[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 743 : Ma Liên.




Sau khi nuốt xong, ma vật mạnh mẽ qua đầu lại, đôi ma nhãn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, gầm thét lao tới. Ma trảo thật lớn vung về phía trước, lập tức thiên địa nhưng bị xé rách, những âm thanh xé gió chói tai vang lên.

Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt Vương Lâm nổi gân xanh, con mắt thứ ba trên mi tâm trong nháy mắt liền mở to. Hồng mang bùng lên, tạo thành hình rẻ quạt phóng ra.

Thân thể ma vật nọ lập tức hiển hiện rõ ràng trong phạm vi của hồng quang, dường như trở nên trong suốt, ngay cả thân thể Hứa Phong Hàn ở trong bụng nó giống như thai nhi cũng đều có thể nhìn rõ. Trong nháy mắt khi móng vuốt của ma vật kia tới sát thân thể, tay phải Vương Lâm điểm về phía trước một cái, miệng quát:

- Định !

Tiên thuật định thân với lực lượng mênh mông tràn tới, phảng phất như chèn ép cả thiên địa, khiến cho thân thể ma vật nọ sững lại. Tuy rằng nó ngay lập tức khôi phục lại nhưng lại khiến Vương Lâm có được một cơ hội tuyệt hảo. Bởi vì giờ phút này toàn thân ma vật bị bao phủ trong hồng mang. Thân thể hắn trong nháy mắt liền tỏa ra một lượng lớn khói đen. Từng tiếng hừ thảm từ trong miệng hắn vang lên. Hắn rít gào ngày càng điên cuồng, ngay cả Hứa Phong Hàn đang ở trạng thái ngủ say cũng mở bừng hai mắt. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn không thể duy trì ánh hồng mang này lâu lắm. Thần thông này tiêu hao nguyên lực rất lớn, chỉ trong vòng hai nhịp thở là con mắt giữa mi tâm Vương Lâm sẽ khép lại, hồng mang tiêu tan.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt này, tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trên tay liền xuất hiện tiên kiếm. Tiên kiếm giơ lên rồi nhanh chóng chém xuống ! Trảm La Quyết ! Thiên địa ầm ầm rung chuyển, tiếng vang quanh quẩn. Một kiếm này chém xuống giống như khai thiên tích địa ! Trảm không phải là trảm nhục thân, không phải trảm nguyên lực mà là chém vào quy tắc trong thiên địa. Quy tắc bị chặt đứt, thần thông liền sụp đổ. Một kiếm này chém ra, Hứa Lập Quốc liền lập tức phát huy tác dụng. Kiếm khí nồng đậm mang theo kiếm ý từ viễn cổ tràn ngập trong thiên địa.

Tiên kiếm chém xuống, thân thể ma vật không chút tổn thương, ngay cả Hứa Phong Hàn trong bụng nó cũng chỉ chớp mắt một cái. Chẳng qua vô luận hắn hay ma vật lúc này cũng không thể nhúc nhích.

Một lát sau, thân thể ma vật xuất hiện rất nhiều vết nứt. Những đạo ma khí trừ trong thân thể nó lan ra, biến mất trong trời đất. Sau khi ma khí tiêu tan toàn bộ liền lộ ra Hứa Phong Hàn.

Giờ phút này Hứa Phong Hàn đã tuyệt khí. Khóe miệng Vương Lâm chảy xuống một tia máu tươi. Giết tu sĩ cảnh giới Âm Hư quả thật là một chuyện cực kỳ gian nan. Vương Lâm thu hồi tiên kiếm, bàn tay hướng về phái hố sâu phía không xa chụp một cái, lập tức hút lấy hết tất cả các mảnh mở của pháp bảo, sau đó thân thể nhoáng lên, nhanh chóng rời đi.

Còn về phần Ma Liên bị hút vào trong Hoàng Tuyền thì vẫn không hề tiêu tán mà đang bị đạo niệm của Hoàng Tuyền luyện hóa.

Khi thấy cảnh tượng này, trong mắt Vương Lâm hiện lên vẻ suy tư.

- Vật do đạo niệm hóa thành thực thể không biết có thể tế luyện thành pháp bảo hay không.....

Trong lúc phi hành, thần thức Vương Lâm tản ra. Nơi này trải qua chiến đấu như vậy chắc chắn sẽ đưa tới một ít tu sĩ. Vương Lâm cẩn thận gia tăng tốc độ, mãi tới khi rời xa chỗ giao chiến mấy vạn dặm cũng vẫn không ngừng lại.

Mảnh đại lục này cũng cực kỳ rộng lớn, hơn nữa độ vững chắc vượt xa Vũ tiên giới. Nếu ở Vũ tiên giới thì chỉ trận chiến vừa rồi chắc chắn cũng khiến cho cả đại lục sụp đổ.

Vương Lâm phi hành ba ngày rồi. Phía trước hắn cuối cùng đã thấy được điểm tận cùng. Đến đây hắn mới dừng lại. Hắn đảo qua mặt đất một lượt, thấy cách đó không xa có một ngọn núi, bên ngoài có lôi quang lóe lên.

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước ngọn núi đó, tiên kiếm khoét một cái động phủ. Vương Lâm chui vào trong, ngồi khoanh chân thổ nạp.

Đánh một trận với Hứa Phong Hàn, Vương Lâm đã vận dụng cả nguyên lực vào Trảm La Quyết và thần thông của con mắt thứ ba, nguyên lực trong nguyên thần đã tiêu hao. Chẳng qua trước đó hắn đã nuốt hai đạo tiên lôi, vẫn chưa luyện hóa mà trữ trong cơ thể. Giờ phút này hắn tranh thủ thời gian luyện hóa, chậm rãi bổ xung nguyên lực đã bị tiêu hao trong nguyên thần.

Mặt khác nơi này chính là Lôi tiên giới, mỗi cành cây ngọn cỏ đều ẩn chứa lôi lực. Tu luyện ở chỗ này đối với Vương Lâm mà nói như là thánh địa, tốc độ so với ngoại giới tăng lên rất nhiều, chẳng khác gì cá gặp nước vậy.

Trong lúc tu luyện, Vương Lâm từ trong đạo hóa Hoàng Tuyền xuất ra liên hoa. Vật này giờ đâu ảm đạm không chút ánh sáng, sau khi rời khỏi Hoàng Tuyền liền xuất hiện dấu hiệu tiêu tan.

Vương Lâm quan sát trong chốc lát liền lại đem vật ấy dung nhập trong Hoàng Tuyền.

Sau đó hắn lại lấy ra tất cả những mảnh vỡ pháp bảo thu được ở hố sâu. Thông qua những mảnh vỡ này, Vương Lâm có thể nhận ra đây là một pháp khí có dạng như một cái bình.

Tiên lực ba động bên ngoài nó cũng rất kỳ dị, nhìn như tiên khí nhưng lại có vẻ không giống, cực kỳ cổ quái.

Nhìn những mảnh vỡ này, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ đây là mảnh vỡ của một thứ pháp bảo nguyên khí bị luyện chế thất bại sao?

Ngay lúc này, trong La Thiên Tinh Vực có một đạo cầu vồng màu máu đang di chuyển với tốc độ cực nhanh như một đạo cầu vồng hướng về một tinh cầu màu đỏ sậm.

Tinh cầu này rất lớn, bên ngoài tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị. Thứ khí tức này không thể nói rõ là tiên khí, ma khí hay yêu khí, tóm lại là cực kỳ quái dị.

Tinh cầu này cũng không yên tĩnh mà chậm rãi di động.

Đạo cầu vồng màu máu kia dừng lại bên ngoài tinh cầu, quang mang sau khi tiêu tán liền để lộ ra một người. Người này lông mày, mái tóc đều màu đỏ, tướng mạo anh tuấn, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi.

Hắn nhìn khoảng không bốn phía và tinh cầu đỏ sậm trước mắt, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ phiền muộn. Một lúc sau, hắn ôm quyền, dùng một loại ngữ khí cực kỳ cung kính chậm rãi nói: - Con trai của Diêu Lạc Đông là Diêu Không, xin được nhận tổ quy tông !

Bốn phía vẫn yên tĩnh. Hồi lâu, tinh cầu màu đỏ sậm kia đột nhiên dừng lại. Từ trong đó truyền ra tiếng nói khàn khàn.

- Phụ thân ngươi lúc rời khỏi gia tộc chẳng phải đã nói đời đời kiếp kiếp tuyệt không quay về sao....

Diêu Không thầm than. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn thật sự không muốn trở lại La Thiên Tinh Vực, chẳng muốn sử dụng viên La Thiên Thạch mà phụ thân năm đó khi sắp qua đời để lại.

Chẳng qua nếu không trở lại La Thiên Tinh Vực thì hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Cũng bởi gì nữ nhi của hắn, Diêu Tích Huyết. Người này chính là Huyết Tổ !

- Ta....

Hắn vừa mới mở miệng thì tiếng nói khàn khàn kia lại cắt lời.

- Rời khỏi nơi này, trở về Liên Minh Tinh Vực mà phụ thân ngươi năm đó đã lựa chọn đi. Trong từ đường Diêu gia ta không có cái tên Diêu Lạc Đông !

Trong giọng nói này lộ ra một vẻ kiên quyết, không cho người khác cơ hội phản bác.

- Tổ phụ ! ! Nữ nhi duy nhất của tôn nhi - Diêu Tích Huyết bị người của Liên Minh Tinh Vực bắt giữ, sinh tử không rõ, tính mạnh nguy hiểm ! ! Nàng dù sao cũng là huyết mạch nhà họ Diêu chúng ta !

Huyết Tổ nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Tiếng nói khàn khàn kia có vẻ trầm tư một chút. Một lúc sau, một tiếng thở dài tang thương truyền ra.

- Diêu Tích Huyết .....

Tiếng nói kia rất nhỏ. Một lát sau người đó chậm rãi nói:

- Ta tính ra nàng đang ở Lôi tiên giới. Ngươi đi đem tằng tôn nữ của ta về đây. Lôi tiên giới đã mở, ngươi cầm lệnh bài của ta đi tới Lôi Tiên Điện để bọn họ cho ngươi đi vào. Nếu không dù là bọn họ cũng không có cách đưa ngươi vào.

Lôi Tiên Giới rất lớn, vượt xa so với Vũ Tiên Giới ở Liên Minh Tinh Vực, nói một cách chính xác, Lôi Tiên Giới được bảo toàn nguyên vẹn hơn. Ở ngoài rìa một đại lục từ mảnh vỡ tạo thành, có một ngọn núi trên đó không lúc nào không lóe ra lôi quang.

Từng trận lôi điện giống như những con ngân xà không ngừng chạy trên ngọn núi, làm cho người ta nhìn thấy tâm thần sẽ chấn động.

Trên bầu trời là một màn âm u, thi thoảng lại có lôi đình đánh xuống, ẩn vào trong ngọn núi, dường như cùng với ngọn núi này liên kết với nhau. Từng trận tiếng sấm liên tục vang khắp vọng trời đất, rất lâu không hề tiêu tan.

Ở lưng chừng núi có một động phủ, Vương Lâm khoanh chân ngồi bên trong, tĩnh tọa chữa thương.

Khôi lỗi Tiên Vệ cũng cùng thổ nạp, hồi phục lại một chút.

Vào một ngày, Vương Lâm giương đôi mắt, trong mắt hiện lên tinh quang, phía trước người hắn có mười mảnh vỡ hình dáng lớn nhỏ không giống nhau chậm rãi trôi nổi, giống như có một bàn tay to lớn vô hình nâng lên.

Mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, hắn chưa thấy qua nguyên khí tồn tại trên Lôi Tiên Giới có hình dạng gì, nhưng theo suy đoán, những mảnh vỡ này có đến bảy phần là nguyên khí vỡ vụn tạo thành.

Vương Lâm nâng hai tay lên, lấy một mảnh trong đó cẩn thận xem xét vài lần, sau đó buông ra, lại cầm lấy một mảnh khác. Cứ như vậy, mỗi một mảnh vỡ hắn đều khắc sâu trong lòng, dần dần nhắm hai mắt lại.

Trong đầu Vương Lâm giống như là bố trí cấm chế, nhanh chóng sắp xếp, tìm kiếm một cách tổ hợp chính xác nhất.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Một lúc lâu sau, Vương Lâm mở to mắt, cau mày nhìn vào những mảnh vỡ ở phía trước người.

- Những mảnh vỡ này không thể tạo thành một pháp bảo hoàn chỉnh, bên trong còn thiếu sót một chút. Trầm ngâm ít lâu, Vương Lâm vung tay phải lên, những mảnh vỡ phía trước bị tiên lực vờn quanh, lập tức cùng nhau chuyển động, lần lượt đan xen vào nhau, trong thời gian ngắn, tạo nên hình dáng một bình nước.

Trong lúc đó ở giữa mảnh vỡ đều có những dấu vết giống như những vết nứt, nhìn qua thấy không được đẹp một cách trọn vẹn. Ngoài ra ở bên thân chiếc bình còn khuyết một vài miếng, không thể có được đầy đủ.

Nhìn một lúc lâu, tay phải Vương Lâm vỗ vào hư không, nhưng mảnh vỡ tách ra, toàn bộ được Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật.

- Hứa Phong Hàn kia thân là Âm Hư tu sĩ, vì sao trên người lại không có túi trữ vật. Vấn đề này, sau khi Vương Lâm giết Hứa Phong Hàn liền có chút khó hiểu.

Sau khi thân thể Hứa Phong Hàn tiêu tan, thần thức Vương Lâm đảo qua, liền lập tức biết được trên người đối phương không có túi trữ vật.

Hiện tượng này chỉ có thể gọi là lạ thường.

- Tu vi người này cao thâm, đi vào Lôi Tiên Giới, cho dù không chuẩn bị pháp bảo cũng phải có một chút đan dược. Hơn nữa, nếu như ở Lôi Tiên Giới này có thu hoạch, cũng không thể chỉ cầm bằng hai tay.

Vương Lâm càng lúc càng nhăn mặt, suy ngẫm trăm lần vẫn không tìm được câu trả lời.

- Việc này, chắc hẳn còn có một vài nguyên nhân mà ta chưa biết, hoặc phương pháp trữ vật này người ngoài không thể biết được!

Ánh mắt Vương Lâm bỗng lóe lên, hắn nghĩ đến vật bên trong Đạo Hóa Hoàng Tuyền kia.

- Chẳng lẽ…

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, thần sắc khẽ động, Hoàng Tuyền biến ảo xung quanh thân thể. Sau khi từ lớn biến thành nhỏ dần, vờn quanh bên người, tay phải Vương Lâm vỗ vào hư không, lập tức một lượng lớn oán khí bên trong Hoàng Tuyền dâng lên, Ma Liên của Hứa Phong Hàn xuất hiện.

Ánh mắt sáng ngời, Vương Lâm nhìn chằm chằm Ma Liên kia. Vật ấy không thể rời khỏi Hoàng Tuyền quá lâu, nếu không sẽ tiêu tan, chỉ có ở trong Hoàng Tuyền mới có thể làm chậm tốc độ tiêu tan này.

Giờ phút này lửa ma trên bề mặt đã hoàn toàn tắt, chỉ để lại một đài sen ảm đạm không ánh sáng. Tay phải Vương Lâm bấm quyết, hai mắt đảo qua, tiên lực trong cơ thể nhẹ nhàng ngưng tụ vào trong hai mắt.

Chăm chú nhìn lại!

Bên trong Ma Liên này hình như có một khí tức đục ngầu, khí tức này không phải là vật chết, mà chậm rãi chuyển động, khi Vương Lâm nhìn vào, khí tức này lập tức chuyển động nhanh hơn, mơ hồ như có một tiếng rít gào từ bên trong truyền ra, theo ánh mắt của Vương Lâm bất ngờ kéo dài ra bằng một cách thức kỳ dị.

Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, trong lúc hừ lạnh ánh mắt không hề thu hồi, ngược lại tạo cơ hội cho khí tức kia. Khí tức này trong nháy mắt liền kéo dài ra, chỉ thấy một đạo hắc khí tràn ngập, hóa thành một hình dáng một ma vật, hướng về Vương Lâm há miệng nuốt lấy.

Khi ma vật kia nuốt tới, lập tức thân mình run lên, như thể phát hiện ra một cái gì đó không thể tin nổi, hét lên một tiếng, lập tức quay đầu trở lại vào trong Ma Liên.

Nhưng cũng đã muộn!

Nguyên thần Vương Lâm theo Vương Lâm bay ra, mang theo tia chớp nồng đậm, trực tiếp đuổi theo, túm lấy ma vật do khói đen hóa thành kia. Lúc này ma vật hết sức sợ hãi gào thét chói tai, bị nguyên thần Vương Lâm túm lấy bắt về bên trong thân thể.

- Tán ma ta còn luyện hóa được, chỉ là một tiểu ma nhỏ nhoi, Vương mỗ không có để trong mắt.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tiếng gào thét của ma vật bên trong nguyên thần càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn mất hẳn, bị nguyên thần nuốt lấy.

Năng lực cắn nuốt này, tu sĩ tầm thường không thể có, thông thường được tạo thành do tu luyện một số thần thông ma đạo công pháp. Về phần Vương Lâm, đó là bởi vì thân phận nuốt hồn năm đó nên mới có thể như vậy.

Sau khi nuốt ma hồn kia, trong mắt Vương Lâm lóe lên hắc quang, trong vẻ mơ hồ, dường như cũng ẩn chứa một chút ma khí. Nhưng trong nháy mắt, trong mắt hắn lóe lên lôi quang, ma khí này liền lập tức bị khu trừ, Vương Lâm đã hồi phục trở lại.

Hắn liếm môi, giờ phút này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nguyên lực bên trong nguyên thần của mình chẳng những hoàn toàn hồi phục, hơn nữa không ngờ còn có một chút tinh tiến, giống như nguyên lực đang bị ép xuống.

Ma Liên bên trong Hoàng Tuyền sau khi mất đi hắc khí, bên trong không còn đục ngầu. Vương Lâm nhìn lại, lập tức nhìn thấy bên trong Ma Liên còn có một không gian khác, bên trong có bốn viên quang châu trong suốt trôi nổi, phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng trên đó cũng có dấu hiệu không ổn định, mà có dấu hiệu sắp sửa tan vỡ, dường như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào.

Ngay khi Vương Lâm nhìn vào, liền có một viên quang châu tan vỡ, tiêu tan.

Nhìn thấy viên quang châu này vỡ tan, Vương Lâm không nghĩ ngợi liền đưa tay phải với vào bên trong bắt lấy hai viên quang châu, đang muốn bắt lấy viên thứ ba, bỗng viên quang châu kia chạy tán loạn.

Vương Lâm ánh mắt lóe lên, thu tay phải lại, hai viên quang châu kia sau khi rời khỏi Ma Liên, dấu hiệu tan vỡ của chúng lập tức dừng lại. Vương Lâm đảo thần thức qua, lập tức lộ vẻ xúc động.

- Quả là một pháp thuật thần thông kỳ diệu, không ngờ lấy đạo niệm để biến thành túi trữ vật.

Vương Lâm hít sâu, hắn đã hiểu tại sao trên người Hứa Phong Hàn không có túi trữ vật.

- Lấy đạo niệm tạo thành không gian, đem một ít những vật quý báu thả vào bên trong, như vậy có thể tạo nên tác dụng bảo vệ với cấp độ lớn nhất. Thần thông này rất là thực dụng.

Lúc này, Ma Liên sau khi mất đi quang châu và hắc khí, giống như là héo rũ xuống, nhanh chóng biến hóa, như thể trong nháy mắt đã qua hơn ngàn năm, trở thành một đóa hoa khô héo, cuối cùng tiêu tan.

Vương Lâm thu hồi ánh mắt, tay phải vuốt một cá, liền bóp nát một quang châu, lập tức một dược bình từ bên trong hiện ra. Dược bình này bên trên còn có phong sáp, hiển nhiên là chưa bao giờ được mở ra, trên thân bình có khắc một chữ “Hứa” khá thanh tú.

Bóp nát phong sáp, một luồng tiên khí bay ra đập vào mặt, ngửi thấy lập tức làm cho thể xác và tinh thần của người ta cảm thấy thoải mái. Bên trong dược bình chỉ có một đan dược, nhìn không ra dược hiệu cụ thể, nhưng nhìn qua có thể thấy đan dược này tuyệt không phải tầm thường.

Nhìn hồi lâu, Vương Lâm cất đan dược đi, lại bóp nát quang châu kia. Trong ánh tinh quang lóe ra, một lá bùa phất phơ hạ xuống. Lá bùa này thoạt nhìn có vẻ tầm thường, không gì đặc biệt.

Ở trên đó, có một ký hiệu đơn giản được vẽ bằng mực đỏ.

- Đây là cái gì?

Vương Lâm ngẩn ra, cầm lấy lá bùa nhìn kỹ hồi lâu. Vật ấy so với lá bùa những tu sĩ bậc thấp sử dụng mà hắn nhìn thấy khi mới tu đạo không có gì khác nhau, gần như giống nhau ý hệt.

- Vật này có thể được Hứa Phong Hàn đặt trong đạo niệm, tuyệt không phải tầm thường!

Ánh mắt Vương Lâm ngưng lại, nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra được manh mối gì.

Trầm ngâm một lúc, hắn cất lá bùa đi, không suy nghĩ nữa, mà thân mình khẽ động, trực tiếp bước ra khỏi động phủ. Khôi lỗi Tiên Vệ hóa thành hư ảnh, dung nhập vào cái bóng phía sau Vương Lâm.

Ở một chỗ phía trước Lôi Sơn mà tầm mắt có thể nhìn thấy, đó là mép của đại lục tạo thành từ mảnh vỡ của Lôi Tiên Giới. Bên ngoài mép đại lục là một mảng lôi quang, lôi quang này tạo thành chuỗi, như thể một sợi xích sắt kéo dài tới chỗ tối đen ở đằng xa.

- Trong Vũ Tiên Giới có tồn tại Truyền Tống Trận, nhưng Lôi Tiên Giới này bởi vì sức mạnh của lôi đình quá lớn, không thể bố trí Truyền Tống Trận, tất cả đều phải dựa vào sức mạnh của đôi chân. Vương Lâm trầm ngâm một chút, không nóng lòng rời khỏi mảnh lục địa này, mà bay thấp trên không trung, thần thức tản ra, tìm kiếm những nơi có tiên lực dao động.

Đang lúc phi hành, bỗng nhiên thần sắc Vương Lâm khẽ động. Chỉ thấy ở phía trước có hai đạo kiếm quang gào thét lao đến, trên hai đạo kiếm quang này lần lượt là một nam một nữ.

Người nam toàn thân mặc áo dài màu lam, tóc dài được buộc bằng một dải lụa màu lam, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, tướng mạo bất phàm. Nữ tử bên cạnh ước chừng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo cũng thanh tú xinh đẹp, có điều mắt phượng có ẩn chứa sát khí, thoạt nhìn có vẻ tính tình bất thường.

Hai người trong lúc phi hành, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm, thân ảnh không khỏi dừng lại, thần thức cẩn thận quét qua. Sau khi nhìn ra được Vương Lâm là tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn, hai người mới hơi thở phào, thoáng nhìn lẫn nhau, không nói gì, mà bay ra xa rời khỏi.

Trong lúc bọn họ tra xét tu vi Vương Lâm, đồng thời Vương Lâm cũng nhìn thấy rõ ràng tu vi hai người này. Hai người này đều là Vấn Đỉnh đại viên mãn, vẫn chưa đột phá.

Nguyên lực bên trong nguyên thần bọn họ cũng không nhiều, không như hắn đã đạt tới bão hòa.

Hai người kia không hề gây chuyện, nhanh chóng rời khỏi. Vương Lâm nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, thần thức tiếp tục quét lên mặt đất.

Lôi Tiên Giới đã mở ra rất nhiều lần, càng về sau này, thu hoạch ở nơi này cũng càng ít đi, nhưng đồng thời một khi có thu hoạch, hiển nhiên khả năng rất lớn sẽ là vật cực phẩm.

Vương Lâm đã từng có kinh nghiệm ở Vũ Tiên Giới, lúc này bắt đầu tìm kiếm, cũng phải tìm kỹ một chút. Thời gian nhoáng lên một cái đã hơn một tháng, dọc đường đi Vương Lâm cũng không gặp được nhiều tu sĩ, chỉ có ba mươi lăm người mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.