Chỉ có chân mạng đế vương mới ngồi được lên ngai vàng. Cũng không phải ngẫu nhiên người ta gọi hoàng đế là ‘chân long thiên tử’. Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, các bậc minh quân đều là hiện thân của ‘hoàng long’ (rồng vàng). Đó cũng là lý do mà người ta dùng hình ảnh hoàng long biểu thị địa vị tôn quý nhất thiên hạ. Thể theo quy chế trên thiên đình, hai trăm năm một lần, sẽ có hoàng long xuất hiện và đầu thai xuống nhân gian khởi đầu một thời kì thái bình thịnh thế.
Tại sao phải là hai trăm năm? Bởi vì vạn vật trên đời, có sinh phải có diệt, có thịnh phải có suy, suy tàn đến tột cùng sẽ hưng thịnh trở lại, trong hưng thịnh lại bắt đầu ẩn chứa mầm mống suy tàn. Không có triều đại nào hưng thịnh mãi mãi, hai trăm năm là khoảng thời gian vừa đủ để trần gian chịu đựng những ‘bạo quân’, ‘tham quan’ hoành hành, là lúc nên bắt tay xây dựng lại một thiên hạ thái bình.
————————————————————————————–
Thiên đình.
“Bẩm Ngọc đế, đã sắp đến kỳ hoàng long xuất hiện và hạ phàm. Nhưng lần này nạn kiếp của nhân gian không đơn giản, e rằng một vị minh quân không đủ để chống đỡ cục diện.” Thái bạch kim tinh bước ra tâu.
“Trẫm biết, buổi thượng triều sáng nay mục đích là để tìm một vị thần tiên xuống giúp hoàng long một tay.” Ngọc đế uy nghiêm cất tiếng.
“Hoàng long hạ phàm sẽ có văn khúc tinh quân và vũ khúc tinh quân làm tùy tùng. Vị thần tiên có bản lãnh hơn hai vị này gộp lại cũng không nhiều…” Hỏa thần Chúc Dung lên tiếng.
“Nhưng không phải không có.” Ngọc đế ngắt lời, dời mục quang về phía Ngọc nữ, cánh tay đắc lực của ông trong việc trị vì thế giới, là chủ nhân Dao trì, cũng đứa con gái mà ông thương yêu nhất. (Tuyết Băng: từ nay về sau, ‘Dao trì tiên nữ’ ‘thái nữ điện hạ’ hay ‘Ngọc Băng tiên nữ’ đều là nàng. Bất quá, các tên gọi này sẽ chỉ xuất hiện lại vài lần ở cuối truyện. Hết chương này là vào chính truyện, toàn bộ đều là cuộc sống bình thường ở trần gian. Một chút thần thánh chỉ để giải thích tại sao nữ chính của chúng ta tài hoa xuất chúng đến như vậy mà thôi.)
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý hạ phàm.” Thái nữ điện hạ – Ngọc Băng tiên nữ hiểu được cái nhìn của phụ hoàng.
“Thái nữ điện hạ hạ phàm… hình như… có chút bất tiện…” Thái bạch kim tinh thận trọng cất tiếng.
“Ta cam đoan không làm hỏng chuyện.” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Lão thần không phải là ý này.” Thái bạch kim tinh ngượng ngùng giải thích. “Việc mà thái nữ điện hạ không giải quyết được hình như còn chưa xuất hiện. Chỉ là thân phận điện hạ tôn quý, hạ phàm rồi sẽ ở vị trí nào đây? Người không thể là thần tử của hoàng long. Nhưng mà nếu người đảm nhiệm luôn vị trí thiên tử thì không hợp.”
“Không là thần tử, vậy là thê tử có được không?” Nàng ôn hòa đáp. “Thiên đình chúng ta không phân biệt nam thần hay tiên nữ, nhưng ở trần gian còn quá nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, kết quả đã mai một rất nhiều nhân tài. Nếu ta trở thành hoàng hậu ít nhiều có thể thay đổi được quan niệm này, giúp nhân gian mở mang một chút tầm mắt. Hơn nữa, ta cũng còn một đoạn nhân duyên cần phải trả cho xong.”
“Theo ý thái nữ đi.” Ngọc đế kết luận. “Chuẩn bị cho thái nữ và ngọc long cùng lúc hạ phàm. Chư tiên có nhiệm vụ cũng chuẩn bị đi. Bãi triều.”
————————————————————————————–
Đạm Vân cung cạnh Dao trì.
Ngọc nữ đang ở trong cung, sắp xếp chút chuyện cho những ngày sắp tới phải hạ phàm.
“Nha đầu, chuẩn bị xong chưa?” Thanh âm trầm ấm của Ngọc Đế vang vào trong cung điện.
Nàng xoay người, vui vẻ đáp: “Phụ hoàng, người tới. Cũng không có gì nhiều, chỉ là thu xếp một chút trước khi xuống hạ giới. Phụ hoàng đến là có chuyện muốn căn dặn Băng nhi?”
“Không có chuyện không được đến thăm con sao?” Ngọc đế bây giờ bỏ hết uy nghiêm của một vị Ngọc hoàng thượng đế cai trị tam thiên đại thiên thế giới, chỉ làm một người cha hiền từ. “Ta chỉ là muốn nhìn nữ nhi một chút trước khi tiễn nó hạ phàm. Ta tính toán thế này, thế gia danh giá nhất Uyển Nguyệt quốc là Hoàng gia của Định Đông thân vương, đó cũng là gia tộc duy nhất nam nữ bình đẳng, con sinh vào nhà ấy sẽ có thể làm một đại tiểu thư văn võ song toàn, hoàn toàn xứng đôi với hoàng đế. Hơn nữa, với gia cảnh ấy, hắn cũng không dám bắt nạt con.”
“Định Đông thân vương, Hoàng gia.” Nàng đến cạnh Dao trì, vén mây nhìn xuống hạ giới. “Là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc hiển hách nhất Uyển Nguyệt quốc, có đặc quyền tùy ý tiến nhập cấm cung cũng như điều động binh mã. Định Đông thân vương có quyền phong tước cho các tướng lĩnh dưới quyền, có quyền nuôi quân tuyển tướng. Nhi tử của Định Đông vương gia là nữ thì chào đời đã được sắc phong công chúa, là nam thì hưởng đãi ngộ và bổng lộc ngang hàng hoàng tử. Tất cả là do tổ tiên họ 24 đời trung quân ái quốc, đổ máu trên sa trường đổi về. Chính vì vậy, Hoàng gia đời đời đều là trung thần lương tướng của triều đình, nữ nhân cũng có thể được làm tiên phong, điều binh khiển tướng.”
“Không sai. Ta cũng an bài luôn một hôn ước cho Văn Thành công chúa, trưởng nữ của Hoàng Lãnh với Bách Lý Tịnh, hoàng đế do hoàng long hạ phàm. Con thấy thế nào?”
“Văn Thành công chúa…, là con sao?”
“Là danh hiệu của con, nhũ danh hay tự danh sẽ do Hoàng Lãnh quyết định. Ta cũng lười quản. Dĩ nhiên tiểu công chúa Văn Thành khi chào đời sẽ mang long cốt để tiện việc luyện tập võ nghệ, đồng thời máu của con cũng có khả năng giải bách độc, dung nhan tuy không được như hiện tại nhưng cũng sẽ không khó coi. Bất quá, có chuyện này ta phải nói rõ. Sau khi hạ phàm con sẽ không nhớ gì chuyện ở thiên cung cho đến trước khi con mãn kiếp trở về thiên đình. Hoàng long thì sau khi mãn kiếp của hắn sẽ tiếp tục đi vào vòng luân hồi, mãi cho đến khi tích đủ thiện tâm, công đức mới có thể gia nhập hàng ngũ thần tiên. Đó vốn là quy tắc, ta không muốn phá vỡ mà cũng thấy không cần phải phá vỡ. Ta tin tưởng nữ nhi của mình.”
“Băng nhi biết. Nhưng mà hình như phụ hoàng hơi ưu ái cho Văn Thành công chúa này. Thân mang long cốt, bách độc bất xâm, lại còn là một mỹ nhân. Hì.” Ngọc nữ cười khẽ. Cái gì mà ‘dung nhan tuy không được như hiện tại nhưng cũng sẽ không khó coi’ chứ, tuy không quá để tâm nhưng nàng ý thức được bản thân là tiên nữ đẹp nhất thiên cung, Văn Thành công chúa kia là phàm nhân, không có tiên khí, tiên cốt, cho dù dung nhan không bằng hiện tại thì cũng là một mỹ nữ khiến ai nhìn thấy cũng mến mộ.
“Cũng không sánh bằng con hiện tại còn gì. Dù sao cũng chỉ là phàm nhân, không thể thập toàn thập mỹ, đôi khi, được cái này sẽ mất cái kia….” Ngọc đế lại dửng dưng đáp. “Thôi, hoàng long xuất thế rồi, thời gian cũng đến, con đi đi.”
————————————————————————————–
Trần gian, Minh Hà đảo ngoài Nam hải.
“Oa oa oa!”
“Lam nhi, nàng nhìn xem, là nữ nhi. Khả ái quá.” Hoàng Lãnh vui vẻ bế nữ nhi mới sinh trong tay, đưa đến cạnh phu nhân của mình.
“Chàng đặt tên cho con đi.” Nhược Lam nở nụ cười mệt mỏi.
“Ừm, để xem. Nữ nhi của chúng ta khả ái thuần khiết như vậy, trưởng thành nhất định là một người hữu dụng, gọi là Tuyết Liên đi. Hoa sen nở trong tuyết trắng thuần, thanh cao.”
“Nha đầu này mi thanh mục tú, tương lại cũng là một mỹ nhân, hơn nữa, thiếp cảm thấy nó rất điềm đạm, nhũ danh của con gọi là Ngọc Băng được không?”
“Nghe lời Lam nhi vậy.” Hoàng Lãnh cười, nhẹ nhàng đặt con xuống cạnh nương tử. Đột nhiên, trên khuôn mặt vị vương gia trẻ tuổi tràn đầy sự sửng sốt.
“Lãnh ca, sao vậy?” Nhược Lam nhìn thấy biểu tình trên mặt trượng phu, một nỗi tò mò cũng theo đó dâng lên.
“Xương sau gáy của nó… hơi nhô… không lẽ, không lẽ… tiểu nữ nhi của chúng ta thân,… thân… mang long cốt..?” Hoàng Lãnh vừa mừng vừa sợ, không dám tin vào những gì mình thấy.
“Long cốt? Không phải đứa trẻ nào thân mang long cốt chính là trời sinh để luyện võ sao? Ý chàng nó sẽ là kì tài võ học trăm năm hiếm thấy?” Nhược Lam cũng cùng tâm trạng với phu quân. Thật không ngờ trời cao lại ưu đãi phu thê nàng như vậy.
Hoàng Lãnh cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định chính xác xong thì mừng như điên. Giờ phút này thật sự hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, để tiểu nữ nhi nhanh chóng lớn lên, Hoàng Lãnh sẽ dạy nó võ công, dạy nó cầm kì thi họa, dạy nó binh thư yếu lược, dạy nó địa lí thiên văn, dạy nó ngũ hành thuật số, dạy nó tất cả những gì mình biết.
Nhưng mà, trời cao không chiều lòng người…