trận này có lai lịch hết sức quỷ dị, tồn tại ít nhất đã mấy ngàn năm. Không biết ai đã lập ra quy củ, từ Hư cảnh trở đi không được bước vào, tu giả từ Thần cảnh trở xuống mới được tiến vào. Ai dám vi phạm sẽ bị cả thiên hạ đuổi giết!" Mặc Vũ Hề giải thích.
“Ai vi phạm bị cả thiên hạ đuổi giết? Từ Thần cảnh trở xuống mới được đi vào? Sao lại có quy củ kỳ lạ như vậy?” Diêm Xuyên khó hiểu nói.
“Ta cũng không rõ. Dù sao thì những tông môn lớn đều tuân theo quy cũ này. Thánh Địa Đại Chiêu của chúng ta cũng như vậy, nếu không thì Mão Nhật Đạo Quân đã đích thân tới.” Mặc Vũ Hề lắc lắc đầu.
"Nghe Mặc cô nương nói Văn Nhược tiên sinh học sâu hiểu rộng, có thể cho ta biết là vì sao hay không?" Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu cười khổ nói: "Ta từng thề sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, mong thứ lỗi!"
“Đã như thế thì thôi vậy.” Diêm Xuyên cũng gật đầu thông cảm.
"Văn Nhược tiên sinh ngươi vậy mà biết chuyện này sao?" Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nói.
"Không chỉ có mình ta biết, Mão Nhật Đạo Quân cũng biết, nếu không hắn cũng không muốn được đến đóa Vạn Diệu Yêu Liên kia, chỉ là..., ai…" Văn Nhược tiên sinh khe khẽ thở dài.
Mặc Vũ Hề còn định hỏi tiếp.
"Tới rồi." Văn Nhược tiên sinh bỗng nhiên kêu lên.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Thuyền nhỏ dừng lại, ba nghìn tướng sĩ cũng ngừng lại.