Mặt Tô Triệt nhìn về phía sau, mi tâm không hề dừng lại kích xạ lam quang, luân phiên bắn phá đối với hai vị Kim Đan trưởng lão kia.
Bá bá bá bá...
Lam quang đẹp mắt, một đạo tiếp một đạo.
Đối phó Kim đan tu sĩ, mặc dù thần thông nhiếp hồn ở giai đoạn trước mắt không thể đả thương người, nhưng mà, chỉ dựa vào ưu thế không đếm xỉa phòng ngự hạng nhất này, cũng có thể tạo được hiệu quả ngăn trở cực kỳ hữu hiệu.
Ông...
Mặc dù hai Kim Đan trưởng lão này là trạng thái nguyên thần ngưng tụ, thần trí cũng không có bị ảnh hưởng, lại bởi vì chống cự nhiếp hồn chi lực, khiến cho tốc độ phi hành giảm bớt rất nhiều.
Huống chi, cự ly ngàn trượng lao xuống thẳng đứng, trong nháy mắt là tới, chỉ có thể mắt nhìn thấy hai tên tiểu tử kia chui vào trong sương mù nồng đậm, triệt để mất đi thân ảnh của bọn hắn.
Trên Linh Vụ Hồ, Thái Ất Môn thiết lập một đại trận bảo vệ, có thể che đậy thần thức của người tu tiên dò xét, miễn cho những người khác xuất phát từ hiếu kỳ, có ý đồ dùng thần thức dò xét linh mạch dưới đáy hồ.
Bởi vậy, một khi hai người Tô Triệt tiến vào sương mù dày đặc, thần thức của hai Kim Đan trưởng lão ở đằng sau kia đã bị phế bỏ, chỉ có thể thông qua mắt thường, ở trong sương mù nặng nề tìm tòi thân ảnh của bọn hắn.
Hơn nữa, còn phải tránh ở trong sương mù không cẩn thận nhận lầm người, vạn nhất ngộ thương môn nhân Thái Ất Môn trấn thủ Linh Vụ Hồ, vậy cũng không tốt.
Trái lại, hai người Tô Triệt có thể không hề cố kỵ, không đầu không đuôi bay loạn.
Giờ khắc này, phía trước gặp được bất cứ sinh vật nào, một mực đều là địch nhân, oanh kích không sai.
- Người phương nào xông loạn Linh Vụ Hồ...
Phía trước bay tới một bóng người mơ hồ.
Nhiếp Hồn Đại Băng.
Người này còn chưa kịp nói hết câu, đã ngã vào trong hồ, hóa thành hạt cát.
Chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, một kích giết chết.
Phốc phốc hai tiếng vang lên, Tô Triệt và Ngọc Thanh giống như hai cây ngân châm đâm vào trong hồ.
Hai Kim Đan trưởng lão Huyết Thần Giáo tìm tòi trong chốc lát, lẫn nhau truyền âm nói ra:
- Dừng lại thôi, nơi này là cấm địa của Thái Ất Môn, chuyện tình bắt người giao cho bọn họ a.
Trưởng lão bị quyền kình Đại Băng làm bị thương thấp giọng lên tiếng, vẫn còn có chút không quá cam tâm.
Trong hồ, Tô Triệt và Ngọc Thanh một mực lặn xuống đáy hồ, không còn có gặp được một ai chặn lại, những thủ vệ Kim Đan trưởng lão của Thái Ất Môn trong tưởng tượng kia, một cái cũng không có gặp được.
Ngọc Thanh suy đoán là: chẳng lẽ, bọn họ đều bị điều đi, đi vào trong sơn môn bắt đệ tử tiếp viện của các đại môn phái?
Nhưng Tô Triệt lại nghĩ:
- Con đường này là Tử Tiêu sư tổ chỉ định, rất có thể, hắn sớm đã có chỗ an bài, vừa rồi nhất định là lặng lẽ tiềm nhập tới một lần, thanh lý toàn bộ những cao thủ thủ vệ ở dưới này rồi, để cho mình có thể thông suốt chạy qua...
Nghĩ tới đây, linh quang của Tô Triệt càng lóe lên, không khỏi nhớ tới:
- Bảy ngày trước, vừa mới đến Thái Ất Môn, Tử Tiêu sư tổ không để cho bất kỳ một đệ tử nào tiến vào Thái Ất sơn môn, mà để tất cả bọn họ ở ngoài...
- Kể từ đó, trận đột biến hôm nay, trừ mình cùng Ngọc Thanh ra, toàn bộ những đệ tử Thiên Huyền Tông khác cũng có thể không cần để ý, sẽ không bị liên quan đến. Chẳng lẽ, Tử Tiêu sư tổ đã sớm phát giác được Thái Ất Môn có chút không ổn, mới có thể làm ra an bài như thế...
So ra mà nói, đệ tử mấy môn phái tiếp viện khác, đều là thân ở trong Thái Ất sơn môn, tình cảnh của bọn hắn, đoán chừng là không thể lạc quan.
Đến tận đây, trong suy nghĩ của Tô Triệt, Tử Tiêu sư tổ nguyên vốn là thâm bất khả trắc, lại tăng thêm một phần sắc thái thần bí...
Đương nhiên, tình huống trước mắt không cần phải tìm tòi nghiên cứu những chuyện vớ vẫn này, toàn thân trở ra, nhanh chóng thoát ly hiểm cảnh mới là trọng yếu nhất.
- Xuống dưới.
Tô Triệt và Ngọc Thanh cơ hồ là đồng thời nói ra hai chữ này.
Hai người đều tự nuốt Độn Địa đan, xuyên thấu qua tầng nham thạch dưới đáy hồ, hướng về phía linh mạch ở chỗ sâu dưới mặt đất lao đi.
Sau một lát, trong nội tâm Tô Triệt sợ hãi than nói:
- Đây là linh mạch sao?
Linh mạch dưới mặt đất, giống như một một dòng sông dưới mặt mất, nhưng mà, những “nước sông” trong suốt sáng long lanh này, lại thật sự là linh khí thiên địa hóa lỏng, chẳng khác gì là vô cùng vô tận linh thạch chồng chất ở trước mắt.
Quá đồ sộ!
Tô Triệt lẻn vào trong linh mạch, vô ý thức hấp nhiếp một đoàn linh dịch đưa vào Tiên Ngục.
Lão Hắc tiếp thu đoàn linh dịch này, đưa đến chóp mũi hít sâu một cái, lập tức hô:
- Chủ nhân, cơ hội khó được, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát cắt linh mạch này của Thái Ất Môn.
- Hảo.
Tô Triệt cũng bay lên lòng tham không đáy.
Đối mặt một cái linh mạch như vậy, phản ứng của Ngọc Thanh vẫn là cực kỳ lạnh nhạt, giống như là trước đó, hắn đã gặp qua vô số linh mạch còn khoa trương hơn cái này gấp mấy lần vậy.
- Sư huynh, ngươi rút lui trước đi, ta ở lại chỗ này chiếm chút tiện nghi.
Tô Triệt truyền âm nói ra.
- Đệ muốn...
Ngọc Thanh hơi chút cân nhắc, thì đoán được tính toán của Tô Triệt.
Lưu lại lấy linh mạch của Thái Ất Môn, không thể nghi ngờ là hành vi cực kỳ mạo hiểm, Ngọc Thanh không phải là không có lá gan này, mà căn bản là không có nhu cầu ở phương diện này.
Hơi chút do dự, Ngọc Thanh lấy ra một viên Minh Châu vụ khí mờ ảo, đưa tới trước mặt Tô Triệt:
- Ẩn Linh châu, đeo ở trước ngực, dùng chân nguyên kích thích, có thể tiến vào trạng thái hoàn toàn ẩn hình. Trên lý luận mà nói, tu vi Kim Đan hậu kỳ cũng không dễ dàng phát hiện đệ.
- A?
Tô Triệt lập tức nhớ tới, ngày đó trong quặng mỏ Hắc Diệu Thủy Tinh ở Ma giới dưới mặt đất, hắn chính là vô thanh vô tức đi tới phía sau mình, mà ngay cả năng lực dò xét của lão Hắc cũng không có thể sớm phát hiện.
- Ẩn Linh châu, thượng cổ kỳ vật.
Ngọc Thanh giải thích nói ra:
- Tạm thời cho đệ mượn, quay đầu lại còn phải trả lại cho huynh.
- Lỡ bị mất thì làm sao?
Tô Triệt tiếp nhận hạt châu, thuận miệng hỏi.
- Đưa huynh hai cái.
Ngọc Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không tiếp tục nói nhảm, xoay người tiềm nhập ở chỗ sâu trong tầng nham thạch.
- Bảo bối trong tay sư huynh, cũng không ít a.
Tô Triệt không tiếng động cười cười, đương nhiên biết rõ, Ngọc Thanh sư huynh cũng không phải e ngại nguy hiểm, không muốn ở một chỗ cùng mình, mà là Ẩn Linh châu này chỉ có hiệu quả cho một người ẩn thân. Nếu hắn ngưng lại nơi đây, chẳng những giúp không được gì, ngược lại sẽ đưa tới phiền toái càng lớn hơn nữa.
Ngọc Thanh đi rồi, Tô Triệt kích phát Ẩn Linh châu, biến thành một người tàng hình, bắt đầu điên cuồng thu nạp linh mạch dưới mặt đất trước mắt.
Nuốt trôi…
Thu nạp…
Điên cuồng thu lấy…
Tô Triệt lấy hết toàn lực, mở rộng năng lực thu nạp của Tiên Ngục đến mức tận cùng, mỗi một lần hô hấp đều có mấy ngàn cân linh dịch thu vào Tiên Ngục.
Kỳ thật, năng lực phun ra nuốt vào của Tiên Ngục cũng đã cực kỳ khả quan, dưới trạng thái bình thường, thu lấy một khối cự thạch vài chục vạn cân, đều là phi thường thoải mái. Nhưng mà linh mạch trước mắt nầy, giống như một Cự Xà tươi sống, hấp thụ linh dịch, giống như là khoét thịt trên thân Cự Xà này, mỗi một lần hấp thụ, cũng có thể cảm giác được lực cản rất lớn.
Linh mạch này, vô cùng to lớn, nuôi sống hơn mười vạn môn nhân Thái Ất Môn, truyền thừa hơn hai vạn năm, thủy chung bảo trì quy mô như thế, cảm giác không ra đã tiêu hao bao nhiêu.
Nói thật, “Lấy ra linh mạch” theo như lời của lão Hắc, chỉ là cuồng vọng mới nói như vậy, Tô Triệt căn bản không có năng lực làm được như thế, chỉ có thể trộm một chút mà thôi.
Có lẽ, cũng chỉ có Chân Tiên Tiên Giới, mới có năng lực lấy ra một cái linh mạch ở dưới lòng đất ra...
Linh dịch đưa vào Tiên Ngục, được lão Hắc bảo trì nguyên dạng đánh xuống dưới đất, nói cách khác, trong không gian Tiên Ngục, đồng dạng chế tạo ra một linh mạch nho nhỏ dưới mặt đất.
Ngay từ đầu, Tô Triệt còn có chút có tật giật mình, luôn lo lắng bị người phát hiện, bất quá, theo thời gian trôi qua, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.