[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 752 : Huyết Tổ tới.




Lý Nguyên nói tới đây liền giơ tay chộp vào hư không liền tóm lấy Cát hồng. Hắn nắm lấy đỉnh đầu của nàng. Trong ánh mắt của Cát Hồng chỉ có một sự tuyệt vọng, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Vương Lâm nhăn mặt, nói:

- Lý đạo hữu! Chuyện của Lý gia các ngươi và Cát gia không liên qua gì tới Hứa mỗ. Tại sao lại phải đưa ta tới đây?

Lý Nguyên xoay người, nhìn Vương Lâm nói một cách bình thản:

- Hứa huynh đánh một trận với tu sĩ Âm hư, tại hạ đã sử dụng thuật cấm chế quan sát tất cả. Trong đó, Hứa huynh có một pháp thuật thần thông đối với Lý mỗ rất quan trọng. Hứa huynh yên tâm, Lý mỗ chẳng vô cớ mời ngươi giúp đỡ. Sau khi sự việc thành công, ta sẽ đưa đầy đủ Hoa Mai thuật và toàn bộ Phá Diệt cấm chế của gia tộc ta tặng cho ngươi. Bây giờ, xin Hứa huynh yên tâm một chút đừng nói gì. Ta muốn tế linh hộc tộc nhân của Lý gia.

Ánh mắt Lý Nguyên tràn ngập một sự cừu hận. Tiên lực của hắn phun ra chẳng khác nào một con cuồng long trong nháy mắt bay vào thân thể nữ tử họ Cát. Nét mặt nàng xuất hiện một sự đau đớn, nhưng trong hai mắt lại sáng ngời. Nàng cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn pho tượng đã, mắt mới thoáng qua nàng chợt hiểu ra điều gì đó. Đang định há miệng nói thì đã không còn cơ hội nào nữa.

Thân thể của nàng nổ đánh "bụp" một cái hóa thành một làn sương máu, bao phủ đỉnh núi và khắp cả người tượng đá. Ngay cả nguyên thần của nàng cũng bị pho tượng hấp thu, hồn phách tiêu tán theo làn sương máu.

Lý Nguyên trầm mặc, cúi đầu nhìn bàn tay mình mà ngơ ngác. Một lúc sau, hắn thở dài, thanh âm có chút đau thương, thì thào nói:

- Tổ tiên! Tộc nhân Lý Nguyên xin kế thừa di nguyện của ngài....

Một trận gió núi xuất hiện thổi tan làn sương máu. Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Việc này đối với hắn không hề có quan hệ, nên hắn cũng chẳng ra tay giúp đỡ.

Chưa kể, cho dù không có sự tồn tại của hắn thì vận mệnh của nữ nhân họ Cát sau khi bước theo Lý Nguyên vào Lôi Tiên giới thì đã được định đoạt.

- Tâm cơ của Lý Nguyên quá sâu. Nếu những lời nói của hắn là thật thì trên đường đi, sự kìm nén của hắn đối với nữ tử họ Cát thật là đáng sợ. Chỉ khi tới ngọn núi này, hắn mới nói ra tất cả. Mà trên ngọn núi này có rất nhiều cấm chế, chỉ sợ rằng toàn bộ cấm chế nơi đây có quan hệ với tổ tiên của hắn vào năm đó.

- Nhưng tất cả những điều đó không xác định được những lời hắn nói là thật. - Vương Lâm tỉnh táo nhìn Lý Nguyên, nét mặt bình thản không để cho người ta biết một chút suy nghĩ nào.

- Tuy nhiên, trước khi nữ tử họ Cát trước khi chết lại có chút quái dị. Vì sao nàng lại nhìn về phía tượng đá...

Lý Nguyên hít một hơi thật sâu, xoay người ôm quyền với Vương Lâm, nói một cách bình tĩnh:

- Hứa huynh! Thuật cấm chế của tại hạ không thể so sánh với tổ tiên. Muốn nhờ Hứa huynh giúp một tay. Lý mỗ muốn ngươi có thể sử dụng thần thông định thân thuật khiến cho âm hư cũng bị đứng yên.

Sắc mặt Vương Lâm vẫn như thường, trong lòng phán đoán, đối phương đúng là thấy được bản thân mình đánh một trận với tu sĩ Âm Hư, hơn nữa còn thấy được mình thi triển Định Thân thuật.

- Hứa huynh! Cái thuật thần thông đó trong cả cuộc đời của Lỹ mỗ thì nó chính là thuật mạnh nhất. Có thể nói là tuyệt luân, chỉ trong tích tắc mà mọi thứ như bị ngừng lại. Nếu có thuật đó của Hứa huynh giúp đỡ, Lý mỗ tự tin đánh nát được pho tượng đá này khiến cho Lý gia của ta từ nay về sau trở lại tự do. Đồng thời, Lý mỗ cũng lấy Phá Diệt cấm và Mai Hoa thuật báo đáp.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn Lý Nguyên. Việc này nếu đúng đơn giản như lời nói của đối phương thì giúp một chút cũng được. Chưa nói tới Phá Diệt cấm, chỉ cần Mai Hoa thuật, nếu tìm hiểu toàn bộ chẳng những cấm chế tăng thêm uy lực mà pháp thuật cũng có được sự trợ giúp.

Trầm ngâm một chút, Vương Lâm nhìn lướt qua tượng đá, không để ý tới thủ ấn. Sau khi nhìn liếc qua một cái, hắn chợt nhận ra hình như hình dạng của tiên nhân có chút giống với tướng mạo của nữ tử họ Cát.

- Hứa huynh! Tu vi của Lý mỗ không bằng ngươi. Mặc dù hơn ở cấm chế nhưng cũng không chống lại được kiếm khí vừa rồi của ngươi mà vẫn còn nghi ngờ hay sao? Vậy để tỏ lòng thành, trước tiên ta sẽ giao toàn bộ Mai Hoa thuật còn lại cho ngươi. Đợi sau khi phá giải toàn bộ phong ấn sẽ giao nốt cho Hứa huynh Phá Diệt cấm. - Thanh âm của Lý Nguyên hết sức thành khẩn nhìn Vương Lâm.

Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, chỉ hơi gật đầu. Lý Nguyên chẳng hề do dự, xuất ra một cái ngọc giản. Sau khi ngưng thần khắc lên đó liền ném cho Vương Lâm, bên trong đúng là còn mấy loại cấm chế.

- Hứa mỗ có thể ra tay giúp đỡ. - Sau khi Vương Lâm xem xét qua liền thu vào trong túi trữ vật, nói một cách chậm rãi. Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Vương Lâm vẫn hết sức cẩn thận. Hắn luôn cảm giác được ở đây có gì đó không ổn.

Nhất là Lý Nguyên, người này tuy đã nói ra hết tất cả mọi chuyện, nhưng Vương Lâm vẫn cảm thấy quanh người đối phương có một lớp sương mù bao phủ.

- Ta muốn xem xem Lý Nguyên còn giấu diếm cái gì. - Vương Lâm thầm hừ lạnh.

Nét mặt Lý Nguyên xuất hiện sự vui mừng. Hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật. Lập tức thiết kiếm bay ra. Tay phải hắn chợt đưa về phía trước, tay trái vẽ nhẹ vài nét lên chuôi kiếm. Lập tức có máu tươi chảy xuống xuôi theo thân kiếm tỏa ra một ánh sáng màu hồng yêu dị.

Lý Nguyên thì thào gì đó trong miệng như nghe không được rõ. Theo tiếng nói của hắn, vết máu trên thiết kiếm tỏa ra một làn oán khí rất dầy. Oán khí không phải chỉ có một đạo mà do rất nhiều tổ hợp thành.

Một ngọn lửa hồng chợt bốc lên trên thiết kiếm, nó giống như một tia sáng chợt lóe lên. Trong ngọn lửa hồng đó, mỗi một tia oán khí lại xuất hiện một khuôn mặt hư ảo cứ thay đổi liên tục.

Trên mi tâm của mỗi người đều có một dấu ấn giống nhau. Chúng chớp lóe liên tục tạo ra một sự quái dị.

Đúng lúc này, Lý Nguyên cắn đầu lưỡi, phun ra một chút máu tươi. Sau khi máu tươi bay vào trong ngọn lửa màu hồng liền bị hấp thu khiến cho ngọn lửa bốc cháy mạnh hơn.

Thậm chí còn có những tiếng kêu gào từ trong ngọn lửa bay ra, lan khắp bốn phía. Khắp đỉnh núi giống như quang cảnh dưới địa ngục.

Khuôn mặt Lý Nguyên bị ánh sáng màu hồng bao phủ có cảm giác dữ tợn. Hắn chụp lấy túi trữ vật, la bàn liền bay ra. La bàn vừa mới xuất hiện liền bị Lý Nguyên ném vào trong ngọn lửa hồng.

La bàn bay vào trong ngọn lửa, cây kim trên mặt của nó liền chuyển động. Mỗi một vòng liền có một vòng sóng gợn tản ra ngoài. Những vòng sóng đó khiến cho ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Thoáng cái, ngọn lửa hồng trên thiết kiếm đã cao tới mấy trượng. Nó giống như muốn cứ thế bốc lên thật cao, tỏa ra ánh sáng màu hồng bất diệt. Ngọn lửa bốc cháy mạnh mẽ, ngay lập tức la bàn vỡ vụn. Ngay vào lúc la bàn vỡ nát, ngọn lửa lại càng bốc cháy mạnh hơn.

Tiếp theo là thanh thiết kiếm cũng nhanh chóng bị hóa thành thép lỏng rồi bị ngọn lửa nuốt chửng. Trong khoảng thời gian ngắn, ngọn lửa lại bốc lên gấp đôi. Vào lúc này, nó đã đạt tới độ cao mười trượng, bay thẳng tới pho tượng đá. Bất chợt, ngọn lửa hồng liền bao phủ toàn bộ pho tượng đá. Kể cả thanh kiếm và nô lệ đứng trên mũi kiếm cũng nằm trong ngọn lửa.

Pho tượng đá bị ngọn lửa màu hồng bao phủ giống như bị tế luyện. Từng đạo oán khí trong ngọn lửa cứ thế chui vào trong tượng đá. Từ từ, trên tượng đá xuất hiện những vết nứt, càng lúc càng nhiều, có dấu hiệu sập xuống.

Ánh mắt Lý Nguyên lấp lánh, vỗ vào túi trữ vật. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một cái bình ngọc, rồi ném về phía trước. Trong bình ngọc liền có một tia sáng bay ra, hòa lẫn vào trong ngọn lửa rồi chui vào tượng đá qua những vết nứt.

Vết nứt trên tượng đá càng lúc càng nhiều, có những tanh tách vang lên. Bên trong pho tượng, oán khí cùng với những tia sáng trắng cứ thế chui vào, như có một thứ hơi thở thức tỉnh.

Đúng vào lúc này, Lý Nguyên hít một hơi thật sâu, không chút do dự cho tay vào túi trữ vật, xuất ra một pháp bảo cuối cùng đó là một cuốn họa trục. Sau đi ném đi, họa trục liền mở ra. Trong tích tắc khi họa trục xuất hiện, ngọn lửa hồng đang bao vây tượng đá liên run rẩy mạnh hơn. Cái cảm giác có một làn hơi thở thức tỉnh bên trong càng lúc càng đậm.

- Hứa huynh! Thi triển thần thông giúp ta dụng hoạ trục phong ấn linh hồn bất diệt còn sót trong pho tượng. - Lý Nguyên quát to.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn nhếch mép cười lạnh, chẳng những không thi triển định thân thuật mà còn nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn như đã nhìn ra được nhân quả của việc này.

Vương Lâm vừa lui, Lý Nguyên liền quay đầu lại nhìn Vương Lâm chằm chằm, ánh mắt xuất hiện một sự dữ tợn, quát:

- Hứa đạo hữu! Tại sao chưa ra tay, còn đợi tới khi nào?

Lúc này, những vết nứt trên pho tượng đá càng lúc càng nhiều. Thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu sập xuống. Hơi thở bên trong thức tỉnh càng lúc càng mạnh. Toàn bộ oán khí trong ngọn lửa có hơn nửa bị tượng đá hấp thu, ngay cả những tia sáng trong bình ngạc cũng biến mất, hoàn toàn chui vào tượng đá.

Oán khí và những tia sáng giống như phân bón khiến cho tượng đá có được lực lượng muốn thoát khốn. Nhưng đồng dạng bên ngoài có một tầng phong ấn, ngăn cản nó trốn thoát.

Tốc độ Vương Lâm lui lại phía sau nhanh hơn, trong phút chốc liền ra ngoài trăm trượng. Một tia sáng trong mắt Lý Nguyên lóe lên, hắn nhanh chóng lao về phía trước. Tu vi của bản thân bộc phát rất mạnh, mặc dù chỉ là Vấn Đỉnh đại viên mãn, nhưng trong đó lại có một hơi thở đáng sợ tồn tại. Cái lao người của hắn chẳng khác gì thuấn di, đuổi theo Vương Lâm, quát:

- Hứa đạo hữu! Vì sao lại lùi?

- Lý đạo hữu kể chuyện xưa rất êm tai, nhưng mục đích của ngươi chỉ sợ không phải giải thoát phong ấn của Lý gia mà là muốn tiên nhân trong pho tượng này sống lại. - Vương Lâm lui lại phía sau, sau lưng hắn tiên vệ khôi lỗi xuất hiện, đánh một quyền về phía Lý Nguyên.

Một quyền đánh ra, khiến cho không khí phát ra những tiếng nổ ầm ầm với khí thế kinh người.

Lý Nguyên cười lạnh, ánh mắt xuất hiện sự khinh miệt. Hai tay hắn bắt quyết, lập tức trước người chợt xuất hiện một sợi tơ đen. Sợi tơ dài ra với một tốc độ cực nhanh tạo ra trước mặt một cái tam giác vừa đúng lúc một quyền của tiên vệ tới nơi. Cái tam giác chợt xuất hiện những tia sáng yêu dị, bao lấy nắm tay tiên vệ.

Trong nháy mắt, tam giác nhanh chóng to lên với một tốc độ khó tin, va chạm với nắm tay của tiên vệ. Tam giác giống như một sợi tơ mềm mại, bám dọc theo quyền , bao phủ toàn bộ thân thể tiên vệ.

Vào lúc này, tiên vệ bị tam giác bao phủ toàn thân, tỏa ra những tia sáng màu đen. Mặc cho tiên vệ có giẫy dụa thế nào cũng không thể làm nên chuyện gì.

- Chỉ là một cái hạ phẩm tiên vệ mà cũng dám làm càn trước mặt ta. - Lý Nguyên cười lạnh.

Tuy nhiên, nét mặt Vương Lâm vẫn như thường chẳng hề thay đổi. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Những lời nói trước đó của ngươi quả nhiên là giả.

Lý Nguyên nhìn Vương Lâm, nói một cách chậm rãi:

- Ta không muốn ra tay với ngươi. Ngoan ngoãn cùng ta trở về, thi triển thuật định thân truyền thừa của Vũ tiên giới. Sau khi hoàn thành, những thứ cho ngươi không phải là ít.

Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu:

- Ngươi ngay cả hậu nhân của chủ nhân mà cũng dám giết thì làm sao ta có thể tin được lời hứa hẹn của ngươi? - Nói xong, Vương Lâm liền thuấn di rời khỏi.

Tinh quang trong mắt Lý Nguyên xuất hiện, nói một cách chậm rãi:

- Xem ra ta đã thực sự coi thường ngươi. Nhưng trong mắt ta, ngươi chạy không thoát đâu. - Lý Nguyên vừa nói vừa vung tay lên. Mi tâm của hắn có một ánh sáng xuất hiện liền bay ra một đạo cấm chế. Nhất thời, tầng mây trên bầu trời chợt bị đẩy ra bốn phía. Phía xa xa, không gian chợt vặn vẹo rồi Vương Lâm xuất hiện.

Bị buộc phải hiện thân, Vương Lâm không hề có gì bối rối, như đã tính toán sẵn từ trước.

Vào lúc này, trên một đại lục nhỏ ở giữa của Lôi tiên giới, xung quanh nó từng đạo lôi điện giống như song sắt bao vây. Ở trung tâm của đại lục có một cái trận pháp khổng lồ. Ngoài trận pháp vào lúc này có bốn lão nhân đang khoanh chân ngồi. Mỗi một người đều có mái tóc bạc trắng, nhưng toàn thân lại được bao phủ bởi một làn nguyên lực khổng lồ.

Trong trận pháp đột nhiên lóe ra ánh sáng rực rỡ. Bốn lão nhân vẫn ngồi yên, ngay cả mi mắt cũng chẳng nhúc nhích. Một lát sau, trong trận pháp chợt xuất hiện một bóng người.

Bóng người đó có màu đỏ, vừa mới xuất hiện liền tỏa ra một mùi máu tanh tràn ngập. Bốn lão nhân ngoài trận pháp cùng mở mắt, lộ ra sự ngưng trọng.

- Vương Lâm tiểu nhi. Lão phu tới rồi. - Bóng người đó từ từ hiện rõ, hóa thành một người mặc hồng bào, mái tóc và lông mi màu hông.

Người đó đúng là Huyết Tổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.