[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 774 : Tử mẫu đạo khô




- Đinh !

Một âm thanh răng rắc trong trẻo vang lên, thân thể của lão già hoàn toàn sụp đổ, hoá thành một đống thịt bầy nhầy tiêu tán trong màn sương máu. Nguyên thần của lão bay ra, giữa không trung run rẩy, hét to lên:

- Diêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi !

Ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng, nội tâm khẽ động, vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trên tay, hơi rung lên, đại phiên rộng mười trượng tung bay, lộ ra hình ảnh của Huyết Tổ bên bên đó.

- Ngươi có biết hắn không ?

Vương Lâm bình thản nói.

Nguyên thần của lão già kia ngẩn ra, cẩn thận nhìn kỹ. Sau đó hai mắt trừng lên, lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn tuy không nhận ra người này là ai nhưng tướng mạo cùng với Diêu gia Lão Tổ thì có tới bảy phần tương tự.

Không đợi lão già trả lời, từ biểu tình của lão già này Vương Lâm cũng đã biết được đáp án. Thân mình hắn bước ra, nguyên lực trong cơ thể bỗng phát ra, tràn ngập bốn phía rồi co rút lại, phong toả nguyên thần của lão già kia.

Hắn chụp một cái vào hư không, nguyên thần lão già căn bản là không thể tránh né, lập tức đương trường bị nắm lấy, kéo tới bên người Vương Lâm. Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra hàn quang, cầm lấy nguyên thần lão, vận chuyển thần thông Sưu hồn thuật. Nguyên lực khổng lồ khiến cho lão căn bản không thể giãy dụa được. Trong mắt Vương Lâm loé ra quang mang kỳ dị rồi huỷ đi thần thức của lão. Hắn nhào nặn nguyên thần lão thành một nguyên lực cầu.

Thân mình của Vương Lâm từ giữa không trung hạ xuống, đi tới bên người của Lý Nguyên, đem nguyên lực cầu đặt vào mi tâm của Lý Nguyên.

- Lý Nguyên, Hứa mô đem đến cho ngươi một hồi tạo hoá ! Có thể đạt tới Âm Hư hay không hoàn toàn nhìn vào cơ duyên của ngươi !

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải hư không đặt trước ngực của Lý Nguyên.

- Thu !

Hắn quát khẽ một tiếng, một đám tiểu trùng nhanh chóng lần lượt từ trong cơ thể Lý Nguyên bay ra. Một đám tiểu trùng vô cùng dữ tợn, nhuyễn động lẫn nhau, tản mát ra một cỗ xú khí.

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, quét tay một cái, lập tức đám tiểu trùng này lần lượt tan nát.

Tu vi của Lý Nguyên cũng đã đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn nhưng chưa bước vào Âm Hư là do nguyên lực trong nguyên thần vẫn chưa đủ.

Lần này Vương Lâm đem ba cái nguyên thần để tẩm bổ cho hắn, nhất là nguyên thần của lão già cảnh giới Âm Hư kia lại ẩn chứa nguyên lực khổng lồ. Do đó tỷ lệ để Lý Nguyên đột phá Vấn Đỉnh đại viên mãn đã tăng lên rất nhiều.

Sau khi bố trí một số cấm chế xung quanh thân thể của Lý Nguyên, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

- Huyết Tổ quả nhiên là người của Diêu gia. Bên trong suy nghĩ của lão già kia, không ngờ Diêu gia lại cường đại như thế. Nhất là tên Huyết Thần Tử - Diêu gia Lão Tổ.

Trong mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang.

- Từ khi Vương Lâm ta tu đạo tới nay, gặp qua không ít địch nhân cường đại. Thêm một Huyết Thần Tử cũng không nhiều !

Vương Lâm tự nói.

- Dù là trước đó biết được hết thảy những điều này thì chẳng lẽ bởi vì Huyết Thần Tử cường đại mà lại không cứu Lý Nguyên sao ? !

Hơn nữa, hắn đã đắc tội với Huyết Tổ, trong lòng liền quyết đoán.

- Chỉ cần nắm giữ được thần thông dung hợp với thiên địa thì dù là Thác Sâm đến đây ta cũng có thể toàn thân trở ra ! Tuy nhiên, trong thần thức của lão già còn có một chút ký ức rất thú vị, đối với ta cũng hữu dụng !

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, khoanh chân ngồi xuống điều chỉnh nguyên lực, không ngừng luyện hoá.

- Thời điểm mà hấp thu toàn bộ nguyên lực trong cơ thể thì có thể tiếp cận với chân chính bước bước thứ hai, Khuy Niết sơ kỳ rồi !

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, tay phải triệu hồi, ba cái túi trữ vật và mấy thanh phi kiếm bay tới trong tay hắn.

Ba túi trữ vật này chính là của ba người kia. Ánh mắt của Vương Lâm trước tiên dừng lại trên mấy thanh phi kiếm. Đây là những thanh phi kiếm mà hắn cùng với Lý Nguyên cùng phát hiện ra trong không gian trữ vật của Tiên nhân.

Thần thức của hắn đảo qua những phi kiếm này, tâm thần khẽ động. Lập tức chín thanh kiếm này bay lên, phân tán cắm trên mặt đất. Trong đó có tám thanh cắm xuống thành một vòng tròn, một thanh còn lại thì cắm ở một chỗ khác.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật của bản thân, lập tức chín thú cốt bay ra. Thú cốt lớn nhất dừng ở trung tâm của tám thanh phi kiếm. Còn tám thú cốt còn lại vờn quanh bốn phía thanh phi kiếm cắm một mình tách riêng ra kia.

Cảnh tượng này chính là bộ dáng của chúng nó khi bị Vương Lâm phát hiện ra lúc trước.

Vương Lâm nhìn kỹ lúc lâu. Chín thú cốt này, trước đây thần thức của Vương Lâm đã từng tra xét qua, dường như bên trong có một cỗ lạc ấn khác, khiến cho thần thức của hắn không thể hoàn toán ấn xuống, càng không nói là có thể khống chế.

Trước đây hắn đã từng hoài nghi, thú cốt pháp bảo này không chừng phải có phương pháp đặc thù mới có thể mở ra. Giờ phút này hắn đem thú cốt thả ra với phi kiếm, Vương Lâm liền nhìn ra chỗ khác biệt.

Trầm mặc một lúc, thần thức của Vương Lâm tản ra. Đầu tiên là dung nhập vào trong tám thú cốt nhỏ hơn kia. Khoảnh khắc khi thần thức của hắn chạm vào thú cốt này, bỗng nhiên tám thú cốt mảnh dẻ hơi chấn động. Một cỗ lực hút bỗng nhiên từ trên thân thú cốt mạnh mẽ xuất hiện. Nguyên thần của hắn lập tức cảm nhận được cỗ lực hút này.

Ánh mắt hắn chợt loé lên, vận chuyển nguyên lực trong cơ thể tiến vào trong nguyên thần, kéo dài thần thức ra. Sau đó theo lực hút, nguyên thần của hắn phân làm tám đại dung nhập vào bên trong thú cốt.

Lực hút kia dường như không có điểm cuối, không ngừng hấp thu nguyên thần, muốn đem toàn bộ nguyên thần của Vương Lâm hút vào trong. Ánh mắt của Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, tâm thần khẽ động liền đem nguyên thần từ trong thú cốt rút về.

Sau đó, hai tay hắn bấm quyết, đánh ra từng đạo lạc ấn ra xung quanh. Sau đó nguyên lực trong cơ thể lại tản ra, tràn ngập một phạm vi nghìn trượng. Lập tức một cỗ sương trắng xuất hiện, tản ra xung quanh. Trong màn sương mù này ẩn chứa nguyên lực của hắn.

Nếu là người ngoài đi ngang qua, nhìn thấy đám sương mù này sẽ không có hành động gì thiếu suy nghĩ. Bởi vì nguyên lực trong màn sương mù này tràn đầy uy áp. Dù là tu sĩ cảnh giới Âm Hư hay Dương Thật nhìn đến một màn này cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Bởi vì điều này biểu thị rằng có một tu sĩ bước thứ hai đang ở trong màn sương mù, không muốn bị người khác quấy rầy. Nếu có ý đồ tiến vào sẽ bị nguyên lực bên trong sương mù này công kích.

Sau khi nguyên lực tản ra hoá thành sương mù, Vương Lâm hơi chút trầm ngầm, há mồm phun ra Mảnh vỡ Đại ấn, dung nhập vào trong sương mù. Sau đó hắn mới yên lòng, khoanh chân nhắm mắt lại. Thiên linh của Vương Lâm loé ra quang mang, nguyên thần của Thái Cổ Lôi Long bay ra, gào rít một tiếng rồi trực tiếp lao về phía tám thú cốt.

Khi nguyên thần tiếp cận, lập tức từ trong tám thú cốt kia lại truyền ra lực hút. Dưới lực hút này, nguyên thần của Vương Lâm phân ra làm tám đạo, phân biệt dung nhập vào mỗi thú cốt !

Sau khi hấp thu toàn bộ nguyên thần của Vương Lâm, tám thú cốt lập tức phát ra quang mang yêu dị, mỗi lúc một đậm cho tới khi tám đạo lam quang từ trên thú cốt bắn ra, toàn bộ hướng về thanh phi kiếm ở vị trí trung tâm ngưng tụ lại.

Bên trong lam quang này còn ẩn chứa nguyên thần của Vương Lâm. Nguyên thần của hắn, trải qua một loại chuyển hoá mà hắn cũng không rõ trong thú cốt đã theo lam quang tiến nhập vào trong phi kiếm.

Thanh kiếm này rung lên, phát ra từng trận kiếm minh. Nguyên thần của Vương Lâm cũng hợp nhất trong lần ngưng tụ này, lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm khí nồng đậm. Kiếm khí này điên cuồng tấn công vào nguyên thần của Vương Lâm.

Ánh mắt của Vương Lâm ngưng trọng. Nguyên lực trong nguyên thần bỗng nhiên tản ra, hình thành một cơn gió lốc quét ngang. Lập tức kiếm khí sở có tiêu tan, nhưng sau đó càng nhiều kiếm khí lại xuất hiện, như không có bắt đầu và kết thúc !

- Đây là một trận pháp cấm chế !

Trong mắt Vương Lâm loé lên quang mang, không ngừng thôi diễn cấm chế. Hắn dứt khoát ngồi xuống, không ngừng suy tính. Nguyên lực hình thành một vòng bảo hộ bên ngoài thân thể hắn, không để ý tới kiếm khí không ngừng công kích hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, hắn đã tìm ra cách phá được cấm chế này. Tâm niệm của hắn khẽ động, lập tức liền có cấm chế xuất hiện ngoài thân thể hắn, hướng về bốn phương tám hướng tản ra.

Giờ phút này, thanh phi kiếm bị tám thú cốt vây quanh kia tràn ngập kiếm khí. Thanh kiếm này hướng về phía trên dựng lên, bay tới trên không nơi thú cốt bị tám thanh kiếm tiên vờn quanh, mũi kiếm chỉ xuống. Nháy mắt kiếm khí đã tràn ra.

Kiếm khí này chia làm tám đạo, phân biệt dung nhập vào trong tám thanh kiếm tiên. Nguyên thần của Vương Lâm lần nữa lại theo kiếm khí này bay ra, chia làm tám, dung nhập vào trong tám thanh kiếm tiên.

Những điều trải qua trước đó lại xuất hiện, chẳng qua lúc này đây kiếm khí lại càng nhiều. Vả lại theo nguyên thần của Vương Lâm phân ra làm tám, gần như mỗi một phần đều trải qua một cảnh tượng như nhau.

Ba ngày sau, cả tám thanh kiếm tiên đồng thời tràn ra kiếm khí. Tám đạo kiếm khí này ngưng tụ vào trong thú cốt trung tâm. Nguyên thần của Vương Lâm, khi kiếm khí xông ra, cũng tiến vào thú cốt lớn nhất kia.

Bên trong thú cốt, nguyên thần của hắn lại dung hợp làm một. Cùng lúc đó, để lại một dấu vết bên trong thú cốt này. Một cảm giác minh ngộ dâng lên trong nguyên thần Vương Lâm. Cũng đúng lúc này, hắn đã hiểu rất rõ thú cốt, giống như vật ấy chính là một bộ phận thân thể của hắn vậy.

Hồi lâu sau, nguyên thần của Vương Lâm theo thú cốt bay về thân thể hắn.

Vương Lâm giương đôi mắt lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỷ và hưng phấn.

- Không hổ là Tiên gia pháp bảo ! Nếu không có phương pháp đặc thù thì căn bản là không có khả năng lưu lại thần thức trên nó ! Một khi thành công lưu lại thần thức thì sẽ lập tức nắm giữ được phương pháp sử dụng !

Vương Lâm đứng lên, tay phải hướng về phía trước triệu hồi, lập tức thú cốt thật lớn kia bay tới, trôi nổi trước người hắn.

- Vật này tên là Tử Mẫu Đạo Khô, uy lực rất lớn, chân chính là Tiên gia pháp bảo ! Đáng tiếc năm đó chủ nhân của nó đánh với Cổ Thần một trận nên bị hao tổn. Hơn nữa, chủ nhân bỏ mình nên từ đó đến nay vẫn chưa chữa trị toàn bộ. Nhưng dù vậy, uy lực của nó cũng rất kinh người. Có thể nói nó là một trong những pháp bảo cường đại nhất của ta lúc này !

Tay phải của Vương Lâm lật lên, thú cốt kia lập tức trở nên linh động, như là sống lại vậy, một ngụm cắn tới tay Vương Lâm.

Một lúc sau, trên lưng bàn tay phải Vương Lâm xuất hiện một đồ án thú cốt, trông rất sống động.

Vương Lâm thu hồi nguyên lực, nhìn thoáng qua Lý Nguyên ở phía xa xa. Thương thế của hắn đã khôi phục được nhiều. Nguyên thần đang trong giai đoạn dung hợp với nguyên lực, tiến hành bước đột phá cuối cùng. Có thể thành công hay không, Vương Lâm cũng không chắc chắn.

Trong quá trình chờ đợi Lý Nguyên thức tỉnh, Vương Lâm mở ra ba túi trữ vật của ba người bị hắn giết kia. Bên trong túi trữ vật của nữ tử kia có một số vật phẩm nhưng Vương Lâm cũng không để vào mắt, chỉ lấy tiên ngọc ở bên trong rồi ném nó qua một bên.

Về phần Thiếu chủ của Diêu gia, bên trong túi trữ vật cũng có một số vật phẩm, ánh mắt Vương Lâm quét qua, bỗng nhiên ánh mắt nhất ngưng, dừng lại ở một vật.

Đây là một tờ Chỉ phù !

So với vật này, những thứ khác cũng không tính là gì cả. Xuất ra tấm Chỉ phù này, ánh mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang. Đây là lần thứ hai ở La Thiên Tinh Vực, hắn gặp được Chỉ phù !

Trầm ngâm một lúc, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hắn lại có thêm một tấm. Hai tấm Chỉ phù thoạt nhìn kích cỡ không hơn kém nhau nhiều lắm nhưng chu sa vẽ bên trên cũng khác hẳn nhau.

- Vật này rốt cuộc là cái gì? !

Thần thức của Vương Lâm tản ra, đảo qua hai tấm Chỉ phù này. Lập tức hắn trở nên ngưng trọng, tại hai tấm Chỉ phù này hắn đã nhận ra dạo động nguyên lực rất nhỏ.

Với tu vi trước kia của hắn thì không thể phát hiện ra được.

- Thú vị, chẳng lẽ vật này cũng giống như pháp bảo sao? !

Vương Lâm trầm ngâm một lát, cẩn thận thu hồi hai tấm Chỉ phù này. Hắn có cảm giác vật này không tầm thường.

Cầm lấy túi trữ vật cuối cùng, ánh mắt của Vương Lâm chợt loé lên, thì thào:

- Bên trong nguyên thần của lão già kia suy nghĩ lộn xộn nhưng duy nhất một việc lại cực kỳ rõ ràng. Lần này hắn chính là phụng mệnh của Diêu gia, mang theo tộc nhân của Diêu gia đi Tàng Quyết Các của Lôi chi Tiên giới để thu hoạch Tiên thuật !

Từ suy nghĩ của lão già kia, Vương Lâm biết rằng trong Lôi chi Tiên giới này có một mảnh vỡ đại lục, ở vô số năm trước, bị bốn đại gia tộc tu chân truyền thừa từ Tiên giới của La Thiên Tinh Vực liên thủ phong ấn.

Trên mảnh vỡ đại lục bị phong ấn này có một chỗ Tàng Quyết Các của Lôi chi Tiên giới. Nơi gọi là Tàng Quyết Các chính là nơi cất giữ Tiên thuật. Tiên thuật bên trong nơi này được bảo tồn đầy đủ.

Chẳng qua Tàng Quyết Các chính là do Tiên Đế của Lôi chi Tiên giới và thủ hạ cùng nhau tạo ra, thậm chí bên trong còn có ẩn chứa quy tắc. Có thể đoạt được Tiên thuật bên trong hay không hoàn toàn trông cậy vào cơ duyên.

Bốn đại gia tộc tu chân truyền thừa từ Tiên giới không thể phá giải, chỉ có thể đem mảnh vỡ đại lục này phong ấn lại. Mỗi lần mở ra lại đưa tộc nhân tới đây thử cơ duyên.

Từ xưa tới nay, Tàng Quyết Các này gần như đã trở thành nơi chuyên thuộc về bốn đại gia tộc tu chân, không cho phép người ngoài bước vào.

Lần này tới Tiên giới, Diêu gia cũng không chỉ có một tổ mà có tới mười tổ.

- Tàng Quyết Các !

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang.

Đúng lúc đó, cách chỗ Vương Lâm không xa, Lý Nguyên bắt đầu hô hấp mạnh mẽ, chậm rãi mở hai mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía trước, khẽ thở dài nói:

- Đa tạ Hứa huynh ! Chỉ có điều, có lẽ Lý mỗ không có duyên với Âm Hư, nguyên thần không thể dung nạp được nhiều nguyên lực như thế !

Lý Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay cụt của mình. Sau khi nói xong liền trở nên trầm mặc.

Vương Lâm nâng tay phải lên, vừa thu lại thì nguyên khí bốn phía biến thành sương mù cũng tan biến, thiên địa lại lô ra. Hai mắt hắn nhíu lại, cẩn thận nhìn kỹ Lý Nguyên rồi cười nói:

- Lý huynh không cần tự ti, nguyên lực trong cơ thể ngươi tẩm bổ nguyên thần. Đợi một ngày khi toàn bộ nguyên lực được hấp thu thì có thể đạt tới Âm Hư. Một ngày này có thể đến nhanh, cũng có thể chậm nhưng nhất định sẽ đạt được.

Ánh mắt Lý Nguyên lộ ra tinh mang, gật gật đầu đứng lên, hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu rồi ôm quyền nói:

- Hứa huynh, ngươi đối với Lý mỗ có đại ân. Đại ân này Lý Nguyên sẽ mãi ghi khắc trong lòng, không bao giờ quên !

Lý Nguyên nói không nhiều lắm nhưng những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng. Đối với Vương Lâm, hắn không có gì ngoài sự cảm kích !

Vương Lâm khẽ mỉm cười, đứng lên, tay phải hư không bắt lấy một túi trữ vật mà hắn chưa lục lọi, thần thức đảo qua rồi thu về, trực tiếp ném cho Lý Nguyên.

Đồng thời chín thanh kiếm tiên cũng bị nguyên lực dẫn động bay lên, rơi xuống bên người Lý Nguyên.

- Vật quy nguyên chủ ! Túi trữ vật kia ngươi cũng thu lấy, vật bên trong đối với ngươi cũng hữu dụng !

Lý Nguyên gật đầu, thu hồi phi kiếm rồi nắm lấy túi trữ vật. Sau khi đảo qua liền lấy một vật ra, chính là một chiếc Cổ kính.

- Vật này tên là Phá cấm Cổ kính, truyền lưu đến nay cũng không lâu nhưng phá được tuyệt đại bộ phận Cấm chế !

Hắn nói xong ném Cổ kính này cho Vương Lâm.

Vương Lâm mỉm cười tiếp nhận, thu vào trong túi trữ vật.

- Tu vi lúc này của Hứa huynh, Lý mỗ đã nhìn không thấu. Nhưng hiển nhiên so với trước đây đã đề cao hơn rất nhiều. Không biết Huyết Tổ kia có bị không gian trữ vật kia huỷ diệt !

Lý Nguyên do dự một chút rồi hỏi.

- Nguy cơ từ Huyết Tổ đã được giải trừ, tuy là chưa chết nhưng cũng không cò gì khác biệt !

Vương Lâm bâng quơ nói nhưng rơi vào trong tai Lý Nguyên cũng khiến cho tâm thần hắn chấn động. Hắn nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Với tâm trí của hắn, từ một câu nói này liền đã rõ ràng. Tu vi của Vương Lâm đột nhiên tăng mạnh chắc chắn có liên quan tới Huyết Tổ.

- Lý huynh, Hứa mỗ phải ngang dọc Lôi chi Tiên giới để tìm kiếm hết thảy Tiên thuật có thể tìm được. Ngươi có nguyện đồng hành giúp ta phá bỏ các cấm chế trên hành trình này không?

Vương Lâm nhìn về phía Lý Nguyên cười nói.

Thực lực lúc này của hắn lúc này ở tại Lôi chi Tiên giới thì trử bỏ không có mấy người ở ngoài, không còn ai là đối thủ nữa. Dù Lý Nguyên ở bên người nhưng cũng sẽ không có ai có thể thương tổn đến hắn. Huống chí lấy cấm chế của Lý Nguyên, nếu cho hắn thời gian để thi triển thì thậm chí đa phần các thời điểm đều không cần Vương Lâm bảo hộ.

Vương Lâm mời Lý Nguyên cũng là có tính toán riêng. Đối với Lôi chi Tiên giới, Lý Nguyên hiểu biết hơn hắn rất nhiều. Nhất là về cấm chế thì Vương Lâm lại không thể sánh được. Có người này bên cạnh, việc tìm kiếm Tiên thuật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong mắt Lý Nguyên hiện lên vẻ hăng hái, khẽ mỉm cười nói:

- Nếu Hứa huynh muốn, Lý mỗ dù liều mạng cũng sẽ để cho ngươi đạt được. Lôi chi Tiên giới này, nếu cho Lý mỗ đủ thời gian thì hết thảy cấm chế Lý mỗ đều nắm chắc có thể phá giải được ! Ví dụ như nơi này, Hứa huynh xem, có một di tích của Tiên nhân !

Tay trái của Lý Nguyên chỉ về phía trước. Nơi đó là một mảnh bình nguyên, trên mặt đất có đầy cỏ dại khô héo. Khi gió thổi qua thì phát ra âm thanh rào rào. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy một sự bình thường, không có điểm nào kỳ diệu.

Một tay Lý Nguyên bấm quyết. Lúc này đây nguyên lực trong cơ thể hắn rất sung mãn. Một số cấm chế được lưu truyền trong gia tộc từ thời tổ tiên vốn không sử dụng được thì bây giờ hắn đã có thể thi triển ra.

Không trung tối sầm lại, cảnh tượng như một bức tranh vải của bình nguyên phía trước bị nhấc lên, khi cấm chế của Lý Nguyên ấn xuống, chậm rãi lộ ra một mảnh thành trì hoang tàn.

Một khối bia đá đứng ở trước đống hoang tàn này, trên đó có ba chữ đầy vẻ tang thương: “Dẫn Tiên Khí”

- Tiên thuật cũng không phải nắm giữ được khẩu quyết là đã có thể thi triển được. Tâm Cấm thuật phá huỷ cấm chế của Lý gia ta, thông qua một số dấu tích do thi triển Tiên thuật để lại, thì nhiều ít cũng có thể đảo nghịch. Pháp thuật này phương hại đến bản thân, Lý gia ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng vận dụng nhưng chỉ cần Hứa huynh cần, Lý mỗ sẽ giúp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.