“Không gian pháp bảo? Một người mới có tu vi Lực cảnh tầng thứ ba đã luyện chế được không gian pháp bảo? Nói đùa gì vậy?” Thiếu nữ cười khổ nói.
“Lệ!” Tiên Hạc tiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ cũng không biết phải nói gì.
“Không gian pháp bảo đã ít lại càng ít. Luyện chế như hắn đúng là không mấy người có thể làm được. Năng lực thi họa thâm sâu, am tường phong thủy, đã thế lại còn gặp được Long mạch? Quá hiếm rồi! Tuy không gian không lớn nhưng thực sự rất lợi hại. Xem ra Văn Nhược tiên sinh gặp được đối thủ rồi, hì hì!” Ánh mắt thiếu nữ lộ vẻ gian xảo, khẽ mỉm cười.
“Lệ!” Tiên Hạc nghi hoặc nhìn cô gái.
“Ha ha, tiểu Hạc nhi, ngươi không biết là nếu đưa hắn và Văn Nhược tiên sinh đến cùng một chỗ sẽ rất thú vị sao?” Thiếu nữ cười giảo hoạt.
“Chúng ta xuống dưới gặp tên nhóc kia một chút!” Thiếu nữ cười nói.
“Lệ!” Tiên Hạc gật gật đầu.
Ngay lúc thiếu nữ cưỡi hạc hạ đáp xuống.
“Véo”
Phía tây của phong thủy đại trận đột nhiên có một cột sáng màu tím phóng lên tận trời, giống như pháo hoa, chợt nở rộ thành một đóa lan cực lớn màu tím.
“Lệ!” Tiên Hạc kêu lên cảnh báo.
Thiếu nữ nhất thời lộ vẻ tức giận: “Đám ngu dốt này, bảo bọn họ đừng tùy tiện xâm nhập phong thủy trận, vậy mà vẫn xông vào? Bây giờ cầu cứu? Hừ! Mặc kệ bọn họ!”
“Lệ, lệ!” Tiên Hạc lắc đầu.
“Ài, được rồi, nể mặt tiểu Hạc nhi, ta sẽ đi cứu bọn họ, thật sự là một lũ ngu ngốc!” Thiếu nữ tức giận nói.
Cô gái cúi xuống nhìn Diêm Xuyên, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: “Thật là, khó khăn lắm mới gặp người thú vị như vậy. Quên đi, vài ngày nữa sẽ gặp lại hắn, nhanh thôi, ta sẽ trở lại!”
“Đi nào!” Thiếu nữ gọi.
“Lệ!” Tiên Hạc kêu dài một tiếng, lập tức mở rộng cánh, bay về hướng phát tín hiệu cầu cứu.
Đóa hoa lan màu tím trên khoảng trời phía tây lập tức thu hút vô số ánh mắt. Ở miệng Long mạch, Diêm Xuyên đang dạy Lưu Cẩn sử dụng cuộn tranh không gian cũng thấy được tín hiệu cầu cứu ở hướng tây.
Đột nhiên, Diêm Xuyên như có cảm giác, hắn ngẩng phắt đầu lên.
Trên trời cao, tầng tầng mây trắng, có một con hạc tiên cực lớn, tung cánh bay về hướng phong thủy đại trận.
“Hả?” Diêm Xuyên híp mắt suy tư.
“Vương gia, đóa lan tím trên bầu trời là thứ gì?” Hoắc Quang nghi hoặc nói.
“Không cần quan tâm đến nó, chúng ta đi giải quyết đám cung phụng Đại Trịnh trước đã, còn có hơn một vạn đại quân của chúng! Đây là đất Đại Yên, không xin phép mà đến thì giết sạch!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Rõ!” Hoắc Quang liền đáp lời.
Mọi người nhanh chóng thu dọn rồi tiếp tục đi về Thúy Vân sơn.
Đi được nửa đường, mọi người đứng ở cửa một sơn cốc.
“Vương gia, các lính do thám đã quay về!” Hoắc Quang cung kính nói.
“Hiện giờ tình huống núi Thúy Vân như thế nào?” Diêm Xuyên hỏi.
“Trên Thúy Vân sơn, bốn vị cung phụng, đại đô đốc nước Trịnh và ba nghìn tướng sĩ ở lại, mặt khác bảy ngàn quân được chia làm mấy đội cùng đi về hướng phong thủy trận!” Hoắc Quang nói.
“Yêu xà đâu?” Diêm Xuyên hỏi.
“Yêu xà đang ở Thúy Vân sơn!” Hoắc Quang đáp.
“Ừ!” Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu.
“Chẳng qua năm lính do thám của chúng ta bị mất tích, có thể bọn họ đã bị bắt!” Sắc mặt Hoắc Quang khó coi nói.
“Như vậy thì tin chúng ta tấn công Thúy Vân sơn không giữ được?” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Rất có thể!” Hoắc Quang gật đầu.
“Mang bản đồ ra!” Diêm Xuyên mở miệng.
“Rõ!” Hoắc Quang lập tức lấy bản đồ ra.
Nhìn bản đồ, khóe miệng Diêm Xuyên nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu đã vậy thì tương kế tựu kế đi!”
“Hả? Vương gia? Chúng ta phải làm thế nào?” Hoắc Quang khó hiểu.
“Hiện giờ phần lớn năm trăm lính do thám đều ở gần núi Thúy Vân phải không?” Diêm Xuyên hỏi.
“Vâng!”
“Bảo bọn họ châm lửa đốt núi!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Hả? Vương gia, có lẽ đối phương đã lấy được tin tức, rất có khả năng đã xuống núi! Chắc hẳn đốt núi sẽ không còn tác dụng nữa?” Hoắc Quang lo lắng nói.
“Không sao, cứ châm lửa đốt núi cho ta!” Diêm Xuyên tự tin lắc đầu.
--------------
Đỉnh núi Thúy Vân.
Trên đỉnh núi có một ngôi miếu hoang, bởi vậy nó cũng trở thành nơi dừng chân mới của đám cung phụng Đại Trịnh.
Sân sau của ngôi miếu vang lên từng hồi gầm thét.
Trong mắt ba con báo gấm lộ vẻ kinh hoàng, nhưng chúng vẫn gầm lên như trước.
“Gầm!” “Gầm!” “Gầm!”
Con báo gấm gầm lên để áp đi nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời cũng để cảnh cáo con quái vật đối diện.
Ở trước mặt ba con báo gấm có một con rắn hổ mang đen xì dài năm trượng, cao bằng năm tầng lầu, nằm cuộn quanh, chiếm hơn nửa mảnh sân.
Khè khè khè!
Tiếng phun lưỡi làm cho ba con báo gấm sợ hãi không thôi.
“Gầm!”
Cuối cùng, một con không chịu nỗi sợ hãi, vồ thẳng tới chỗ yêu xà.
Con rắn há miệng.
“Phì!”
Khói đen cuồn cuộn phóng ra từ miệng rắn, nhất thời bao trùm lên báo gấm, con báo lập tức ngã xuống, rên lên một tiếng rồi không còn hơi thở.
“Gầm!” “Gầm!”
Hai con báo gấm còn lại kinh sợ không thôi, chầm chậm lùi về bức tường phía sau, run rẩy không yên.
“Phì!”
Lại một luồng khói đen bao trùm, nháy mắt, hai con báo gấm còn lại cũng lăn ra đất bỏ mạng.
Lúc báo gấm chết hẳn, con rắn mới há miệng nuốt chửng ba con báo gấm.
Chớp mắt ba con báo đã bị nuốt vào bụng, thân thể yêu xà phình lên một vòng.
“Khè khè!”
Con rắn trườn đi, cơ thể vặn vẹo, chớp mắt, thi thể ba con báo gấm trong bụng đã bị nghiền nát, thân thể mới phình lên đã giảm đi phân nửa.
“Khè khè!”
Đầu rắn quay sang nhìn về hướng cửa sân.
Cửa sân, một nam tử trung niên đầu bóng loáng đang đứng.
“Ba con báo thế nào rồi?” Nam tử đầu trọc cười bồi.
“Khè khè!” Yêu xà lắc đầu, không có hứng thú.
“Yên tâm, ta đã phái người đi bắt gấu, trong vòng ba ngày nhất định tìm được cho ngươi!” Nam tử đầu trọc cười làm lành.
“Khè khè!” Lúc này, con rắn mới gật đầu.
Tiếp đó, con rắn không quan tâm đến nam tử đầu trọc nữa, nhắm mặt cuộn mình. Khuôn mặt nam tử đầu trọc trở nên cứng đờ.
“Được rồi, ta đi trước đây!” Nam tử đầu trọc nói.
Con rắn vẫn như cũ không thèm quan tâm.
Nam tử đầu trọc cười làm lành rồi chầm chậm lui ra ngoài.
Ra đến sân, sắc mặt nam tử đầu trọc trầm xuống, hắn đưa tay phải xoa xoa cái đầu bóng loáng, nhìn về đại xà cách một bức tường, nhỏ giọng nói: “Lần này phá đại trận phong thủy, ta nhất định sẽ tìm được huyền cơ đột phá! Hừ, sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn thu phục ngươi.”
“Đại cung phụng! Đại đô đốc bắt được mấy tên mật thám, mời đại cung phụng đến thương nghị!” Một binh sĩ chạy tới cung kính nói.
“Mật thám?” Đại cung phụng đầu trọc nhướng mày.
“Dẫn đường!”
“Dạ!”
Một lát sau, hai người đi vào một đại điện.
Trong đại điện có một pho tượng đổ nát và bốn người đang đứng ở đó.
Một người mặc khôi giáp, nét mặt uy nghiêm, còn ba kẻ còn lại thì mặc đạo bào, vẻ mặt cực kỳ cao ngạo.
Có điều, bốn người thấy nam tử đầu trọc bước vào điện thì đều cung kính nói: “Đại cung phụng!”
“Ừ, đại đô đốc, có chuyện gì vậy?” Đại cung phụng đầu trọc hỏi nam tử mặc khôi giáp.
“Đám phế vật kia, lệnh bọn chúng đi ám sát Diêm Xuyên, thế mà toàn quân bị diệt!” Đại đô đốc giận dữ nói.
“Hả? Tiểu Mã đâu?” Đại cung phụng đầu trọc nghi hoặc hỏi.
“Mã cung phụng? Lúc ám sát Diêm Xuyên, không biết vì sao lại tự nhiên phát bệnh khiến trận pháp tan vỡ, kiếm củi ba năm đốt một giờ, tất cả đều chết hết!” Đại đô đốc cười khổ nói.
“Phát bệnh? Hừ, nếu lúc trước không đồng ý với Triệu gia Yên quốc thì chúng ta đâu tới nước này, sao đủ sức làm đất nước hỗn loạn giúp chúng!” Một nam tử mặc đạo bào lạnh lùng nói.
“Cung phụng nói phải!” Đại đô đốc cười khổ.
Nếu không đồng ý với Triệu gia thì một vạn đại quân chẳng có cách nào tiến vào nội cảnh Yên quốc, cung phụng sống an nhàn sung sướng làm sao hiểu được điều này? Có điều đại đô đốc cũng không định dây dưa chuyện này nên cứ thuận theo lời lão ta.
“Diêm Xuyên?” Hai mắt đại cung phụng đầu trọc híp lại.
“Mấy mật thám bắt được khi nãy cũng là do hắn phái tới, đám mật thám thật ương ngạnh, đánh chết bốn tên vẫn không chịu mở miệng, đến kẻ cuối cùng dưới sự tra tấn mới chịu khai ra, bọn chúng định tấn công núi Thúy Vân ta!” Đại đô đốc khinh thường nói.
“Hả? Tấn công chúng ta?” Đại cung phụng xoa xoa cái đầu bóng loáng, cổ quái nói.
“Hộ Quân doanh của hắn chỉ có ba nghìn quân Ngân giáp, thống lĩnh Hoắc Quang cũng có năng lực nhưng sẽ không dám đương đầu với chúng ta, chỉ có tên Diêm Xuyên miệng còn hôi sữa, chắc chắn là hắn hạ lệnh bắt Ngân giáp quân đi chịu chết!” Đại đô đốc lạnh lùng nói.
“Chịu chết? Tiễu Mã chết thì bọn chúng chôn cùng đi!” Giọng nói lạnh lẽo của đại cung phụng vang lên.
“Ta lo bọn chúng châm lửa đốt núi nên đã chuẩn bị ba nghìn quân đóng dưới chân núi. Bốn vị cung phụng có cần cùng xuống núi không?” Đại đô đốc hỏi ý kiến.
“Châm lửa đốt núi? Khặc, núi cháy thì chỉ thiêu chết đám binh lính bình thường các người thôi, sao có thể làm chúng ta bị thương? Chúng ta không xuống, các ngươi xuống núi đi, còn nữa, trong vòng hai ngày phải mang một con gấu tới đây, Đại Hắc không chờ được đâu!” Đại cung phụng trầm giọng nói.
“Đại cung phụng yên tâm! Việc bắt gấu đã có dấu vết, một khi bắt được sẽ lập tức mang tới. Quân ta xuống núi dựng trại trước, chờ Diêm Xuyên dẫn binh tới sẽ làm cho hắn có đi mà không có về.” Đại đô đốc lạnh lùng nói.
“Ừ.” Các cung phụng khẽ gật đầu.
------------------------------------------------------
Trong một sơn cốc trên núi.
Diêm Xuyên dẫn theo Hoắc Quang cùng đứng trên núi quan sát một con đường cực dài ở phía dưới.
“Bao lâu rồi?” Diêm Xuyên nhìn trời hỏi.
“Vương gia, khoảng một canh giờ, chắc hẳn các nhóm do thám quanh núi Thúy Vân đã bắt đầu đốt núi!” Hoắc Quang trịnh trọng nói.
“Tốt, lửa lớn bốc lên, khói nghi ngút trời!” Diêm Xuyên hài lòng gật đầu.
“Vương gia, nếu đối phương đã biết kế hoạch của chúng, dựa theo đó để chuẩn bị đối phó, vì sao còn muốn đốt núi?” Lưu Cẩn tò mò hỏi.
“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!” Diêm Xuyên cười nói.
“Lưu công công, hiện giờ Vương gia không có ý định tấn công núi Thúy Vân, mà chỉ giả vờ bao vây núi Thúy Vân!” Hoắc Quang giải thích.
“Hả?” Lưu Cẩn nhìn sang Hoắc Quang.
“Thúy Vân sơn cháy lớn thì bảy ngàn quân đi tiên phong ở phía nam phong thủy trận sẽ bỏ hết tất cả để quay về cứu viện, mà giữa núi non hiểm trở, nơi này chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất! Ngươi nói xem, đám quân kia sẽ vội vàng trở về cứu viện bằng đường núi hiểm trở chậm chạp hay đi con đường lớn rộng rãi này?” Hoắc Quang cười nói.
“Chúng ta ở chỗ này phục kích bảy ngàn quân?” Lưu Cẩn nhất thời hiểu ra.
“Đúng.” Hoắc Quang cười nói,
Lúc này, Diêm Xuyên cũng nhìn về hướng núi Thúy Vân.
Núi Thúy Vân đã bốc cháy, khói lửa cuồn cuộn ngút trời.
----------------------------------
Dưới núi Thúy Vân.
Trước đại doanh quân Hắc giáp.
Đại đô đốc nhíu mày nhìn khói bốc ngập trời.
“Đại đô đốc anh minh, chỉ bằng mấy tên mật thám đã nhìn rõ gian kế của quân nước Yên, đoán được bọn chúng định đốt núi.”
“Đấy là đương nhiên, đại đô độc mưu trí vô song, chỗ ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn rõ!”
“Đại đô đốc anh minh!”
“Một tên nhóc còn chưa dứt sữa thì làm sao có thể gây khó khăn cho đại đô đốc được chứ?”
…
…
…
Các tướng lĩnh ra sức nịnh nọt.
Đại đô đốc nghe những lời khen ngợi, trong lòng cực kỳ sảng khoái, gật đầu nói: “Ừ, nếu tên nhóc kia đã đốt núi thì chắc hẳn hắn đã đến gần đây, tăng cường nhân lực tìm kiếm cho ta, xem bọn chúng trốn ở chỗ nào!”
“Rõ!” Các tướng lĩnh tuân lệnh.
----------------------------------
Trên sơn cốc, nơi Diêm Xuyên đứng.
“Bắn tên!” Hoắc Quang phát lệnh.
“Víu!” “Víu!” “Víu!”
Một lượng lớn tên phóng về phía sơn cốc.
“A!” “A!”…
Trong sơn cốc liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Diêm Xuyên khoanh tay đứng nhìn cảnh tượng giết chóc này. Từ trên cao nhìn xuống, cá trong chậu, tên loạn bắn chết! Nơi này chính là tử địa của quân Hắc giáp!
“Một tên cũng không để thoát!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Vương gia yên tâm, ta đã sắp đặt người xung quanh!” Hoắc Quang cung kính nói.
“Ừ!” Diêm Xuyên khẽ gật đầu.
Ở bên dưới, chẳng mấy chốc quân Hắc giáp đã chết hết.
Trong sơn cốc, một ngàn quân Ngân giáp ào ra, nhanh chóng mang những thi thể khỏi sơn cốc, hơn nữa còn dùng cành, lá cây để dọn dẹp máu tươi dính đầy đất.
Lát sau, sơn cốc lại khôi phục như lúc ban đầu, vốn dĩ mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, nhưng khi gió thổi qua, mùi máu tanh nhanh chóng tan đi.
“Xử xong một đám!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.
“Vâng!” Hoắc Quang cung kính nói.
----------------------------------
Núi Thúy Vân.
Lửa lớn hừng hực đã cháy một ngày một đêm, nhưng núi Thúy Vân quá rộng lớn, dù cháy một ngày một đêm cũng không cháy tới sườn núi.
Dưới chân núi, doanh trại quân Hắc giáp!
“Đại đô đốc, vẫn chưa tìm thấy, quân Yên đúng là đàn rùa đen rụt đầu, không biết bọn chúng trốn ở đâu!” Một tên tướng lĩnh sắc mặt khó coi nói.
“Tìm tiếp, hỗn láo, ba nghìn quân Ngân giáp có thể trốn ở đâu?” Đại đô đốc quát lên.
“Rõ!” Các tướng lĩnh lại tuân lệnh một lần nữa.
----------------------------------
Nơi Diêm Xuyên.
“Bắn tên!” Hoắc Quang phát lệnh.
“Víu!” “Víu!”…
Địa thế thuận lợi, từng đám từng đám quân Hắc giáp bị giết.
“Vương gia, đã qua hai ngày nhưng chúng ta mới giết được năm ngàn quân địch! Còn hai ngàn quân không biết bao giờ mới tới!” Hoắc Quang nhíu mày nói.
“Không khác biệt nhiều lắm, ắt hẳn không còn nữa!” Diêm Xuyên lắc đầu nói.
“Hả?”
“Nơi này cách phong thủy trận không xa, hai ngày còn chưa quay về cứu viện thì chắc chắn hai ngàn binh lính đó không thể về được!” Diêm Xuyên lắc đầu nói.
“Rõ!”
“Sau khi tiêu diệt đám quân địch này xong thì cho các binh sĩ nghỉ ngơi một canh giờ, chuẩn bị nghênh chiến đại đô đốc nước Trịnh!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Rõ!”
----------------------------------
Dưới núi Thúy Vân.
“Đại đô đốc, hai ngày vẫn không có tin tức gì!” Một tướng lĩnh lo lắng nói.
“Đúng vậy, đại đô đốc, lửa đã cháy tới sườn núi, các vị cung phụng ở trên đó thật sự không sao chứ?”
“Chẳng biết Trương tham tướng bên kia có tin tức gì không!”
“Đúng vậy, bọn Trương tham tướng thấy núi Thúy Vân cháy chắc chắn sẽ qua về cứu viện, chính là…!”
“Quay về cứu viện?” Đại đô đốc giật mình ngẩng đầu lên.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời.
“Nguy rồi!” Sắc mặt đại đô đốc cực kỳ hoảng hốt.