[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 28 : Chiến Đinh Ngũ Cốc




"Vèo!" Một luồng ánh sáng đỏ từ xa bắn tới.

Trong nháy mắt đã dừng lại ngay trước mặt Dương Chí Cửu.

"Chu Tước? Tìm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi à?" Sắc mặt Dương Chí Cửu hơi đổi nói.

"Không, vẫn chưa tìm thấy, nhưng ta đã cảm ứng được đại ca rồi! Thanh Long, Bạch Hổ cũng đã đi vào đây! Thánh nữ chắc cũng đã tới rồi!" Chu Tước kích động nói.

"Sao?" Dương Chí Cửu nhướng mày.

"Không thể nào! Không phải là bọn họ đã vào lồng giam rồi sao?" Đinh Ngũ Cốc lập tức kêu lên.

"Là thật đấy, bốn người bọn ta có bí pháp riêng nên có thể cảm ứng được lẫn nhau trong cự ly ngắn, Huyền Vũ chắc là đã tìm thấy Thánh nữ rồi!" Chu Tước lắc đầu.

"Chúng ta chịu trăm cay nghìn đắng, phá bao nhiêu đại trận mới đến được chỗ này, nhóm Diêm Xuyên không phải ở trong lồng giam hay sao? Lẽ nào, Diêm Xuyên lại lừa ta thêm một vố? Hắn lại lừa ta? Láo thật!" Mắt Đinh Ngũ Cốc lộ vẻ dữ tợn.

Dương Chí Cửu đổi sắc nói: "Nói như vậy thì Huyền Vũ đã tìm được bọn họ rồi sao?"

"Đúng vậy, Dương công tử, chúng ta đến gặp Thánh nữ đi!" Chu Tước nói.

Vẻ mặt Đinh Ngũ Cốc liền biến đổi, nhìn xuống động rắn ở sơn cốc, con mắt còn lại đột nhiên híp lại.

"Không, ngươi đi đón nhóm người Thánh nữ tới đây đi!" Đinh Ngũ Cốc lập tức nói.

"Cái gì?" Chu Tước không hiểu nói.

"Chúng ta đã nói sẽ đợi Văn Nhược tiên sinh ở đây rồi, ngươi cũng biết năng lực của Văn Nhược tiên sinh, có lẽ hắn đã tìm được manh mối về Vạn Diệu Yêu Liên rồi cũng nên, nếu lát nữa hắn lại không tìm thấy bọn ta thì sao, chúng ta sẽ chờ Văn Nhược tiên sinh ở chỗ này, ngươi hãy dẫn Thánh nữ tới đây đi! Đinh Ngũ Cốc phân tích.

Nói xong, Đinh Ngũ Cốc còn đưa mắt ra hiệu với Dương Chí Cửu.

Dương Chí Cửu hiểu ngầm trong lòng, gật đầu nói: "Không sai, chúng ta cứ chờ ở đây!"

Thấy Dương Chí Cửu cũng nói như vậy, Chu Tước đành trả lời: "Được rồi, Dương công tử hãy cẩn thận, chúng ta sẽ nhanh chóng đến đây!"

"Yên tâm!" Dương Chí Cửu gật gật đầu.

"Vèo!"

Chu Tước giẫm chân bay về phía xa.

Đợi đến khi Chu Tước đã đi xa, Đinh Ngũ Cốc liền nói với Dương Chí Cửu.

"Dương công tử, tên Diêm Xuyên đó khẳng định là đã đi ra rồi, ta muốn ba nghìn tướng sĩ của hắn đều phải chết, chết vì vạn xà xuyên tâm!" Đinh Ngũ Cốc chỉ vô số rắn độc ở chỗ sơn cốc, mặt mày dữ tợn nói.

"Vạn xà xuyên tâm?" Vẻ mặt Dương Chí Cửu chợt biến.

"Chính là chết ở trong sơn cốc này, ở đây có mấy chục vạn con rắn độc, Dương công tử là cao thủ Khí cảnh, phiền công tử lại gần sơn cốc, bố trí một bức tường khí ngăn cách rắn độc ra. Chờ ta dẫn đại quân của Diêm Xuyên vào tường khí, ta sẽ đánh vỡ tường khí, nhất định vùi bọn chúng vào trong động rắn, vạn xà xuyên tâm!" Đinh Ngũ Cốc hận thù nói.

---------------------------

Tại gò núi nơi Diêm Xuyên đang đứng.

Huyền Vũ, Chu Tước đột nhiên tới trước mặt Mặc Vũ Hề.

"Huyền Vũ, Chu Tước, quả nhiên là các ngươi!" Thanh Long cười nói.

"Thánh nữ, đại ca, nhị ca!" Hai người cũng vui vẻ cười nói.

"Các ngươi tới đây từ lúc nào?" Mặc Vũ Hề vội nói.

"Bọn thuộc hạ cũng mới vào đây hôm qua, Văn Nhược tiên sinh nói chỗ này là nơi sâu nhất, Vạn Diệu Yêu Liên hẳn phải tại đây!" Chu Tước lập tức mở miệng nói.

"Thật à, vậy đã tìm được Vạn Diệu Yêu Liên chưa?" Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

"Còn chưa tìm thấy, vừa rồi bọn thuộc hạ chia nhau ra tìm, đột nhiên cảm ứng được đại ca cho nên mới đến đây!" Huyền Vũ nói.

"Thế thì được rồi!" Mặc Vũ Hề thở phào một hơi.

"Dương công tử vẫn đang ở bên đó chờ Văn Nhược tiên sinh, công tử để thuộc hạ tới dẫn Thánh nữ đến gặp mặt!" Chu Tước nói.

"Gặp mặt? Cũng được!" Mặc Vũ Hề lộ ra một tia tự tin.

Nếu chưa tìm được Vạn Diệu Yêu Liên thì Mặc Vũ Hề vẫn có cơ hội để lấy nó.

"Diêm công tử?" Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên.

"Được thôi, dẫn đường đi!" Diêm Xuyên cười nói.

"Diêm Công tử, để bọn ta mở đường cho các ngươi!" Thanh Long lập tức kêu lên.

Chu Tước và Huyền Vũ ở một bên nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Bởi vì cả hai đều có thể cảm giác được sự thay đổi thái độ của mọi người đối với Diêm Xuyên, Thánh nữ đã thân thiện với Diêm Xuyên hơn nhiều, còn Thanh Long lại cực kỳ kính trọng Diêm Xuyên.

Bạch Hổ thấy hai người có vẻ khó hiểu, liền nói nói: "Ở trong lồng giam, Diêm công tử đã cứu mạng đại ca, hai đệ nên lễ độ với công tử một chút đi!"

"Sao?" Sắc mặt hai người nghiêm túc.

Sau đó cung kính hành lễ với Diêm Xuyên.

Bốn người thân như huynh đệ, mặc dù không biết Diêm Xuyên cứu Thanh Long như thế nào, nhưng Bạch Hổ đã mở miệng thì chắc chắn là sự thật. Ơn cứu mạng khiến cho hai người lập tức biết ơn Diêm Xuyên.

Trên đường đi, đại quân gặp núi vượt núi, thấy sông vượt sông, có bốn đại cao thủ mở đường, chướng ngại trên đường núi cũng có thể nhanh chóng được dời đi, nước sông cũng có thể đóng băng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh ba nghìn đại quân đã đi tới chỗ cách Dương Chí Cửu không xa.

Trên đỉnh núi, Dương Chí Cửu, Đinh Ngũ Cốc lặng lẽ nhìn đại quân từ xa đang đi đến.

"Ba ngàn tướng sĩ không chết một ai?" Đinh Ngũ Cốc sắc mặt âm trầm nói.

"Thật sự là không chết một ai!" Dương Chí Cửu nhíu mày.

"Dương công tử hãy thử nghĩ mà xem, nếu không phải là tên Diêm Xuyên đó cố ý sắp đặt, chúng ta làm sao lại chọn đi vào từ Dương môn? Nhất định là hắn đã cố ý hãm hại chúng ta đấy! Nếu không, bọn chúng có nhiều người phàm như vậy, tại sao lại không có việc gì cả?" Đinh Ngũ Cốc căm hận nói.

"Đúng vậy, đi vào Dương môn, có một lần tí nữa ta đã mất mạng!" Dương Chí Cửu sắc mặt âm trầm nói.

"Cho nên vẫn xin Dương công tử lát nữa hãy giúp đỡ ta!" Đinh Ngũ Cốc lại nói.

"Được!" Dương Chí Cửu gật đầu.

Lúc này, đại quân của Diêm Xuyên ở phía xa cũng đang từ từ đi tới.

Đại quân dừng lại, Mặc Vũ Hề ngẩng đầu nhìn hai người Dương Chí Cửu và Đinh Ngũ Cốc ở trên đỉnh núi.

"Diêm Xuyên!" Đinh Ngũ Cốc đột nhiên hét lớn.

Diêm Xuyên nheo mắt nhìn Đinh Ngũ Cốc, tất cả tướng sĩ cũng nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc, trong mắt mọi người không ai là không lộ vẻ giận dữ.

"Hóa ra là Đinh đại phong thủy sư! Sao thế, mất đi một mắt nên phải đứng tít trên cao như thế mới thấy được ta à?" Diêm Xuyên nhàn nhạt nói.

Diêm Xuyên là linh hồn của cả một quân đoàn, sớm đã có sinh tử đại thù với Đinh Ngũ Cốc, tự nhiên không hề khách khí chút nào.

"Hừ, ngươi chỉ là một con chó mà thôi, dám hại ta mù một mắt, lừa ta vào trận bậy bạ, đáng phải chết!" Đinh Ngũ Cốc lạnh giọng nói.

"Đinh Ngũ Cốc?" Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.

Thanh Long và Bạch Hổ đều giận dữ nhìn Đinh Ngũ Cốc.

"Vũ Hề, đây là ân oán cá nhân giữa Đinh Ngũ Cốc và Diêm Xuyên, ngươi đừng có xen vào!" Đúng lúc này Dương Chí Cửu cười nói.

"Chó? À! Ngươi đang nói bản thân mình đúng không?" Diêm Xuyên trong mắt bắn ra một luồng sát ý.

"Đinh Ngũ Cốc, ngươi điên rồi sao? Còn nữa, Dương Chí Cửu, ngươi nói lung tung cái gì vậy!" Mặc Vũ Hề khó chịu nói.

"Tên Diêm Xuyên kia, có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng đàn bà, ta cho phép ba nghìn đại quân của ngươi cùng ta phân rõ ân oán, thế nào?" Đinh Ngũ Cốc lại hét lên.

"Hỗn láo!" Mặc Vũ Hề trợn mắt.

Mà lúc này, Diêm Xuyên lại đột nhiên phất tay một cái, cản Mặc Vũ Hề lại.

"Mặc cô nương, bình tĩnh chớ nóng giận!" Diêm Xuyên mỉm cười nói.

Cười xong, Diêm Xuyên quay lại nhìn Đinh Ngũ Cốc nói: "Nói vậy là ngươi muốn khiêu chiến ta đúng không?"

"Không sai, ngươi có dám không?" Đinh Ngũ Cốc lạnh giọng nói.

"Đinh Ngũ Cốc, tu vi của ngươi là Tinh cảnh, không ngờ ngươi lại đi khiêu chiến Lực cảnh?" Thanh Long quát mắng.

"Hừ!" Đinh Ngũ Cốc không quan tâm hừ lạnh một tiếng.

Mặc Vũ Hề vốn muốn ngăn cản, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Diêm Xuyên đã mở miệng nói trước.

"Mặc cô nương, nếu Đinh Ngũ Cốc đã khiêu chiến ta, vậy thì xin Mặc cô nương làm chứng cho ta!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

"Ngươi?" Sắc mặt của Mặc Vũ Hề lập tức lộ vẻ phức tạp.

Nhưng nghĩ tới những việc thần kỳ mà Diêm Xuyên đã thể hiện trong thời gian vừa qua, sắc mặt liền thả lỏng, cuối cùng gật đầu nói: "Nếu ngươi đã muốn vậy thì được thôi!"

"Vèo!"

Đinh Ngũ Cốc và Dương Chí Cửu ở trên núi nhanh chóng xuống núi phóng tới trước mặt.

"Vũ Hề, ân oán cá nhân giữa họ, hai chúng ta đừng xen tay vào thì hơn!" Dương Chí Cửu vừa cười vừa đi đến.

"Đúng vậy, Thánh nữ, mặc dù ta là Tinh cảnh nhưng Diêm Xuyên cũng có ba nghìn đại quân! Đây là trận quyết chiến công bằng, ai cũng đừng có xen vào!" Đinh Ngũ Cốc nói.

Nhìn Đinh Ngũ Cốc, Mặc Vũ Hề lộ ra nụ cười lạnh.

"Được, ta không xen vào, ai cũng không được xen vào!" Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.

"Đúng, ai cũng không được xen vào!" Dương Chí Cửu cho rằng Mặc Vũ Hề nể mặt mình, lập tức cười nói.

"Diêm công tử, cận thận đấy!" Mặc Vũ Hề lo lắng nói với Diêm Xuyên.

"Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Vũ Hề, cặp nhân mày Dương Chí Cửu hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, cho rằng mình đa tâm rồi.

"Diêm Xuyên, giỏi thì tới đây, tới chỗ kia cho rộng rãi!"

Đinh Ngũ Cốc chỉ vào sơn cốc, sau đó nhanh chóng đi tới, chẳng bao lâu đa đứng ở giữa sơn cốc.

Diêm Xuyên mỉm cười, cất bước đi đến. Ba nghìn đại quân theo sát phía sau hắn.

Nhưng đi được một lúc, bỗng nhiên Diêm Xuyên dừng lại.

Dương Chí Cửu và Đinh Ngũ Cốc ánh mắt đều vô cùng chăm chú, bởi vì Diêm Xuyên vừa vặn bước tới rìa mặt đất của bức tường khí.

"Hắn phát hiện rồi ư?" Dương Chí Cửu lẩm bẩm nói.

"Phát hiện cái gì?" Mặc Vũ Hề dò hỏi.

"Không, không có gì!" Dương Chí Cửu lập tức phủ nhận.

Với sự từng trải của Diêm Xuyên, sao có thể không cảm giác được sự khác thường của bùn đất? Nhưng Diêm Xuyên cũng không nói ra, mà là ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày lại.

"Phù!" Dương Chí Cửu và Đinh Ngũ Cốc thầm thở phào một hơi.

"Mãnh Hổ Quân Trận!" Diêm Xuyên kêu lên.

"Rống!" Ba nghìn tướng sĩ cùng nhau hét lên, lập tức lập trận như đã tập luyện mấy ngày trước.

"Chó vẫn chỉ là chó, có nhiều đến đâu thì cũng chỉ là phế vật mà thôi!" Đinh Ngũ Cốc cười lạnh.

Trong lúc nói, Đinh Ngũ Cốc lại lấy từ trong tay áo ra một quả cầu nhỏ màu đen, dùng sức ném ra.

"Bùm!" Quả cầu nhỏ nổ tung, lập tức hình thành hắc khí cuồn cuộn bao phủ lấy Đinh Ngũ Cốc.

"Hắc, hắc, hắc, để xem, lần này các ngươi phải chết bao nhiêu người?" Đinh Ngũ Cốc tà ác cười nói.

Giống như mấy tháng trước, Đinh Ngũ Cốc vẫn dùng chiêu này, lại vung tay đem trăm luồng khí độc bắn tới ba nghìn tướng sĩ.

Ngày trước, chính là chiêu này đã giết chết tướng lĩnh của Diêm Xuyên.

"Hổ Khiếu Sơn Lâm!" Diêm Xuyên hét lên.

Quân trận biến động, ba nghìn tướng sĩ lập tức thúc giục huyết khí của bản thân, ngoài thân của ai cũng phun ra hào quang màu đỏ. Hào quang mượn quân trận mà thoát thể, nháy mắt ngưng tụ thành hình của một con mãnh hổ màu máu.

"Rống!" "Rống!' "Rống!"

Ba nghìn tướng sĩ gầm to một tiếng.

Mãnh hổ màu máu đột nhiên há mồm, trừng mắt hướng về trăm luồng hắc khí gầm lên.

"Rống.....................................!"

Mãnh hổ ngưng tự bằng huyết khí gầm lên một tiếng, lập tức tạo nên một đợt sóng khí, ép thẳng tới trăm luồng khí độc.

"Bùm!"

Trăm luồng khí độc bị đánh văng trở lại, ầm ầm quay ngược trở về chỗ Đinh Ngũ Cốc.

"Ầm, ầm, ầm!"

Xung quanh Đinh Ngũ Cốc như có gió lớn thổi qua, hắc khí đang bảo vệ Đinh Ngũ Cốc bị rung lên mãnh liệt.

Đinh Ngũ Cốc mặc dù không bị làm sao, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự kinh ngạc.

"Lực lượng của Tinh cảnh?" Đinh Ngũ Cốc kinh ngạc nói.

"Quân trận do phàm nhân Lực cảnh lập ra cũng có thể phát ra sức mạnh Tinh cảnh? Hổ Khiếu Sơn Lâm?" Dương Chí Cửu chau mày.

"Hay!" Thanh Long hưng phấn cười nói.

Mặc Vũ Hề thầm thở phào một hơi, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.

"Mãnh Hổ Hạ Sơn!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

"Rõ!" Ba nghìn tướng sĩ hưng phấn hét lên.

Lực lượng Tinh cảnh thần bí, ba nghìn tướng sĩ không thể nào ngờ được, quân trận của mình cũng có thể phát huy ra lực lượng của Tinh cảnh? Giờ phút này càng thêm sùng bái Diêm Xuyên, cũng càng xem trọng cái Mãnh Hổ Quân Trận đã luyện tập được hai tháng này.

Dựa vào nguyên lý của quân trận, ba nghìn đại quân từ từ đi tới sơn cốc, mà hư ảnh mãnh hổ khổng lồ do huyết khí của ba nghìn tướng sĩ ngưng tụ ra cũng bao phủ mọi người, từng bước ép về phía sơn cốc.

Mãnh Hổ Hạ Sơn, oai hùm dữ dội!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.