Lúc này con rối Tiên Vệ đang ở bên ngoài tinh cầu cũng phải mở to đôi mắt sáng rực để nhìn lại.
Tất cả lực lượng sấm sét trên tinh cầu lôi quang đều ngưng tụ lại trên người Vương Lâm, từng điểm máu thịt trên cơ thể hắn lần lượt được luyện hóa ra. Lúc này trên khắp toàn thân Vương Lâm lôi quang đang xẹt qua xẹt lại, thậm chí nó còn liên hệ và tương hỗ với tinh cầu lôi quang.
Trong lực lượng của sấm sét còn có những luồng sinh cơ đậm đặc được hút ra ngoài mặt đất. Luồng sinh cơ này chính là một bộ phận quan trọng nhất để Vương Lâm tạo thành một cơ thể mới.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, giống như trước kia trị thương nguyên thần, một giáp nữa lại đi qua.
Tinh cầu giống như Lôi Ngục này sau khi trải qua một giáp thời gian, lôi quang của nó đã không còn đậm đặc. Thậm chí bây giờ ngay cả con rối Tiên Vệ cũng có thể tiến vào. Nó đang đứng hộ pháp cách Vương Lâm không xa.
Tất cả lôi quang, một số lượng sinh cơ khổng lồ, mọi thứ đều ngưng tụ lại rồi hóa thành một cái kén cao ba trượng.
Một thân thể chậm rãi đi ra từ trong những vết rách của một cái kén. Trên cơ thể người này tràn ngập những tia chớp xẹt qua lại. Những tia chớp này cũng không phải từ trong nguyên thần lan ra mà nó được ẩn giấu bên trong xác thịt.
Hắn là Vương Lâm.
Vương Lâm thở ra một hơi thật sâu, hắn cúi đầu nhìn cơ thể của mình, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Sau khi trải qua một giáp hấp thu một số lượng lớn lôi quang và sinh cơ, Vương Lâm đã tạo ra một thân thể mới. Trong cơ thể này có ẩn chứa sức mạnh sấm sét, cùng với lôi quang trong nguyên thần tương hỗ lẫn nhau tạo thành một mối liên hệ chặt chẽ.
Tâm thần Vương Lâm vừa động, nguyên thần đã từ những khiếu huyệt toàn thân bay ra ngoài. Sau khi nó bay lượn khắp bốn phía một vòng thì lại quay trở về trong cơ thể.
Một tiếng gầm từ trong miệng Vương Lâm truyền ra, âm thanh này giống như sấm sét ầm ầm vang vọng trong trời đất. Giống như một tiếng thét gào của Ngịch Yêu hướng lên trời xanh.
-Lần này phục hồi lại, đạo không thể biến mất!
Vương Lâm lật tay phải, túi trữ vật lập tức xuất hiện.
Một bộ y phục màu trắng lập tức huyễn hóa ra trên người Vương Lâm.
Cơ thể Vương Lâm từ trên trời hạ xuống ngồi khoanh chân trên mặt đất. Ánh mắt hắn rơi lên trên một dãy núi giống như một con Thần Long đang nằm sấp xuống ở cách đó không xa.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, hắn vỗ vào túi trữ vật, Tôn Hồn Phiên lập tức xuất hiện trên tay, nó được rung lên làm rất nhiều linh hồn gào thét bay ra. Nếu không phải lúc này lôi quang đã tiêu tán thì những linh hồn vừa bay ra sẽ lập tức không thể chịu đựng nổi sấm sét.
Một số lượng lớn linh hồn ngưng tụ lại thành ba chủ hồn, chúng bay lòng vòng khắp bốn phía.
Làm xong những công việc bảo vệ, Vương Lâm lại quét thần thức qua một lượt. Sau khi chắc chắn đã an toàn hắn hít vào một hơi thật sâu rồi cẩn thận nâng tay phải đặt lên trên mi tâm. Trong nháy mắt trên mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện những con sóng dao động, một hạt châu lóng lánh chậm rãi bay ra trong những con sóng.
Ánh mắt Vương Lâm sáng như đuốc, hai tay bắt pháp quyết rồi điểm xuống. thiên nghịch hạt châu lập tức phóng thẳng về phía trước trực tiếp rơi xuống ngọn núi do xương mặt trăng hóa thành.
Nếu so sánh với dãy núi khổng lồ đó thì hạt châu quả thật là quá nhỏ.
Thần sắc Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, hạt châu thiên nghịch là trọng bảo quan trọng nhất của hắn. Vật này vốn đã từng xuất hiện trong La Thiên Tinh Vực. Lần này lấy nó ra, Vương Lâm đã sớm tản thần thức ra khắp bốn phía, nếu có bất kỳ biến động nào hắn sẽ lập tức xử lý ngay.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương Lâm phải đợi đến khi ngưng tụ được thân thể mới dám lấy hạt châu ra. Nếu không có cơ thể thì tu vi của hắn không thể phát huy được toàn bộ, nếu liều lĩnh lấy thiên nghịch ra thì nguy hiểm sẽ rất lớn, đây không phải là việc làm thông minh.
Thiên nghịch hạt châu tỏa ra từng luồng tinh quang. Khi luồng sáng này hạ xuống thì xương mặt trăng lại chậm rãi biến đổi, Kim Viên Quáng ở bên trong chậm rãi hóa thành từng sợi tơ vàng rồi bị hạt châu thiên ngịch hấp thụ.
Tất cả quá trình đều rất thong thả, Vương Lâm cũng không biết nguyên nhân nằm ở chỗ nào. Năm xưa hạt châu hấp thu thuộc tính thủy tương đối nhiều, nhưng khi sắp viên mãn thì tốc độ hấp thu lại càng chậm.
Thần thức Vương Lâm liên tục đảo qua để xem xét động tĩnh khắp bốn phía. Thậm chí ý niệm hắn khẽ động, Đệ Tứ Hồn hóa thành chủ hồn rồi lóe lên trực tiếp phóng ra ngoài tinh cầu nấp ở bên ngoài.
Thần thức Vương Lâm đi theo Đệ Tứ Hồn rồi tản ra rất xa.
Thiên nghịch hấp thu rất chậm, dù sao thì xương mặt trăng cũng quá lớn. Mấy ngày sau, Vương Lâm đảo một luồng thần thức vào trong túi trữ vật để lấy ra vài cái pháp bảo.
Pháp bảo Vương Lâm lấy ra đều là của Tham Lang, những thứ này hắn đã đoạt được cách đây một giáp.
Cái đầu tiên là một tòa núi đá khổng lồ, vật này tuy có chút hư hại nhưng tiên khí bên trên lại rất nồng đậm. Mà đặc biệt là dấu vết thần thức của Tham Lang ở bên trong đã sớm tiêu tán.
Đây là một trong những nguyên nhân làm Vương Lâm cực kỳ động tâm.
Dấu ấn thần thức đã bị tiêu tán cũng không phải do Tham Lang chết đi, mà gần một trăm năm bị mặt trăng đồng hóa thì những dấu ấn bên trên đã hoàn toàn biến mất.
Vương Lâm đặt tay phải lên ngọn núi, trong đầu hắn đang nghĩ đến cảnh tượng năm xưa Tham Lang lấy bảo vật này ra rồi rút ra Sơn Hồn.
Lúc này ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, tay phải khẽ vuốt ve trên ngọn núi đá.
Đối với những thần thông rút ra hồn của linh vật như tinh cầu, núi, sông thì chỉ có tu sĩ Đệ Nhị Bộ mới có thể hiểu rõ. Vương Lâm có cảm ngộ rất sâu, dù sao ngày xưa hắn cũng đã bị tán ma điều khiển thân thể nên chính hắn tự nghiệm ra được một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Trong lúc tay phải Vương Lâm đang vuốt ve, bàn tay đột nhiên ngừng lại, trong mắt hắn lộ ra những tia sáng kỳ dị. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, một luồng khí tức tang thương mang theo tiên khí nồng đậm lập tức từ trên đỉnh núi bay ra. Khi tay phải Vương Lâm nâng lên thì ở giữa khoảng cách tay phải hắn và ngọn núi ngưng tụ ra một quả cầu hư ảo giống như sương mù.
Vương Lâm chậm rãi nâng tay phải lên, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay.
Quả cầu nhỏ giống như sương mù kia khẽ động.
Trong quả cầu này tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ cường đại. Đặc biệt càng làm Vương Lâm cảm thấy sợ hãi chính là tiên khí đang tổ hợp hoàn mỹ ở bên trong, giống như có một tiên nhân đang thật sự thi triển thần thông.
-Sơn Hồn này tuy yếu hơn rất nhiều so với cái Tham Lang tạo ra năm xưa, nhưng nó vẫn cực kỳ mạnh.
-Đại vật! Nhưng bên trong Sơn Hồn lại cực kỳ không ổn định, chỉ cần hơi vô ý thì không những không thể đã thương địch mà ngược lại sẽ bị Sơn Hồn này gây ra thương tích.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời.
Hắn biết rõ nguyên nhân chính là do núi đá này không được hoàn chỉnh, làm cho sơn hồn lúc ẩn lúc hiện này xuất hiện trong hư vô cũng bị tổn thương.
Hơn nữa khi rút hồn Vương Lâm không cảm thấy bất kỳ trở ngại nào, giống như hắn vừa nghĩ thì đã rút được linh hồn của ngọn núi này ra bên ngoài. Đây mới là chỗ làm Vương Lâm động dung, trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang, tay phải lại chậm rãi hạ xuống rồi nhẹ nhàng ấn lên ngọn núi đá. Tiểu cầu giống như sương mù thu nhỏ lại rồi lập tức tiêu tán.
Vương Lâm vỗ tay phải xuống mặt đất và khẽ động tâm niệm, khi hắn nâng tay phải lên thì toàn bộ bầu trời lập tức chấn động. Nhưng điều này chẳng qua do thần thức cảm nhận được, trên thực tế thì mặt đất không có bất kỳ thay đổi nào.
Luồng khí tức tang thương lập tức xuất hiện rồi lập tức tiêu tán, giống như ném một cái thùng gỗ vào trong giếng sâu múc lên một thùng nước nhưng đến khi kéo lên thì đáy thùng lại vỡ vụn, tất cả nước trong thùng lại rơi xuống giếng một lần nữa.
Mà người đang cầm sợi dây lại tự dưng cảm nhận được một lực đẩy truyền ra, chỉ cần không cẩn thận sẽ lập tức té ngã.
Vương Lâm lúc này cũng giống như vậy. Hắn rút hồn không được, trong nháy mắt khi luồng khí tức tang thương biến mất thì một lực lượng khổng lồ đột nhiên truyền đến làm cho toàn thân hắn phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Vẻ mặt Vương Lâm trở nên trắng bạch, nửa ngày sau mới khôi phục lại như bình thường.
Vương Lâm nhìn núi đá ở trước mặt rồi hít vào một hơi thật sâu. Ngọn núi này đáng quý ở chỗ có thể làm cho người khác cảm nhận trước được thần thông rút linh hồn mà chỉ có Đệ Nhị Bộ mới có thể thi triển được.
-Vật này có tác dụng rất lớn đối với ta. Không biết vì sao Tham Lang lại phát hiện và luyện hóa được nó!
Mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư. Mặc dù hắn và Tham Lang đối địch với nhau, nhưng ngọn núi đá này lại làm hắn có chút bội phục Tham Lang từ sâu tận đáy lòng.
-Thái cổ Lôi Long, tiên giới sơn thạch, bình phong Sơn Hà Đồ, còn có vương miện quỷ dị kia...Ngoài ra trong túi trữ vật của Tham Lang chắc chắn vẫn còn một số pháp bảo khác. Người này thật sự được thiên đạo sủng ái!
Vương Lâm thở dài một tiếng. Những pháp bảo này chỉ cần tùy tiện ném ra sẽ dẫn đến một tình cảnh chém giết tranh đoạt điên cuồng. Nhưng làm Vương Lâm cảm thấy kỳ quái là tất cả ở trong tay Tham Lang lại không có người nào đến cướp.
Điểm này Vương Lâm đã suy nghĩ cả trăm lần nhưng vẫn không có lời giải đáp thích hợp.
Vương Lâm nhìn lên tiên giới sơn thạch, trong ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn:
-Vật này có thể sửa chữa lại được, nhưng muốn sửa phải cần rất nhiều nguyên lực...
Vương Lâm nhìn thật lâu rồi vỗ vào túi trữ vật lấy ra một thứ khác.
Vật này chính là bình phong Sơn Hà Đồ.
Vương Lâm chưa bao giờ nghe nói đến tiên giới Sơn Hà Đồ, nhưng nếu những tu sĩ thế hệ trước nghe thấy ba chữ Sơn Hà Đồ thì sẽ giống như sấm nổ bên tai!
Trong mười tiên bảo thượng phẩm của tiên giới, Sơn Hà Đồ xếp ở vị trí thứ năm!
Nghe nói bức tranh này uy lực rất khó lường, nhưng chỗ lợi hại chân chính của nó lại không phải là thần thông Sơn Hà do bức tranh này hóa thành mà chính là nét bút vẽ ra Sơn Hà.
Nét vẽ giống màu đen nhưng thực tế lại là màu đỏ sậm, là dùng máu tạo thành. Máu này mới là chỗ thần thông thật sự của Sơn Hà Đồ.
Nghe đồn máu để vẽ Sơn Hà Đồ chính là máu của Thiên Đạo. Nhưng thiên đạo vô hình thì lấy đâu ra máu? Điều này trở thành một bí ẩn tồn tại mãi mãi.
Vì vậy vật này cũng có tên là Thiên Đạo Đồ!
Tham Lang đoạt được cũng không phải là Sơn Hà Thiên Đạo Đồ chân chính, mà chỉ là một bản in lại trên bình phong.
Còn vì sao khi thi triển thần thông này lại phải đem Sơn Hà Thiên Đạo Đồ ấn lên trên bình phong, Tham Lang đã vắt hết óc, hắn tận lực sưu tầm sách cổ cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Ánh mắt Vương Lâm rơi lên bình phong, bình phong rất cổ, thoạt nhìn cũng thấy có vẻ tầm thường, trong một số gia đình không nhất thiết phải phú quý giàu sang cũng có thể treo những tấm bình phong này.
Hình ảnh sông núi bên trên rất mơ hồ, nhưng nếu nhìn kỹ một lúc lâu thì lại hiện lên rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ ở phía bên trái đã có một vết rách giống như cắt núi sông bên trong ra, làm nó mất cân đối.
Thần thức lạc ấn ở bên trên đã bị một chỉ Cổ Thần làm cho tan vỡ. Vương Lâm đặt tay phải lên trên rồi lưu lại lạc ấn của chính mình. Hắn trầm mặc trong khoảnh khắc rồi há miệng nuốt vào, vật này hóa thành một luồng bạch quang bị Vương Lâm hút vào trong nguyên thần.
Vương Lâm dùng lực lượng lôi điện của nguyên thần bắt đầu tế luyện.
Pháp bảo cuối cùng chính là vương miện. Vương Lâm đã tận mắt nhìn thấy vật này bị sức mạnh khổng lồ do ngón tay Cổ Thần được mặt trăng tạo thành đánh trúng mà không làm cho pháp bảo này xuất hiện bất kỳ vết nứt nhỏ nào.
Vương Lâm dùng tay phải nâng vương miện lên, hắn đảo thần thức qua bên trên nhưng không phát hiện bất kỳ điểm khác thường nào, giống như một cái mũ của hoàng đế phàm nhân, không có gì đặc biệt.
Nhưng năm hạt châu bên trên lại làm Vương Lâm phải chú ý. Hắn vừa nhìn qua đã thấy năm hạt châu này ẩn chứa thuộc tính ngũ hành.
Thuộc tính ngũ hành này giống như Ngũ Hành Linh Thể của Hồng Điệp trên Chu Tước Tinh năm xưa. Nhưng nếu so sánh với Ngũ Hành Linh Thể thì thuộc tính ngũ hành này lại có linh tính hơn. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vương miện rồi trầm mặc trong khoảnh khắc, hắn học theo những hành động của Tham Lang trước đây, đội vương miện lên đầu mình.
Trong nháy mắt lập tức có một lực lượng kỳ dị dũng mãnh nhập vào trong đầu Vương Lâm, sau khi nó vận chuyển một vòng trong người thì lại quay trở về và không còn động tĩnh gì nữa.
Trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ kỳ dị, hắn cầm vương miện xuống nhìn kỹ vài lần, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
-Lực lượng vừa rồi không phải mạnh, nhưng khi nó vận chuyển trong người lại giống như tìm kiếm một cái gì đó. Cuối cùng nó không tìm thấy thì quay trở về...Nó đang tìm cái gì?
- Những hạt châu ngũ hành...Tìm kiếm... ....
Cơ thể Vương Lâm lập tức chấn động, trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang, khẽ nói:
- Ngũ Hành Linh Thể giả...Hồng Điệp... ....
Vương Lâm trầm ngâm rồi vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một bông hồng màu lam.
Bông hồn này rất đẹp và ướt át, khắp toàn thân đều tỏa ra lam quang diễm lệ. Vương Lâm vừa lấy ra, lam quang bên trên đã tỏa ra rất nhu hòa, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giống như đang ngơ ngẩn trong ảo giác.
Đúng lúc này, một luồng khí tức băng hàn lập tức từ trên lam quang tản ra, sau đó lại tràn ngập khắp bốn phía.
Trong hàn khí lộ ra một luồng khí tức kiêu ngạo khó tả. Loại cảm giác này nói không rõ, dùng đạo cũng không phân biệt được. Chỉ có những tu sĩ tu luyện thần thông mới có thể dùng nguyên thần phát hiện được.
Nếu là phàm nhân thì chỉ có thể cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sẽ sinh ra một loại cảm giác giống như chỉ trong nháy mắt tất cả thế giới đã không còn tồn tại, chỉ còn lại duy nhất một cành hoa hồng.
Nhưng trong mắt Vương Lâm thì hắn vừa cảm nhận được luồng khí tức kiêu ngạo này, đồng thời lại nhìn thấy trên hoa hồng mơ hồ xuất hiện một hình bóng của một người. Hình bóng này giống như ngọn lửa nhưng lại lạnh lùng và cao ngạo đến cực điểm.
Vương Lâm nhìn bông hoa hồng màu lam rồi hơi trầm ngâm, sau đó hắn đặt nó lên trên Vương Miện.
Ánh mắt như đuốc của Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Miện, chỉ thấy trong nháy mắt khi bảo vật này đụng vào cành hoa hồng thì năm hạt châu bên trên lập tức lóe ra những tia sáng rực rỡ. Lại có một luồng lực lượng mà mắt thường cũng có thể thấy được từ trong Vương Miện bay ra rồi vận chuyển xung quanh đóa hồng.
Dưới sự quan sát của Vương Lâm, đóa hồng lam sắc chậm rãi tiêu tán, cuối cùng nó hóa thành điểm điểm lam quang dung nhập vào trong Vương Miện.
Rất lâu sau, từng luồng lam quang đang tỏa ra trên Vương Miện cũng dần dần tiêu tán, Vương Miện khôi phục lại bình thường.
Vương Lâm cau mày, hắn cầm lấy Vương Miện quan sát thật cẩn thận một lần, sau giây lát hắn lập tức hiểu ra.
Vương Miện bây giờ so sánh với lúc trước hình như có thêm một tia linh khí. Khi Vương Lâm nhìn kỹ, hắn mơ hồ nhìn thấy ở bên trong có một bóng người đang múa kiếm.
Ngoại trừ điều đó, hắn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào khác.
- Vật này có thể chịu được một chỉ của Cổ Thần mà không chút tổn hại, rõ ràng không phải là tầm thường. Nhưng ta lại không biết sử dụng nó thế nào…Tham Lang kia từng nói, hắn phải lấy chín nghìn chín trăm chín mươi chín linh hồn đế vương phàm nhân mới miễn cưỡng điều khiển được vật này… ….
Vương Lâm trở nên trầm ngâm.
- Linh hồn đế vương và Ngũ Hành Linh Thể thì có quan hệ gì…Hay là chủ nhân trước kia của Vương Miện này lại là một đế vương có Ngũ Hành Linh Thể? Chỉ như vậy mới có thể triển khai được thần thông này sao?
Vương Lâm lắc đầu, hắn suy nghĩ cảm thấy có chút không rõ ràng lắm.
Hơn nữa tài liệu để chế tác pháp bảo này, Vương Lâm đã xem xét rất lâu thì ngoại trừ có một phần là Long Cốt Viêm thì không nhận ra được những thành phần khác. Vương Lâm biết được Long Cốt Viêm cũng đều phải dựa vào ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.
Hình như nguồn gốc của vật này đã có từ rất lâu rồi... ....
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi thu hồi Vương Miện, ánh mắt hắn chuyển lên trên khúc xương Vọng Nguyệt cách đó không xa.
Xương Vọng Nguyệt hóa thành dãy núi, Hạt Châu Thiên Nghịch đang hấp thụ, dần dần Kim Viên Quáng ở bên trong đã càng ngày càng ít đi... ....
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm vẫn tập trung tất cả tinh thần vào trong quá trình này. Hắn không thể để người khác đến quấy nhiễu. Nơi đây tuy khá hẻo lánh nhưng hắn cũng phải cẩn thận.
Khoảng thời gian ba tháng trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian này cũng không có người nào đến chỗ này. Toàn bộ xương Vọng Nguyệt lúc này chỉ còn lại một tòa núi đá, tất cả Kim Viên Quáng ở bên trong đã hoàn toàn biết mất.
Vốn Vương Lâm cũng lo lắng nửa đoạn xương Vọng Nguyệt cũng không đủ làm Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn. Nhưng bây giờ dấu vết của thuộc tính kim trên Hạt Châu đã đến mức cuối cùng rồi.
Trong mắt Vương Lâm thì thuộc tính kim trong hạt châu Thiên Nghịch đã viên mãn.
Chỉ thấy trên hạt châu tinh quang lấp lánh giống như một vật bằng thủy tinh, tràn ngập những ánh sáng rực rỡ, từng luồng khí tức cổ xưa tràn ngập trên hạt châu.
Trên bề mặt hạt châu lực lượng ngũ hành đan xen vào nhau làm nó chậm rãi bay lên không.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra những tia sáng kỳ dị, hắn cắn đầu ngón tay, dùng một giọt máu có sự dung hợp của thần thức lạc ấn bắn thẳng lên trên Hạt Châu Thiên Ngịch.
Khi giọt máu bị hấp thụ, tâm thần Vương Lâm lập tức chấn động, giống như có thêm một vật gì đó ở bên trong nguyên thần.
Lúc này trong tâm thần Vương Lâm đột nhiên hiện lên một phù văn tràn đầy luồng khí tức tang thương. Hắn nhìn lên Hạt Châu Thiên Nghịch trên bầu trời, trong mắt lộ ra một tia quyết đoán.
Hắn đã đợi gần một nghìn năm, cuối cùng mới có thể làm cho ngũ hành của Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn. Giờ khắc này hắn không còn những kỳ vọng như ngày thường mà chỉ còn lại sự thận trọng và yên tĩnh.
Bảo vật này đã đi theo Vương Lâm suốt cuộc đời, nhưng những gì hắn hiểu về nó vẫn còn quá ít.
- Hạt Châu Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì...Chẳng lẽ giống như lời của người phụ nữ trên cuốn tranh nói, nó đến từ Tiên Vực thời viễn cổ sao?
Vương Lâm giơ hai tay lên rồi khép lại sát bên người. Từng nét phù văn vì Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn mà vẽ lên trong tâm thần Vương Lâm.
Những phù văn này cực kỳ phức tạp, bên ngoài nét vẽ giống như có những luồng gió đến từ thời viễn cổ. Vương Lâm tập trung tinh thần để vẽ, dần dần những nét phù văn đã chậm rãi thành hình trước người hắn.
Khoảnh khắc này luồng khí tức tang thương lại nồng đậm chưa từng thấy, cho dù luồng khí tức tang thương năm xưa được tản ra khi Tán Ma rút Thiên Huyễn Tinh Hồn ra khỏi cơ thể Vương Lâm cũng không thể so sánh được với Phù Văn lúc này.