Cánh tay kia chậm rãi buông ra rồi lại nhằm về phía Vương Lâm vẫy gọi.
Da đầu Vương Lâm run lên, sắc mặt tái nhợt, chằm chằm nhìn thẳng vào cánh tay đang vẫy vẫy kia, cái sờ nhẹ vừa rồi lực mạnh đến đâu hắn không biết nhưng so với thần thông của Vọng Nguyệt do ngón tay của Cổ Thần tạo ra cũng tuyệt đối không yếu hơn.
Bởi vì cánh tay này cho Vương Lâm một loại cảm giác giống như trên thế gian này không có đồ vật nào có thể chống cự được cái sờ nhẹ này.
Cái sờ nhẹ kia không phải là lực lượng mà là một loại có quy tắc cực kỳ giống với Trảm La Quyết do Vương Lâm thi triển, chẳng qua so với Trảm La Quyết thì hùng mạnh hơn rất nhiều.
Một hồi lâu sau, cánh tay khổng lồ kia từ từ biến mất, chẳng qua là mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất nó vẫn thủy chung duy trì một động tác vẫy gọi. Cái cửa thiên địa rộng lớn phía sau kia cũng theo cánh tay đồng dạng tan biến.
Thời điểm này, trong phạm vi xung quanh tử quang, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, chỉ trong nháy mắt co rút lại thành một điểm, luồng tử quang nồng đậm kia chậm rãi tiêu tan rồi lại biến thành hình dáng Thiên Nghich Châu.
Phảng phất như đã phóng xuất ra toàn bộ lực lượng, hạt châu này từ giữa không trung hạ xuống. Vương Lâm có chút do dự rồi tay phải vẫy một cái trong hư không, lập tức hạt châu kia bay tới dừng ở trong lòng bàn tay của hắn.
Phía trên hạt châu cực kỳ bình thường, giống như các hạt châu khác chẳng qua phía trên bề mặt cũng không còn chút gì ngũ hành lực, so với ngàn năm về trước vào lúc Vương Lâm tại vách núi kia có được còn muốn ít hơn.
Thần thức Vương Lâm lập tức thâm nhập, nguyên anh Lý Mộ Uyển, Vương Bình cùng với hồn phách Thanh Nghi vẫn còn bên trong.
Hơn nữa so với trước đây dường như còn thêm phần linh động, nhất là nguyên anh Lý Mộ Uyển độ ngưng luyện càng nhiều thêm.
- Rốt cuộc Thiên Nghịch này lai lịch như thế nào? Cái cánh cửa thật lớn kia thông ra đâu vậy? Lại còn có cánh tay ngoài cửa nữa?
Vương Lâm trầm ngâm.
Hắn không khó đoán ra Thiên Nghịch tồn tại đã từ rất lâu rồi, chính mình cũng không phải là người thứ nhất sở hữu được vậy này. Tất nhiên cũng có những người khác có được và cũng từng khiến cho ngũ hành của Thiên Nghịch viên mãn.
Nhưng vào lúc cái cửa to lớn kia xuất hiện, những người này hoặc là ở lần đầu tiên, hoặc là lần lữa mấy lần rồi ở phút cuối cùng nhất định cũng lựa chọn tiến vào.
- Các tiền bối này đã bị cánh tay kia bóp nát hay chân chính tiến nhập vào bên trong cánh cửa kia?
Vương Lâm nhíu mày.
Vào lúc ngũ hành của Thiên nghịch còn chưa viên mãn thì vật này đối với hắn đã cực kỳ khó hiểu, nhưng sau khi viên mãn rồi thì cái khó hiểu này chẳng những không tan biến đi mà ngược lại càng trở nên phần sâu đậm.
- Hay là cánh cửa này thông hướng với cái gọi là tiên vực viễn cổ không nhỉ? Nhưng nếu thực là như thế vì sao còn có thể có cánh tay kia xuất hiện, nhìn như vẫy gọi nhưng thực tế lại là phá nát.
- Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì?
Vương Lâm mặt mày càng nhăn nhó, nhìn chằm chằm vào Thiên Nghịch, trầm mặc nhìn một hồi lâu rồi đặt lên mi tâm của chính mình. Thiên Nghịch dần dần dung nhập vào bên trong nguyên thần, biến mất không thấy.
Nếu đã không rõ, Vương Lâm không có ngay lập tức suy xét. Trọng điểm của vật thần bí này hiển nhiên là ở trên cánh cửa kia, cái chính là không biết phía sau cánh cửa là cái gì?
- Ngũ hành Thiên Nghịch không còn nữa, lại phải đi tìm rồi!
Vương Lâm nhìn thoáng qua mặt đất xung quanh, trải qua một cảnh tượng vừa rồi, Lôi Quang tinh cầu này hoàn toàn phải vứt đi, tất cả đều đã trở thành các vật bỏ đi.
- Thật đáng tiếc một vùng bảo địa như vậy, tuy nhiên địa phương làm cho nguyên thần cảm giác thoải mái chính là ở chỗ sâu bên trong tầng đá vụn. Hiện tại thân thể đã khôi phục, đơn giản là đi xem xét một hồi, nếu thực còn có lôi quang là có thể tu luyện được Lôi Nguyên thuật.
Hạ quyết tâm, thân mình Vương Lâm nhoáng lên liền giống như một luồng sấm sét nhanh chóng chạy đến vùng ngoài của tầng đá vụn mà giờ phút này đã tiêu tan hơn phân nửa. Vương Lâm không một chút tạm dừng, vỗ túi trữ vật, Xạ Thần Xa xuất hiện, hóa thành Lôi Thú.
Lôi Thú vừa xuất hiện liền thể hiện giống như bị vô số năm áp chế, ngửa mặt lên trời rít gào một hồi, xoay người nhằm hai mắt thật lớn nhìn về phía Vương Lâm. Nhưng lập tức, con thú này tỏ ra ngẩn ngơ, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, trực tiếp tiến lại gần người Vương Lâm xem xét, cả người lộ ra vẻ mê hoặc.
Vương Lâm tiến lên một bước liền ngồi trên người Lôi Thú, vỗ một cái trên đầu rồi cười nói:
- Đừng nhìn, với linh thức của ngươi nhất định nhận thấy được sự khác biệt so với trước đây, còn không bay đi.
Lôi Thú hạ giọng gầm gừ, nó không biết vì sao lúc này Vương Lâm ở trong mắt nó giống như không tồn tại mà là toàn bộ đã trở thành hoàn toàn một đạo sấm sét. Thậm chí luồng sấm sét này khiến nó có một loại cảm giác cực kỳ thân thiết, loại cảm giác này nó đã thật lâu không được cảm thụ qua.
Nhất là Vương Lâm vỗ nó một cái trên đầu khiến cho trong nội tâm Lôi Thú này không hiểu sao cực kỳ thoải mái, khiến cho nó không khỏi bắt đầu gầm gừ.
Tốc độ của Lôi Thú rất nhanh, xuyên qua các vùng đá vụn không ngừng xâm nhập vào trong. Dần dần đá vụn ở bốn phía càng lúc càng nhiều, thậm chí phía trên một ít đá vụn còn ẩn hiện lôi quang chạy phía trên, thoạt nhìn có chút kỳ dị.
Bất cứ hoàn cảnh nào, bất kể là Vương Lâm hay là với Lôi Thú đều không có nửa điểm nào không thoải mái, ngược lại còn có chút thích ứng. Nhất là Lôi Thú lại liên tục gầm gừ, trong âm thanh lộ ra một sự vui sướng.
Vương Lâm ngồi ở trên người Lôi Thú, trong đầu vẫn đang suy tư về Thiên Nghịch châu. Hắn trong lòng có chút thất vọng, dù sao ngàn năm thu thập, thậm chí hành trình gặp Vọng Nguyệt còn suýt nữa bỏ mình. Hết thảy các việc này nguyên bản hắn nghĩ rằng một khi vật này nhận chủ thì sẽ có được thần thông rất lớn, ít nhiều gì cũng có một sự trợ giúp thật lớn đối với chính mình.
Nhưng giờ phút này, sự thật và sự tưởng tượng lại có sự chênh lệch quá lớn.
- Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì?
Vương Lâm sờ mi tâm, mắt lộ vẻ suy tư.
Lôi Thú đối với các luồng lôi điện có cảm ứng cực kỳ sắc bén. Nó lao vào giữa đống đá vụn, dần dần xâm nhập vào tầng đá bên trong.
Một tiếng sấm sét trầm thấp nổ ra cắt đứt suy tư Vương Lâm. Ánh mắt hắn như điện nhìn lên về phía trước. Chính nơi này làm cho nguyên thần bên trong có cảm giác thoải mái cực kỳ đậm đà.
- Chính là nơi này!
Hai mắt Vương Lâm hơi sững lại.
Lôi Thú xuyên qua tầng lớn đá vụn này rồi thân mình đột nhiên dừng lại, đình chỉ không tiến lên về phía trước, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vương Lâm nhìn thấy một cảnh tượng trước mặt cũng không khỏi hít thở dồn dập, trong mắt tỏa sáng.
Phía trước, không phải là một tinh cầu mà là một mảng không gian kéo dài với vô số Lôi Trì thật lớn, nơi này đầy ắp các tia chớp, tràn đầy sấm sét, dường như nơi này là một Lôi Địa ngục chân chính.
Tinh cầu Lôi Quang và nơi này so sánh với nhau thì thật sự là bé nhỏ, không đáng kể.
Trong vô biên, vô hạn Lôi Trì, sấm sét giống như một con Lôi Long gào thét, ầm ầm tiếng nổ truyền khắp bốn phía, lộ ra khí cuồng bạo nồng đậm.
Lôi Thú gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lôi Trì thật lớn kia, dù trong mắt nó cũng lộ ra một tia do dự. Nơi này lôi uy quá mạnh mẽ, nó mặc dù là Lôi Thú nhưng cũng có một chút không chịu đựng nổi.
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, liền từ trên người Lôi Thú hạ xuống, hai mắt sững lại, ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận. Hắn đầu tiên thả ra con rối Tiên Vệ ở phía xa xa hộ pháp, tiếp theo chậm rãi tiếp cận Lôi Trì, đến vị trí ranh giới dừng lại quan sát một chút rồi bước lên một bước.
Một bước tiến lên, vào khoảnh khắc này Lôi điện lập tức lan tràn đến bước chân, dung nhập toàn thân. Mặc dù là Vương Lâm, cũng toàn thân tê rần, hắn hít sâu rồi lại bước thêm một bước.
Không chút tạm dừng, hắn bước lên hai mươi bước rồi mới dừng lại. Lúc này toàn bộ trên người hắn dĩ nhiên bị ánh sáng lôi điện bao phủ, nguyên thần không ngừng phát ra lôi uy.
Nơi này là cực hạn của hắn. Vương Lâm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp.
Lôi Thú ở bên ngoài bực bội giẫm chân tại chỗ, hồi lâu nó thử nhằm phía trước bước đến, cẩn thận chỉ bước lên mấy bước, lập tức cảm nhận ngay được lôi uy bên trong. Nó ghé sát mặt vào, sử dụng phương thức độc đáo của Lôi Thú hấp thu ánh sáng lôi điện vào cơ thể, chậm rãi luyện hóa.
Bốn phía, ngoại trừ âm thanh sấm sét ra không còn bất cứ thanh âm gì, một người một thú cứ như vậy bắt đầu tu luyện.
Vương Lâm dần dần trở nên thích ứng, lúc mới tiến vào nơi này trong nội tâm cũng có chút khiếp sợ. Lôi uy nơi này dĩ nhiên vượt qua tồn tại trong cơ thể hắn, nếu thân thể cũng không phải do lôi quang biến thành thì chỉ sợ ở vị trí ranh giới cũng đã là rất miễn cưỡng.
- Nơi này cũng là địa phương tốt nhất để tu luyện Lôi Nguyên Thuật.
Trong mắt Vương Lâm điện quang lóe sáng, yên lặng bắt đầu tu luyện Lôi Nguyên Thuật.